Yêu Linh


Người đăng: monstergra44


  • Aaaaa, muốn chết!

Mộ Dung Thiên cả kinh thất sắc, hắn đưa tay cào cào cổ họng cho hạt châu kia
chui ra lại, nhưng đã quá trễ. Hạt châu đó đột nhiên trở nên nóng rực, Mộ Dung
Thiên có cảm giác như mình đang nuốt phải một cụm lửa cực nóng vậy. Cụm lửa đó
cứ thế mà trôi dần xuống dưới, đầu tiên là qua yết hầu, ngực, bụng, sau đó thì
trôi vào trung tâm của đan điền, rồi hắn lại có cảm giác giống như núi lửa
bùng nổ, rất nhiều luồng nhiệt lưu nhanh chóng truyền đi khắp tứ chi và các
đầu xương cốt của toàn thân.


  • Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Mộ Dung Thiên không chịu được sự thống khổ nên kêu lên thật lớn. Những dòng
nhiệt lưu kia không ngừng trào ra từ huyệt đan điền và truyền đi khắp nơi, lúc
trên lúc dưới, đi đến đâu cũng xung phá rất mạnh, chẳng khác nào như đàn ngựa
hoang đang điên cuồng chạy loạn vậy. Mộ Dung Thiên đau đớn ngã lăn ra đất,
những nơi nào mà có các dòng nhiệt lưu tràn qua thì những nơi đó đều bị đau
đớn vô cùng. Bụng và các thớ thịt trên toàn thân của hắn có cảm giác như đang
bị xé toạc ra từng mảnh, so với cái chết lúc nãy của con Lấn ma kia có lẽ cũng
không thua kém là bao. Coi bộ không lâu sau sẽ có thể đi gặp Vu bà rồi. Mộ
Dung Thiên không chịu nổi cơn đau hành hạ, hắn gần như muốn ngất đi tại chỗ.


  • Gâu!

Con chó nhỏ thấy Mộ Dung Thiên như thế thì há mõm phun ra một luồng khí thể
màu nhũ bạch. Sau khi trải qua sự nung đúc của các loại yêu khí mang tính chất
hủy diệt cực mạnh, con chó nhỏ này cũng đã được biến chất đi rất nhiều, đồng
thời cũng có mặt nào đó hữu dụng. Luồng khí thể màu nhũ bạch do nó phun ra
liền bao trùm lấy Mộ Dung Thiên, rồi lập tức khôi phục ngay thần trí của hắn.
Lúc này hắn mới phát hiện ra lộ tuyến của các dòng nhiệt lưu kia không giống
với những luồng yêu khí thông thường mà hắn đã hấp thu trong mấy ngày qua. Sau
khi vượt qua đan điền thì chúng không chảy vào huyệt Dũng tuyền mà là quay
ngược lại, chia ra thành hàng trăm ngàn nhánh nhỏ. Song, nó dường như cũng
không phải là linh lực, vì linh lực sẽ không bá đạo đến như thế.

Các dòng nhiệt lưu ở bên trong cơ thể hắn không ngừng đấu đá lung tung, khiến
cho hắn bị hành hạ khổ sở vô cùng. Tuy nhiên, hắn cố gượng ngồi dậy, hai chân
xếp bằng lại, bắt đầu tiến vào cảnh giới nhập định. Hắn muốn dùng ý niệm để
khống chế các dòng nhiệt lưu đó, dù biết là hy vọng không nhiều, thế nhưng kết
quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến cho hắnvừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Những dòng nhiệt lưu kia tuy vẫn như đàn ngựa hoang chạy loạn, cứ tưởng sẽ
không thể nào khống chế nổi, ai ngờ dưới sự nỗ lực thao túng bằng ý niệm của
Mộ Dung Thiên, một trong số những dòng nhiệt lưu mạnh nhất ấy cũng từ từ dịu
lại và cuối cùng cũng chịu đi theo phương hướng hắn muốn. Mặc dù lúc này chưa
thể thao túng hoàn toàn những dòng nhiệt lưu vẫn chạy hỗn loạn ở bên trong nội
thể, nhưng chí ít thì cũng không còn rối loạn như lúc ban đầu, và cũng không
còn cơn đau thấu tâm can như lúc nãy nữa, nên Mộ Dung Thiên cảm thấy thư thái
hẳn ra.

Hạt châu mà hắn vừa ăn nhầm được gọi là Yêu Linh đan. Nó là một loại hỗn hợp
giữa yêu khí và linh lực nên cũng sinh ra tình trạng cực kỳ đặc biệt và quý
hiếm như trường hợp lỗ đen xuất hiện vậy. Thông thường, trong những lúc nhân
loại và ma thú giao đấu với nhau, do thực lực của nhân loại kém ma thú quá xa,
nhất là khi thực lực của người đó chỉ xứng bằng một phần vạn của ma thú nhưng
lại bất ngờ giết được nó, vậy thì linh lực do người đó đánh ra trong một kích
sau cùng sẽ có khả năng kết hợp với yêu khí bên trong người nó, rồi hai loại
khí này hỗ tương cho nhau, sau đó sẽ nảy sinh ra biến hóa khó có thể giải
thích nổi. Cuối cùng, khi yêu khí và linh lực của người và thú hợp lại thành
một sẽ sản sinh ra dị biến cực kỳ trọng đại, và trở thành Yêu Linh đan kiêm
toàn cả hai tính chất của yêu khí và linh lực. Việc này so với việc "phản vật
chất" tuy tình cảnh có khác nhưng hiệu quả cũng y như nhau.

Song, Yêu Linh đan cũng không dễ gì mà xuất hiện trên đời. Việc này cũng giống
như khi các nhà khoa học gia ở địa cầu đưa ra nguyên lý "phản vật chất" vậy,
trên lý thuyết thì là như thế nhưng không phải ai cũng có thể thực nghiệm
thành công được. Thử hỏi, nếu là một người có thực lực chỉ bằng một phần vạn
của ma thú, thậm chí còn kém hơn cả đồng loại của mình, thì việc tiêu diệt ma
thú quả là khó hơn cả lên trời. Thế nhưng, người duy nhất ở Thần Phong đại lục
biết được sự tồn tại của Yêu Linh đan chỉ có vị thánh cấp ma pháp sư may mắn
nhất trong lịch sử từ đó tới giờ, Ái Lâm Tạp La.

Mấy trăm năm trước, vào lúc Ái Lâm Tạp La còn trẻ, trong một hôm mưa to gió
lớn, y đã vô tình lạc đến một sơn cốc bí ẩn. Nơi đó chính là nơi tiềm tu của S
cấp ma thú cửu vĩ ma hồ, mà thông thường thì giống ma thú cấp S rất ghét bị
nhân loại phát hiện ra nơi tiềm tu bí mật của chúng, vì vậy mà hễ thấy bóng
dáng con người xuất hiện gần nơi chúng tiềm tu thì sẽ giết ngay không tha. Lúc
bấy giờ, Ái Lâm Tạp La cũng hiểu tập quán hung tợn của S cấp ma thú nên y nghĩ
là mình đã cầm chắc cái chết rồi. Do đó, y chỉ chống chọi rất tiêu cực, chỉ
tiện tay phóng ra một trái hỏa cầu với uy lực rất tầm thường, rồi xuôi tay chờ
chết mà thôi.

Nhưng điều không ai ngờ nhất chính là khi trái hỏa cầu ấy đánh trúng vào người
của cửu vĩ ma hồ thì cũng cùng lúc đó, nó lại dẫn đường cho sấm sét đánh ngay
vào người của con ma hồ kia. Cho đến bây giờ, một điều hiển nhiên mà ai cũng
biết đó là uy lực của thiên nhiên tuyệt không một ai có thể chống đỡ nổi, kể
cả ma thú cao cấp nhất cũng không ngoại lệ. Vừa khéo thuộc tính của cửu vĩ ma
hồ là mộc nên hiển nhiên là bị Điện hệ khắc chế, mà uy lực của thiên lôi thì
lại còn mãnh liệt hơn cả các loại ma chú cao cấp nhất thuộc Điện hệ rất nhiều;
Do đó, cuối cùng thì con vật xui xẻo ấy đã bị sét đánh cho tan thành tro bụi.
Nhờ vậy mà Ái Lâm Tạp La tuy gặp nạn nhưng lại gặp may và thu được một viên
Yêu Linh đan. Từ đó trở đi, ma lực của y đột nhiên thăng tiến vùn vụt, và trở
thành thánh cấp ma pháp sư được vạn người kính ngưỡng. Tất nhiên, vào lúc đó y
cũng không hiểu Yêu Linh đan làm sao được sản sinh, chỉ có thể nói rằng do
Thần nhân ban tặng mà thôi. Vì thế, trong mỗi lần Ái Lâm Tạp La sử dụng ma
pháp, dù chỉ là dùng tới hỏa cầu thuật tầm thường nhất thì cũng vẫn cầu xin
Thần may mắn chúc phúc cho mình. Những lời cầu nguyện đó sau này lại trở thành
điểm đặc sắc của y, và khiến cho rất nhiều ma pháp sư khác bắt chước làm theo.

Trở lại với Mộ Dung Thiên, với linh lực thấp kém đã vô tình giết được con Hủ
Huyết Bệ ghê gớm kia, lại vừa khéo hợp với điều kiện sản sinh ra Yêu Linh đan.
Sau Ái Lâm Tạp La, hắn là người thứ hai được Thần may mắn đặc biệt chiếu cố
tới.

Yêu Linh đan có ẩn tàng năng lượng rất lớn, nó vừa bao hàm sự bá đạo của yêu
khí, lại vừa có được sự ôn hòa của linh lực; đồng thời, quỹ tích vận hành của
hai loại năng lượng này cũng không giống nhau. Yêu khí thì sau khi vượt qua
đan điền, tất sẽ chạy vào huyệt Dũng tuyền rồi sau đó sẽ biến mất. Trong khi
đó, linh lực thì lại luôn luôn ở trong cơ thể và liên tục vận hành, không
ngừng lặp đi lặp lại. Thế nên yêu linh lực cũng lưu động không ngừng nghỉ, mỗi
lần nó chạy đến huyệt Đan Điền rồi sẽ có một ít chạy theo huyệt Dũng tuyền mà
thoát ra ngoài cơ thể, phần còn lại sẽ theo hướng khác mà tiếp tục vận hành,
rồi sẽ có một ít trở thành linh lực; sau đó tất cả lại chạy trở về đan điền,
và cứ thế mà lặp lại cái vòng tuần hoàn cũ. Toàn bộ quá trình đó sẽ được lặp
đi lặp lại không ngừng, cho mãi đến khi yêu linh lực hoàn toàn bị thất thoát
hoặc bị hấp thu cả và không còn gì nữa.

Cho dù không chủ động khống chế yêu linh khí thì người tiếp nhận nó cũng sẽ
không bị chết, nhưng người đó sẽ phải chịu đựng cơn đau khổ cực điểm cho đến
khi toàn bộ quá trình kết thúc mới thôi. Dĩ nhiên là Mộ Dung Thiên không hiểu
được điểm này, nên hắn đã cố gắng khống chế chúng. Vấn đề khó khăn nhất hiện
nay trong mắt hắn là làm sao khiến cho những dòng nhiệt lưu đang chạy loạn kia
trở nên ngoan ngoãn mà đi theo sự điều khiển của hắn đây? Yêu linh lực đang ở
trong nội thể của hắn lúc này phải nói là mạnh đến kinh người, so với một tí
yêu khí mà lúc trước hắn hấp thu được thì cách xa đến một trời một vực, do đó
mà thông qua nhập định, hắn có thể nhận rõ hướng đi của chúng. Lúc này hắn mới
phát hiện ra quỹ tích vận hành của yêu khí mà hắn biết trước đây: thiên linh -
cảnh bộ - tâm tạng - thận - đan điền - hai chân - Dũng tuyền - ra ngoài, quả
thật là nông cạn đến đáng thương. Trên thực tế, toàn bộ quá trình đều cực kỳ
phức tạp. Dòng nhiệt lưu mà Mộ Dung Thiên khống chế được chỉ là một dòng chủ
lưu mà thôi, ngoài nó ra thì còn có vô số những dòng phụ khác, tựa như các
nhánh sông hết tụ rồi lại phân ra các nơi và cứ không ngừng lưu chuyển tán
loạn ở trong cơ thể hắn, để rồi sau đó lại còn phân ra thành vô số nhánh nhỏ
khác nữa. Tóm lại, trước kia vì yêu khí của Lấn ma quá yếu nên hắn chỉ thể hội
được việc linh quang lóe lên trong tích tắc một lần mà thôi.

Cũng vì toàn bộ quá trình phức tạp như thế nên đã khiến cho cái đầu của Mộ
Dung Thiên muốn nổ tung ra. Trong lúc thần trí bấn loạn, dòng chủ lưu của yêu
linh lực lại vuột ra khỏi tầm khống chế của hắn và đánh mạnh vào một nơi nào
đó ở bên ngực trái, khiến cho cảm giác đau đớn bao trùm lấy nửa thân trên của
hắn ngay tức thì.

"Trung Phủ huyệt!" Một danh từ đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ của Mộ Dung
Thiên. Hắn vốn là một tên bất học vô thuật [1], đối với môn học nào cũng không
biết, nhưng lại đặc biệt tinh thông môn học về huyệt đạo. Có lẽ do lúc trước
môn này được một nữ giảng sư xinh đẹp giảng dạy, nên mới đặc biệt như thế.

Hồi đó, có một lần hắn bị nữ giảng sư kêu lên trả bài nhưng lại không trả lời
được, nên hắn đã bị mất mặt ê chề, từ đó mới quyết tâm phấn đấu. Kỳ thật, hắn
cũng là một thiên tài và rất thông minh, chỉ cần hắn chịu khó chăm chỉ thì tự
nhiên sẽ trở nên rất xuất sắc. Thế rồi không lâu sau đó, hắn đã học thuộc lòng
tất cả huyệt đạo như cháo chảy, nhưng vẫn giả bộ không hiểu gì để có dịp đi
tìm nữ giảng sư xinh đẹp rồi nhờ nàng dùng ngón tay điểm vào các vị trí huyệt
đạo ở trên người hắn; thế là hắn lại có dịp hưởng thụ cái cảm giác được xoa
nắn bằng mấy ngón tay của nữ giảng sư ấy, quả thật là vô sỉ cùng cực. Tuy
nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, hắn cũng nhờ đó mà gặt hái được một thành
quả huy hoàng. Đối với các kinh mạch và huyệt đạo ở trên cơ thể, hắn đều nắm
rõ như lòng bàn tay, điều đó đúng là rất bất ngờ.

Nhắc tới kinh huyệt, Mộ Dung Thiên liền nghĩ ngay đến những người luyện khí
công rất thần kỳ tại địa cầu. Mỗi khi bọn họ luyện công thì đều dùng ý niệm để
điều khiển cho chân khí vận chuyển mấy vòng chu thiên qua các kinh mạch toàn
thân. Chẳng lẽ quỹ tích vận hành của những dòng nhiệt lưu ở trong cơ thể mình
đây cũng tương tự như vậy? Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên liền cố gắng hết sức để
tiến vào cảnh giới nhập định, và sau đó thì hắn vui mừng nhận ra dự đoán của
mình là đúng. Mặc dù những dòng nhiệt lưu kia đã phân ra rất nhiều nhánh nhỏ
li ti và vận chuyển qua hơn ngàn huyệt đạo của toàn thân, thoạt nhìn thì chúng
có vẻ rất hỗn loạn, thế nhưng nhờ hiểu rõ các kinh mạch trong người nên Mộ
Dung Thiên mới phát hiện ra chúng vốn đi theo một quỹ đạo cố định, đó chính là
đi qua mười hai nội kinh: Đảm kinh, Can kinh, Phế kinh, Đại tràng kinh, Vị
kinh, Tỳ kinh, Tâm kinh, Tiểu tràng kinh, Bàng quang kinh, Thận kinh, Tâm bao
kinh, Tam tiêu kinh rồi lại tuần hoàn về một điểm trung tâm. Tuy nhiên, khi đi
qua mỗi một huyệt đạo ở trên những kinh mạch này, những dòng nhiệt lưu kia lại
rót vào đấy một ít năng lượng. Lúc bấy giờ, những huyệt đạo kia lại tựa như
những chiếc miệng con cứ hấp thu lấy những luồng năng lượng đó rồi lưu giữ
chúng ở “ống” kinh mạch. Kỳ thật, nguyên lý hấp thu yêu khí cũng tương tự như
thế, nhưng chỉ có điều là không thể dùng ý niệm để khống chế yêu khí và rồi
cho chúng lặp đi lặp lại cái vòng tuần hoàn ấy được, mà nó sẽ thoát ra ngoài
cơ thể rồi biến mất. Thành thử ra, số lượng yêu khí có thể hấp thu được sẽ ít
đến đáng thương.

Trong sự vui mừng hớn hở đó, Mộ Dung Thiên lập tức dùng ý niệm để hướng dẫn
các dòng nhiệt lưu di chuyển bên trong các kinh mạch, và sự thống khổ lúc nãy
quả nhiên cũng giảm bớt rất nhiều. Chỉ có điều là nhiệt lưu cứ không ngớt cuồn
cuồn tuôn ra từ đan điền, nên không thể biết được đến bao giờ mới hết.

Thông thường, cứ cách nửa giờ Thần Phong thì ở Ốc Mã cao địa này lại có Lấn ma
xuất hiện, dù chúng chỉ là ma thú cấp thấp nhất, nhưng bởi vì bản thân Mộ Dung
Thiên lúc này đang dùng toàn lực để khống chế nhiệt lưu nên sẽ không thể hoạt
động được; tất nhiên là sẽ bị chúng xé xác từ từ, cả con chó nhỏ dám chắc cũng
không thoát được kiếp nạn. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thiên cảm thấy
khẩn trương vô cùng, thế nhưng hắn lại chẳng thể làm gì hơn, bởi vì chỉ cần sơ
sẩy một chút thôi thì những dòng nhiệt lưu ở trong người sẽ lại chạy loạn lên,
mà cơn đau đớn lần này nhất định cũng sẽ không có khả năng chịu đựng nổi.

Trong lúc cấp bách, Mộ Dung Thiên chợt nảy ra một ý niệm to gan lớn mật, mười
hai nội kinh đúng là rất quanh co, bởi vậy nên những dòng nhiệt lưu kia mới
gặp nhiều chướng ngại và gây ra cho hắn cảm giác đau đớn như thế. Nếu như bây
giờ hắn cứ dẫn chúng đi theo những kinh mạch lớn, như vậy há không phải sẽ
thông suốt hơn hay sao?


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #46