Người đăng: monstergra44
Mộ Dung Thiên nghe thế thì sửng sốt hỏi:
Mạc Lý An gật đầu khẳng định:
Mộ Dung Thiên cảm thấy dở khóc dở cười. Làm chứng nhận chức nghiệp mà cũng
phiền phức ghê, bản thân mình quả thật là xui xẻo, nếu như đến sớm hơn một
ngày để chứng nhận thì tốt rồi, vậy mà cái pháp quy mới dở hơi ấy không biết
sống chết thế nào lại ban hành vào ngày hôm nay. Bất đắc dĩ, hắn phải hỏi lại:
Mạc Lý An đáp:
Mộ Dung Thiên vừa nghe đến con số “5000 dặm” thì sắc mặt liền trở thành khó
coi còn hơn cả trái khổ qua. Từ Cách Lâm trấn đến Uy Nhĩ thành chỉ cách chừng
hơn 700 dặm, mà tốc độ của Cự Tích lại khá nhanh, so với xe khách ở địa cầu
cũng không kém hơn bao nhiêu, thế mà cũng phải mất những 10 tiếng mới đến nơi,
như vậy thì một chặng đường dài 5000 dặm phải mất bao lâu mới tới? Đến lúc đó
cũng không biết có thể xin được phân bố về lại Uy Nhĩ thành để được ở chung
với các nàng Lệ Toa không nữa.
Mạc Lý An thấy biểu tình của hắn như thế thì phì cười, nói:
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì trong lòng lại càng thêm buồn bực, nhưng hắn cũng
không có biện pháp nào hơn. Việc đã không thể tránh được, sớm muộn gì thì hắn
cũng bắt buộc phải làm chứng nhận chức nghiệp, bằng không thì một bước cũng
khó đi lại trên Thần Phong đại lục này. Cũng giống như lần trước vậy, chỉ mỗi
một việc kiếm chỗ ngồi trong chuyến di cư thôi mà thiếu chút nữa đã không kiếm
được rồi.
oooOooo
Hai ngày sau, tửu điếm của Tư Ân đã được sắp xếp xong, và nó cũng được chính
thức khai trương lần thứ hai. Y rất nổi tiếng với món thịt quay, Bích Dạ Linh
và các món thực vật tràn ngập hương vị nông thôn, khiến cho cư dân của Uy Nhĩ
thành cực kỳ ưa thích. Trong nhất thời, khách nhân nối đuôi nhau xếp thành
hàng dài không dứt, quả là rất đắt khách. Mỗi buổi tối, Tư Ân kiếm được nhiều
tiền đến nỗi cứ phải đếm tới đếm lui mãi, miệng của y thì cười không khép lại
được. Còn Mộ Dung Thiên thì kiếm cớ ở lại vài ngày, nhưng vì hắn cảm thấy
không thể ở chùa mãi được, nên trong lòng cũng thầm có tính toán riêng.
Mạc Lý An ở lại vài ngày rồi cũng ly khai, khiến cho Mộ Dung Thiên vô cùng
thất vọng. Hắn cảm thấy như bên cạnh vừa mất đi một vị “lương sư ích hữu”, [1]
việc gì cũng phải tự mình mày mò, muốn tìm một người kiến thức uyên bác để hỏi
xin ý kiến cũng không được. Lão Tư Ân thì rất ít khi ra ngoài, nên căn bản là
cũng không hiểu biết nhiều lắm. Kỳ thật, y cũng chỉ dựa vào một số thông tin
ít ỏi có được từ Quang hệ truyền hình trong tửu điếm ở Cách Lâm trấn và những
lời kể của khách nhân đến quán mà thôi. Lạc Na và Lệ Toa thì từ khi sinh ra
chưa từng rời khỏi Cách Lâm trấn, cho nên dù có hỏi mấy nàng cũng như không.
oooOooo
Lại một buổi sáng thật nhàn hạ, ngày mai Mộ Dung Thiên đã phải xuất phát cuộc
hành trình đi đến Phật Lạc Lý Tư thành, nên tuy hắn đang ăn cơm trong tửu điếm
mà mặt mày thì lại rầu rĩ không vui. Điều này không phải là vì quãng đường quá
dài, mà là vì hắn sắp phải rời xa tửu điếm của Tư Ân và cũng là ngôi nhà đầu
tiên của hắn tại Thần Phong đại lục. Bất kể thời khắc nào cũng luôn có những
kẻ tha hương xa nhà, bước đi cô lẻ trên đường dài sẽ mang đến cho khách lữ
hành ít nhiều cảm giác mất mát. Mặc dù Mạc Lý An bảo rằng đến Phật Lạc Lý Tư
là ước mơ của hàng nghìn, hàng vạn người dân, nhưng đối với hắn thì lại không
cảm thấy vui vẻ chút nào.
Chợt có một thanh âm hào sảng mà quen thuộc vang lên, khiến cho Mộ Dung Thiên
đang lúc thẫn thờ liền lập tức phục hồi tinh thần. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên
thì liền trông thấy cái dáng dương dương tự đắc của Ba Tây vì đang vận dụng
thoải mái cái ngôn ngữ tân thời “hey” mà gã đã học được.
Trông thấy một tên bằng hữu duy nhất ở trên đại lục, mà tuổi tác của cả hai
cũng xấp xỉ nhau, nên Mộ Dung Thiên cũng phấn chấn trở lại, vội chào hỏi ngay:
Ba Tây vốn là một chiến sĩ có sức lực không tầm thường, nên khi gã vừa đến Uy
Nhĩ thành thì liền được trọng dụng ngay, và còn được sắp xếp cho vào ở tại khu
phố cao sang, cách tửu điếm của Tư Ân khá xa nữa.
Ba Tây cất tiếng sang sảng nói:
Mộ Dung Thiên ngắt lời gã:
Ba Tây vừa nghe xong thì đôi mắt trư của gã trợn tròn, hỏi:
Vừa nói đến đây, đột nhiên gã nhớ lại lúc gặp phải Hủ Huyết Bệ thì mình đã
liền bỏ chạy trối chết rồi, do đó nên âm thanh của gã bất giác cũng yếu đi
nhiều.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
Ba Tây sững người nhìn hắn, khi gã đang vừa muốn nói một hai câu chúc mừng thì
lúc này chợt nghe một giọng nữ nhân tràn đầy mỵ lực, nhẹ nhàng vang lên:
Hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại phía sau, không, nói chính xác hơn là
toàn thể khách nhân ở trong tửu điếm đều quay lại nhìn. Thì ra Bích Dạ tiểu
thư xinh đẹp khêu gợi đang đứng cười khanh khách ở cửa từ lúc nào mà không ai
hay. Tất cả mọi người đều nhận ra vị nữ cung tiễn thủ đại danh đỉnh đỉnh trong
Cuồng Bạo dong binh đoàn này vốn là một người có xuất thân từ gia đình quý
tộc, nhưng lại rất thích tiếp cận tầng lớp bình dân, vì thế mà ai nấy cũng lập
tức ân cần chào hỏi và tỏ lòng tôn kính với nàng, cả Tư Ân cũng đích thân bước
ra tiếp khách.
Bích Dạ vẫn với dáng vẻ phong tình tỏa ra tứ phía, sau khi quay sang Tư Ân gọi
vài món ăn, rồi thì nàng uyển chuyển bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên, cất
tiếng hỏi:
Không đợi Mộ Dung Thiên kịp trả lời, nàng dời ánh mắt sang phía Ba Tây, mỉm
cười đầy quyến rũ nói:
Thường ngày Ba Tây có vẻ như rất trì độn, nhưng lúc này thì lại biểu hiện ra
sự thông minh chưa từng có, gã rất cung kính, gật gật đầu đáp:
Nói xong, gã còn lưu luyến nhìn lại những món ăn vừa được bưng ra còn nóng
hổi, hương vị thịt quay tỏa ra bốn phía, trong lòng tiếc nuối không thôi nhưng
rốt cuộc cũng phải chạy ra khỏi quán, so với lần trước chạy trốn con Hủ Huyết
Bệ thì còn nhanh hơn vài phần. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì không khỏi mắng thầm
trong bụng, giống Trư nhân đúng là thấy khó thì chạy, vừa rồi mới còn vỗ ngực
thề thốt này nọ, thế mà chỉ trong nháy mắt là đã bất chấp đạo nghĩa, bỏ ta lại
một mình đối diện với ma nữ. Ta kết bạn thật là sơ suất quá đi, càng nghĩ mà
càng đau lòng, Mộ Dung Thiên hỡi Mộ Dung Thiên.
Tất cả khách nhân ở trong tửu điếm đều vểnh tai lên hóng chuyện. Từ lúc cư dân
của Cách Lâm trấn di chuyển đến đây, bọn họ từng nghe nói Bích Dạ đã cùng cưỡi
Phong Linh lộ với một nam nhân đến đây. Do tin tức mơ hồ và chưa được xác
thực, hơn nữa ai nấy cũng đều biết chuyện Bích Dạ là một nữ nhân đồng tính,
nên họ đều có thái độ không tin, nhưng cứ nhìn vào tình huống trước mắt đây mà
nói, nếu không có lửa thì sao có khói? Mọi chuyện đều có nguyên nhân cả. Đám
khách nhân ở trong tửu điếm liền dồn hết sự chú ý lên người Mộ Dung Thiên, họ
muốn nhìn rõ xem nam tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào và hắn có chỗ
nào khác với người thường, thế nhưng bọn họ lại thất vọng phát hiện ra là bản
thân tên kia chỉ mặc một bộ trang phục rất bình thường, và cũng không có nhiều
hơn hai cái chân, hoặc ít đi một con mắt, một cái lỗ tai...v...v…
Khi không mà nữ nhân với cái ngoại hiệu là Diễm Hạt này lại tìm đến mình để
săn đón, chào hỏi thì nhất định là có âm mưu đây mà! Nghĩ thế rồi, Mộ Dung
Thiên đành phải phá lệ lần đầu mà từ chối sự dụ hoặc của mỹ nhân, hắn vội vàng
ho khan hai tiếng rồi khước từ:
Bích Dạ thầm nghĩ: “Muốn cự tuyệt lão nương ư? Không dễ dàng thế đâu!” Đêm
trước nàng bị Mộ Dung Thiên làm cho tâm tư tán loạn rất khó chịu, nên khi vừa
về đến nơi dành cho quý tân thì đã lập tức phải đi ngâm nước lạnh, rồi lại còn
phải tự an ủi là lâu rồi dục vọng của bản thân mới bị khơi lên như thế. Sau
khi hồi tưởng lại, nàng rất hối hận và cảm thấy không phục. Khi không mình
đang là một thợ săn thì lại biến thành con mồi, việc này quả đúng là lần đầu
tiên mới gặp trong đời. Vì thế nàng mới đành hoãn lại việc quay về Phật Lạc Lý
Tư, để ở lại thêm một ngày mà tìm cơ hội trút giận cuối cùng. Sau khi tra được
địa chỉ thì nàng đã lập tức tìm đến tận cửa, nhưng không ngờ gặp lúc nam nhân
kia cũng muốn đi Phật Lạc Lý Tư. Với một cơ hội tốt như vậy, Bích Dạ đương
nhiên là sẽ không bỏ qua, và nàng cũng không vội có hành động gì, cứ đợi đến
lúc đó thế nào cũng có cơ hội ra tay thôi.
Bích Dạ đã sớm đoán được Mộ Dung Thiên sẽ cự tuyệt, nên nàng vẫn tươi cười nói
tiếp:
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì vẫn một mực từ chối, nên Bích Dạ lại nói:
Mộ Dung Thiên nhìn thấy ánh mắt của các nam khách ở trong tửu điếm đều lộ vẻ
căm phẫn, chỉ cần hắn nói một tiếng “đúng” thôi thì bọn họ sẽ lập tức lao vào
đập hắn no đòn để trút hận thay mỹ nhân cho coi, nói không chừng, sau đó sẽ
còn đem hắn ra phố diễu hành bêu xấu nữa kia. Nghĩ tới đây, hắn chỉ đành bất
đắc dĩ nói:
Rồi đột nhiên hắn nhớ đến một chuyện, vội lấy từ trong túi ra một vật và hỏi:
Vật đó chính là quả trứng mà hắn đã nhặt được. Trước kia Mộ Dung Thiên vẫn
luôn mang theo trong mình, chỉ là vẫn chưa biết nó là trứng con gì thôi. Sau
khi Mạc Lý An đi rồi thì hắn mới nhớ là mình đã quên hỏi. Bây giờ vừa khéo
Bích Dạ cũng là một nữ nhân có kiến thức rộng rãi, thế là hắn liền nhân cơ hội
này để hỏi thăm luôn thể.
Bích Dạ cầm lấy quả trứng và quan sát tỉ mỉ hồi lâu, sau đó mới nghiêm trang
nói:
Nàng cảm thấy rất kỳ quái và cũng không dám khẳng định hoàn toàn, bởi vì trong
ấn tượng của nàng thì tuyệt không có loại trứng của sủng vật nào mà ở giữa có
ba vạch màu vàng kim thế này. Do đó, nàng lại hỏi thêm một câu:
Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ một chút rồi đáp:
Vốn dĩ, Thần Phong đại lục không có loại sinh vật có tên gọi là “chó” này. Vì
vậy hắn đành phải nói dối để tránh không biết giải thích thế nào nếu như nàng
vẫn tiếp tục truy vấn.
Ai ngờ, khi Bích Dạ nghe vậy thì mặt ngọc biến sắc, hốt hoảng kêu lên: