Tân Pháp


Người đăng: monstergra44

Điều bất ngờ ở đây là tuy hạ thân của Bích Dạ ướt át, thế nhưng nàng cũng chỉ
liếc hắn một cái mà không hề có biểu hiện nào quá khích hết, thậm chí đến cả
một điểm khó chịu cũng không lộ ra ngoài.

Trước đây, mỗi khi Bích Dạ mê hoặc nam nhân thì nàng đều cố gắng tạo ra những
nụ cười thật quyến rũ, nhưng những lúc đó lại không hề vui vẻ thật sự, còn
chuyến này cùng đi với Mộ Dung Thiên thì sự vui thích của nàng quả thật là đã
phát ra từ nội tâm. Thế nhưng nếu tâm tình của nàng đang trong lúc vui vẻ mà
trong nháy mắt phải biến thành bi phẫn hay ngược lại, thì bất luận thế nào
Bích Dạ cũng không làm được. Bởi vậy, ngay lúc này nàng không thể nào trở mặt
mà để cho Mộ Dung Thiên chiếm đại tiện nghi của mình được.

Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng không dám lắm lời, hơn nữa, hắn đã liên tục kể
chuyện cười cả đêm, nên ít nhiều gì thì cũng có chút miệng lưỡi khát khô. Bích
Dạ thấy hắn bỗng nhiên trở nên “ngoan ngoãn” hơn thì cũng có chút thất vọng.
Thông thường, trong những bữa tiệc của giới thượng lưu tại Lam Nguyệt đế quốc,
nàng vẫn phải giao thiệp với những kẻ quý tộc có bề ngoài nhã nhặn, lễ độ,
nhưng kỳ thực nội tâm của bọn họ lại chỉ hận không thể bỏ nàng vào túi làm của
riêng mà thôi. Đúng là một bọn người giả dối, ngụy quân tử, nên nàng rất chán
ghét và mệt mỏi đối với bọn họ. Vậy mà nam tử trẻ tuổi này tuy có chút háo
sắc, nhưng dù sao thì cũng có vài điểm chính trực, và rất dễ khiến người ta
nới lỏng cảnh giác, không cần thời khắc nào cũng bị áp lực đề phòng ám toán.
Huống chi, nếu không nói đến mặt tình dục thì hắn còn một điểm tốt là biết kể
chuyện tiếu lâm. Vì thế, Bích Dạ trái lại còn hy vọng Mộ Dung Thiên vẫn tiếp
tục kể chuyện vui, nhưng nàng thẹn thùng không dám nói. Tuy nàng là nữ nhân
đồng tính luyến ái, nhưng loại đòi hỏi này quả cũng có hơi thái quá.

Do vị "tiểu huynh đệ" của hắn lúc này vẫn rắn chắc và nóng ấm nên khiến cho Mộ
Dung Thiên lúng túng và cực kỳ xấu hổ. Hắn vì muốn cho sự tình xấu hổ này mau
chóng kết thúc nên liền dời ánh mắt từ trên người mỹ nữ xuống tòa Uy Nhĩ thành
ở bên dưới. Lúc này hắn mới phát hiện ra thành thị ở Thần Phong đại lục hoành
tráng và hùng vĩ đến mức nào. Ngồi trên lưng Phong Linh lộ có thể nhìn được
bao quát cả toàn thành, các kiến trúc trong thành cứ trùng trùng điệp điệp,
liên miên không dứt, chỉ nhìn qua một lần cũng không thể nhìn thấy được tường
thành. Các phố lớn ngõ nhỏ cũng chi chít như sao trên trời, có thể nói là cực
kỳ hùng vĩ. Thượng Kinh tuy cũng là một thành phố lớn, nhưng so với Uy Nhĩ
thành thì rõ ràng là không theo kịp, thậm chí, ngay cả một thành phố mậu dịch
thuộc tầm cỡ quốc tế ở địa cầu như New York nhiều lắm cũng chỉ như thế là
cùng. Vậy mà tòa Uy Nhĩ thành ở trước mắt đây cũng chỉ mới là một thành thị
thuộc cấp hai ở lục địa này mà thôi, nếu vậy thì thành thị thuộc cấp một hẳn
phải là rất ư đồ sộ. Không biết loại thành như thế thì sẽ có quang cảnh như
thế nào nhỉ? Mộ Dung Thiên tự cho trí tưởng tượng của mình rất phong phú, hắn
có thể nhìn đống phân ven đường mà tưởng tượng thành một đại mỹ nhân đang
thoát y đầy gợi cảm; đối với hắn, những việc như thế cũng không phải là chuyện
khó gì, nhưng lúc này đây, đối với hai loại thành thị cao cấp kia thì lại
không thể hình dung ra nổi.

Hắn kìm lòng không được, rốt cuộc phải buộc miệng than:


  • Chà, chà, quả là một tòa thành to lớn và xinh đẹp!

Bích Dạ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thiên, lúc này hắn tựa như một đứa trẻ vừa mới
tiếp xúc với đời vậy, rất hồn nhiên và rất hiếu kỳ đối với mọi thứ trên đời,
quả thật khó có thể tưởng tượng được hắn lại là một kẻ hạ lưu. Bích Dạ phát
hiện ra bản thân mình bắt đầu nảy sinh hứng thú với nam tử trẻ tuổi này, mặc
dù hắn có vẻ như là một hỗn hợp cá thể đầy mâu thuẫn.

Mộ Dung Thiên hưng phấn chỉ xuống một địa phương ở mé phải bên dưới, hỏi:


  • Ủa, cái đó là gì thế?

Vật mà hắn vừa chỉ là một pho tượng trông cũng tương tự như bức tượng nữ thần
Tự Do, cao chót vót, và khác xa với những kiến trúc khác ở trong thành, vì vậy
mà nó đặc biệt thu hút sự chú ý của người ta.

Bích Dạ nhìn theo hướng ngón tay của hắn, rồi ngạc nhiên nói:


  • Đó là tượng điêu khắc của vị anh hùng đã cống hiến rất nhiều trong ba lần
    chống ma thú công thành. Y là một vị triệu hoán sư đỉnh đỉnh đại danh của Uy
    Nhĩ thành, Mạt Ngõa Nhi Đa tiên sinh. Chẳng lẽ ngươi không biết sao?

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu và hơi có chút xấu hổ, nói:


  • Ta từ một trấn nhỏ xa xôi tới đây, cho nên đối với các việc bên ngoài đều
    không được rõ ràng cho lắm.

Bích dạ thoáng nhíu mày, hỏi lại:


  • Ngươi đến từ một trấn nhỏ xa xôi thật ư?

Mộ Dung Thiên sợ nàng sẽ đòi đến cái trấn nhỏ kia thì lại càng chết, nên vội
vàng chuyển đề tài sang chuyện khác. Hắn hết chỉ đông rồi chỉ tây để hỏi đủ
thứ vấn đề linh tinh, cũng may là Bích Dạ cũng bị phân tán sự chú ý nên không
hỏi thêm điều gì nữa.

Phong Linh lộ chở hai người đáp xuống một khu vực ở phía đông thành, cư dân ở
đây rõ ràng là ít hơn so với những nơi khác rất nhiều, nên không hề thấy ai tò
mò ló đầu ra xem. Nhưng những tòa kiến trúc ở đây đều hoàn toàn mới mẻ, dường
như mới được xây cách đây không lâu. Khắp nơi đều thắp đèn đuốc sáng trưng,
tại đây có rất nhiều người dáng cao to vạm vỡ, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn,
còn trên đầu thì có hai chiếc sừng lớn và cong, đang bận rộn làm việc không
ngừng. Những người này so với Ba Tây thì còn có vẻ to lớn và thô tráng hơn
hẳn, còn khí lực của họ thì đúng là mạnh kinh người. Từng khối nham thạch
trông to lớn nặng nề như thế mà họ chỉ dùng một bàn tay nhấc lên rất nhẹ
nhàng, sau đó còn chồng hết lớp này đến lớp khác lên nhau mà không tốn bao
nhiêu sức lực cả, tình cảnh đó trông chẳng khác nào những đứa trẻ nhỏ đang
chơi láp ráp với những khối đồ chơi làm bằng gỗ vậy.

Những người này trông thật giống với những cái cần cẩu to lớn và rất sống
động. Mộ Dung Thiên sợ hãi thầm than không ngớt, hắn nghĩ ngay đến những người
này hẳn là những dã man nhân có khí lực mạnh nhất trên đại lục này và chỉ
chuyên lo về việc xây cất. Nhìn vóc dáng bên ngoài thì đầu của họ rất giống
với đầu trâu, chỉ có điều là khuôn mặt của họ thì không khác với người thường
chút nào. Có bọn họ xây nhà cửa cho, thì dù có muốn không hài lòng cũng không
được.

Trông thấy nữ cung tiễn thủ hạ xuống từ trên lưng Phong Linh lộ, thì một nhân
vật của Kiến Trúc công hội đang phụ trách giám sát công trình kiến trúc tại
đây liền tiến lên nghênh tiếp, nói:


  • Bích Dạ tiểu thư, xin hoan nghênh quang lâm.

Nói cho cùng, nhân loại cư xử với nhau cũng khác hẳn so với những chủng tộc
khác ở trên đại lục này, đặc biệt là đối với những người có danh vọng và chức
nghiệp cao cấp hơn mình. Đối với những nữ sĩ có tiếng tăm thì ai ai cũng đều
quen gọi là tiểu thư, tuy nhiên, cái danh từ xưng hô ấy lại khiến cho Mộ Dung
Thên nhớ tới một chức nghiệp đặc biệt khác ở địa cầu.

Do có việc đàng hoàng ở trước mắt nên Bích Dạ cũng thu hồi lại những cử chỉ
phóng đãng thường ngày, nàng hơi hơi vuốt cằm rồi nói:


  • Ta đại diện cho Khẳng Đặc tiên sinh đến trước hỏi thăm một chút, rồi sau đó
    sẽ đi ngay. Những phòng ốc dành cho dân di cư của Cách Lâm Trấn thế nào rồi?

Người giám công đáp:


  • Không thành vấn đề! Chúng ta đã phát động toàn bộ công tượng [1], thậm chí
    còn mời luôn cả người của Lan Đề Lộ Tư thành sang giúp đỡ, tất cả đã làm suốt
    đêm không nghỉ. Hiện tại nhà ở cũng đủ sử dụng, nhưng chỉ sợ là các cửa hàng
    kinh doanh dành cho các sinh hoạt chức nghiệp giả thì vẫn phải chờ thêm hai,
    ba ngày nữa mới có thể buôn bán được, bởi vì vẫn chưa lắp đặt thiết bị xong.

Bích Dạ hài lòng nói:


  • Vậy cũng được, tạm thời cứ có chỗ ở trước đã rồi sẽ bàn bạc tiếp, các ngươi
    phải vất vả nhiều rồi.

Người giám công vội hỏi:


  • Có thể được ra sức cho Uy Nhĩ thành chính là vinh hạnh của ta, nhưng trái
    lại, Bích Dạ tiểu thư cùng với quý dong binh đoàn đã giúp cho bổn thành được
    gia tăng lực lượng, nên ta xin đại diện cho bách tính của toàn thành để tỏ
    lòng tri ân với chư vị!

Nói xong, y đưa tay phải lên ngang ngực rồi khom lưng hành đại lễ rất long
trọng, sau đó mới nói tiếp:


  • Bích Dạ tiểu thư, các người đã đi suốt đêm chắc cũng cần nghỉ ngơi. Bọn ta
    đã chuẩn bị sẵn phòng thượng đẳng dành cho quý tân [2] để tiếp đón chư vị ở
    trong thành rồi.

Bích Dạ há miệng ngáp một cái nói, rồi nói:


  • Tốt lắm!

Tuy đi đường không đến nổi vất vả, nhưng vì nghe Mộ Dung Thiên kể chuyện tiếu
lâm của người lớn suốt cả đêm, nên khiến cho nàng phải cười đến rã rời toàn
thân, lúc này cũng cảm thấy có phần mệt mỏi.

Người giám công nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên ở phía sau nàng, rồi hỏi:


  • Vị tiên sinh này là....?

Y cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì lâu nay ngoài “bạn gái” của Bích Dạ ra thì
không một ai được phép ngồi trên lưng của Phong Linh lộ, nhất là nam nhân.

Vừa nghe hỏi, Bích Dạ liền nhớ ra, nàng nói:


  • A, đúng rồi, thiếu chút nữa thì ta đã quên giới thiệu, vị này chính là
    người kiêm tu hai chức nghiệp dược - võ, tức La Địch tiên sinh. Y cũng là
    người đến từ Cách Lâm trấn.

Người giám công nghe vậy thì lập tức tỏ ra cung kính ngay. Khoan nói tới việc
người này được cùng cưỡi Phong Linh lộ với Bích Dạ đã, chỉ nội bốn chữ “dược -
võ song tu” thôi là đã không đơn giản rồi. Địa vị của một người mang cả sinh
hoạt chức nghiệp và chiến đấu chức nghiệp so với một chiến chức giả đã gần
tương đương với nhau, mà lại không có nhiều nữa. Thế nhưng với một người kiêm
luôn cả đặc thù chức nghiệp và chiến đấu chức nghiệp thì lại khác hẳn. Cứ thử
tưởng tượng đến hoàn cảnh của một cánh quân bị vây khốn tại một nơi hẻo lánh
nào đó, trong khi tất cả đan dược đều bị tiêu hao hết, nhưng nếu trong đội ngũ
có một người là dược sư thì tác dụng sẽ to lớn đến thế nào?

Do đó, người giám công tuyệt đối không vì chuyện Mộ Dung Thiên là người ngoài
mới đến mà dám tỏ ra xem thường hắn, y cung kính nói:


  • La Địch tiên sinh, chúng ta đã chuẩn bị không ít phòng ốc dành cho quý
    tân....

Mộ Dung Thiên hiểu được ý tứ của y, hắn ho khan một tiếng rồi nói:


  • Không cần, ta ở lại đây đợi bằng hữu của ta.

Kỳ thật hắn không muốn có nhiều quan hệ với Bích Dạ, vừa rồi suýt tí là đã
không tự khống chế được, may mà vận khí của hắn còn tốt, nếu có lần sau thì
chưa chắc đã thoát khỏi ma trảo của nàng.

Bích Dạ cũng đang muốn đến khách điếm trước để nghỉ ngơi, vả lại hạ thể của
nàng đã ẩm ướt từ nãy giờ nên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vì vậy mà chỉ dặn dò
thêm vài câu, rồi cưỡi Phong Linh lộ bay theo hướng chỉ dẫn của người giám
công để đến nơi dành sẵn cho quý tân. Nàng nhớ tới việc mình để cho Mộ Dung
Thiên hại đến khổ sở như thế, nên trước khi đi vẫn hung hăng trừng mắt nhìn
hắn một cái, ấy vậy mà đối với Mộ Dung Thiên thì cái trừng mắt đó vẫn mê ly
hấp dẫn, câu hồn đoạt phách rất nhiều.

Không lâu sau, bọn người Khẳng Đặc cũng dẫn chúng nhân đến nơi. Bọn Tạp Tháp
thấy Mộ Dung Thiên cưỡi Phong Linh lộ suốt đêm mà vẫn bình yên vô sự, mặt mày
hớn hở phấn chấn như thế thì ai nấy cũng đều hết sức kinh ngạc. Theo họ phỏng
đoán thì chỉ cần sau mười phút cưỡi trên lưng Phong Linh lộ thôi thì Mộ Dung
Thiên tất sẽ bị Bích Dạ ngược đãi rồi, chừng đó hẳn là hắn sẽ lại phải quay về
với chỗ ngồi thấp kém nhất ở trên lưng Cự Tích thôi.

Mặc dù quá trình chỉ huy mọi việc rất thuận lợi, nhưng công việc an bài mấy
vạn dân làm việc tới lui cũng phải mất gần một ngày mới hoàn tất được.

Cũng vì Mộ Dung Thiên còn chưa có chức nghiệp huy chương nên hắn không được
cấp cho nhà riêng, nên chỉ đành làm mặt dày đi theo ở ké với Tư Ân thôi. Nay
đã đến Uy Nhĩ thành rồi, vậy thì phải nên đi làm chứng nhận chức nghiệp càng
sớm càng tốt, nếu không, chẳng lẽ cứ ăn bám lão đầu này hoài sao?

Sáng mai Mạc Lý An sẽ phải quay về Lan Đề Lộ Tư, nên cũng chỉ có thể lưu lại
một đêm. Y giao du rộng rãi, thế nào cũng biết được Dược Sư công hội nằm ở
đâu, nên Mộ Dung Thiên muốn đến hỏi thăm một chút, bằng không thì với tòa
thành rộng lớn không thua gì thành phố New York này mà muốn tìm ra được nơi
cần đến thì quyết không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Thế nhưng, vào lúc này thì Mạc Lý An lại tìm đến hắn trước, và còn mang theo
một tin xấu nữa. Y nói:


  • La Địch, hôm nay Liên Minh Chức Nghiệp công hội đã ban hành một pháp quy
    mới: sau này mỗi lần cần làm nhận chứng chức nghiệp thì bất kể công dân nào
    của đế quốc cũng sẽ phải y theo trị số cao thấp mà đến thành thị có cấp bậc
    tương đương để làm, rồi sau đó sẽ do ý nguyện cá nhân hoặc là đế quốc yêu cầu
    phân bố đến nơi khác. Trị số dược sư của ngươi rất cao, nên phải đến siêu cấp
    thành thị mới làm được!


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #51