Đoạt Phách


Người đăng: monstergra44

Trong tiếng kêu rên, Lấn ma bị kéo về phía trước Hủ Huyết Bệ, sau đó thân thể
của con Hủ Huyết Bệ bỗng nhiên phình lớn, tám cái chân chợt biến mất, rồi cả
người nó hóa thành một khối thịt lớn quấn lấy con Lấn ma kia. Tình cảnh trông
rất quỷ dị. Người ta chỉ thấy được ở giữa khối thịt kia không ngừng chuyển
động, hiển nhiên đó là do Lấn ma đang giãy chết, tuy nhiên, nó lại không hề
gây ra một âm thanh nào, chắc là đang bị tan biến thành máu huyết nên mới như
vậy. Có lẽ vì Hủ Huyết Bệ tức giận con Lấn ma kia đã quấy rầy việc nó săn mồi,
nên dù là đồng loại thì nó vẫn giết như thường.

Nhìn khối thịt từ từ co duỗi để biến trở lại nguyên dạng là một con vật tám
chân, Mộ Dung Thiên cơ hồ muốn ngất xỉu. Tuy dũng khí của hắn đã tăng lên rất
nhiều sau khi hạ quyết tâm trở thành cường giả, nhưng phải tận mắt chứng kiến
cảnh ăn thịt con mồi rất rùng rợn của Hủ Huyết Bệ thì bao nhiêu dũng khí của
hắn đều tan thành tro bụi, thực tế là hắn đang vô cùng kinh hãi. Hắn thà chọn
một cái chết nhàm chán nhất và oan uổng nhất là chết vì sặc nước sôi, chứ
không muốn bị chết theo cái kiểu khủng khiếp đáng sợ thế kia. Song, do yêu khí
vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu trừ nên hai chân của hắn vẫn tê dại như trước, và
hắn cũng không có cách nào để bò đi được. Lúc này Mộ Dung Thiên cuống quýt cả
lên, hắn vội thò tay vào túi lấy Trữ Vật châu ra, miệng lẩm bẩm vài đoạn chú
ngữ để mở rộng nó. Khi hắn vừa tính lấy vài viên Khôi Phục đan ra ăn thì Hủ
Huyết Bệ lại trở thành con quái thú tám chân, nó lại thò cái lưỡi đoạt mạng
dài thật dài ra, lần này không còn con Lấn ma nào nhảy vào làm vật tế thần nên
mục tiêu đương nhiên phải là Mộ Dung Thiên rồi.

Mộ Dung Thiên còn chưa kịp lấy Khôi Phục đan ra, mà cho dù có lấy được thì
cũng chưa chắc đã có thể trốn thoát nhanh như vậy. Mắt thấy kết cuộc của mình
có thể sẽ giống như của con Lấn ma lúc nãy, Mộ Dung Thiên hoảng sợ quá nên vội
vội vàng vàng ném cái Trữ Vật châu đang được mở rộng về phía con Hủ Huyết Bệ.

Đối với Hủ Huyết Bệ mà nói, bất cứ vật gì làm bằng cương thiết cũng đều bị nó
nghiền nát và tiêu hóa dễ dàng, bởi vậy, một cái Trữ Vật châu nhỏ bé thì có
thấm vào đâu. Nó không hề do dự chút nào, dùng lưỡi quấn ngay lấy Trữ Vật châu
và nuốt luôn vào bụng.

Tuy có thể trì hoãn sự nguy ngập được một chút, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn chưa
uống được Khôi Phục đan, yêu khí ở dưới chân còn chưa trừ bỏ được, nên rốt
cuộc hắn vẫn chưa thể thoát nạn. Lúc này hắn chỉ có thể dùng tay thế chân để
trườn về phía trước, nhưng hắn biết việc đó chỉ tốn công vô ích nên đã hoàn
toàn bị tuyệt vọng bao trùm. Mẹ kiếp, lần này thì chết chắc rồi, chỉ là không
biết tại sao ở Ốc Mã cao địa này lại có loại ma thú biến thái như thế xuất
hiện chứ nhỉ?

Mộ Dung Thiên không hiểu rằng sở dĩ có sự tồn tại của biến dị ma thú Hủ Huyết
Bệ cũng là vì ngày đó hắn và con chó nhỏ bị hắc động hút đến dị giới này, và
tạo thành hạt vật chất ở Thần Phong đại lục. Các hạt vật chất này từ không
gian bay vào đại lục theo Mộ Dung Thiên và con chó nhỏ kia nên đã gây ra những
biến hóa mà mắt thường không thể thấy được, rồi thì con chó ấy sau một cái lắc
mình đã trở thành một sinh vật cường đại thuộc chuẩn S cấp, chỉ là nó vừa đến
Thần Phong đại lục nên vẫn chưa vận dụng thuần thục được sức mạnh đang có mà
thôi. Lúc đó, con chó ấy rớt ngay vào khu rừng hoang dã này, lại trúng ngay
vùng đất quanh khu mộ u linh nên nơi này bị ảnh hưởng nhiều nhất, và do đó
cũng đã sản sinh ra nhiều loại ma thú biến dị. Ngoài những con đã bị "Cuồng
Bạo dong binh đoàn" tiêu diệt ra, thì còn có Hủ Huyết Bệ là một con ma thú
biến dị cường đại nhất đã rời khỏi khu mộ u linh, thực lực của nó đã đạt tới
cấp A, lại có tư tưởng hoạt động một mình nên mới rời khỏi phạm vi sinh sống
thường ngày để thả sức đi tìm thức ăn.

Mộ Dung Thiên đang cố sức dùng hai tay bò về phía trước, đột nhiên lại nghe
được một tiếng gào thảm thiết vang lên. Hắn vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy
toàn thân con Hủ Huyết Bệ vốn có màu đỏ tươi, thế mà giờ đây lại đen như than.
Nó đang nằm giãy giụa trên đất, tám cái chân không ngừng quẫy đạp trên không,
tiếng kêu vừa rồi đúng là do nó phát ra. Không lâu sau thì những động tác giãy
dụa của nó đều ngừng hẳn, toàn bộ thân thể đều bị biến mất, trên mặt đất chỉ
còn lại là một vũng nước đen như mực.

Mộ Dung Thiên cảm thấy quá bất ngờ, rõ ràng là hắn đã tìm được đường sống
trong cõi chết. Thật không ngờ, mới lúc nãy con Hủ Huyết Bệ còn là một quái
vật hung hãn, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã không còn ra hình dạng gì nữa. Tuy
không biết nguyên nhân, nhưng Mộ Dung Thiên cũng chẳng buồn tìm hiểu lý do,
hắn chỉ lấy tay lau mồ hôi trán, dù sao đi nữa thì giữ được mạng là tốt rồi.

Hắn quên mất một việc, đó là ở trong Trữ Vật châu, ngoài mấy bộ quần áo, vạc
thuốc, Khôi Phục đan, một ít kim tệ ra thì còn một vật khác nữa - Đoạt Phách,
một loại dược vật cực độc. Bởi vì ở Thần Phong đại lục này không có độc nguyên
tố nên sức đề kháng độc tố của giống ma thú rất thấp. Hủ Huyết Bệ là một con
ma thú biến dị rất đặc biệt, sinh mệnh lực của nó rất dẻo dai, cho dù có bị
chém ra thành hàng trăm khối thịt thì nó vẫn có thể tự tái tạo và sống lại
được. Nhưng xúi quẩy thay, nó lại nuốt nhằm viên Đoạt Phách. Chắc có lẽ mọi
người ai cũng biết, độc tính nương theo huyết dịch rồi mau chóng lan đi khắp
người. Trong khi đó, Hủ Huyết Bệ với toàn cơ thể hầu như đều do máu tạo thành,
đồng thời tốc độ lưu chuyển của huyết dịch trong người lại cực nhanh, nên
khiến cho độc tính lan đi càng mạnh. Sức kháng độc của Hủ Huyết Bệ vốn đã
không cao, mà dược tính của Đoạt Phách lại cực mạnh, khiến cho mỗi một tế bào
trên người nó đều bị chất kịch độc giết chết chỉ trong chốc lát, và tất nhiên
khả năng tái tạo cũng không còn nữa.

Yêu khí của Lấn ma trong người Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng tiêu tan, hắn liền
tập tễnh đứng lên. Lúc này, lại nghe có tiếng chân từ xa chạy nhanh tới, Mộ
Dung Thiên kinh hãi thất sắc, không lẽ lại có con ma thú thứ ba xuất hiện? Lần
này thì chết chắc rồi, không một ai lại có thể may mắn mà thoát hiểm đến ba
lần được.


  • Gâu!

Theo tiếng sủa là một con vật nhỏ lông trắng như nhung nhào tới. Sau một
thoáng ngơ ngác, Mộ Dung Thiên liền mừng rỡ kêu lên:


  • Ha, thì ra là ngươi!

Hắn thật không ngờ được, sau khi đến dị giới này rồi mà vẫn còn gặp lại vị lão
bằng hữu này - hôm đó ở trong quán mì, nó được hắn ném cho mấy miếng thịt, rồi
thì vẫn bám theo hắn cho đến khi bị lỗ đen hút tới dị giới. Nó chính là con
chó nhỏ ốm yếu suýt bị chết đói dạo nào.

"Tha hương ngộ cố tri!" Điều này quả là một việc khiến người ta vui mừng. Dù
rằng Mộ Dung Thiên cũng không mấy quen thuộc với con chó này lắm, nhưng nó lại
là sinh vật duy nhất đi theo hắn tới dị giới, nên nếu gọi nó là tri kỷ của hắn
thì kể cũng không có gì là quá đáng. Nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Dung Thiên
chợt có một cảm giác thân thiết bùng lên mãnh liệt.

Lúc này con chó nhỏ phóng như bay đến dưới chân hắn, nó dụi dụi đầu vào chân
Mộ Dung Thiên, còn chiếc đuôi thì không ngừng vẫy vẫy tỏ vẻ thân mật. Mộ Dung
Thiên cúi người xuống, đưa tay ra vuốt vuốt lên đầu nó, rồi cười nói:


  • Hì hì, ngoan nào! À đúng rồi, từ hôm đó đến nay, ngươi kiếm gì mà ăn nhỉ?
    Ta còn tưởng ngươi đã tiêu đời rồi chứ.

Nghĩ đến việc bản thân mình là một quán quân chạy điền kinh cự ly dài tại
trường học, nhưng khi đến Thần Phong đại lục này thì lại trở thành một người
có tố chất thấp kém nhất. Vậy thì khỏi nói cũng biết, con chó nhỏ này mà rơi
vào khu vực đầy ma thú thì thật khó có thể vượt qua kiếp số được. À, phải rồi,
ma thú vốn chỉ công kích loài người, mà con chó này cũng là một loại động vật,
chắc có lẽ nhờ vậy mà nó không bị hề hấn gì. Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên không
hề biết con chó nhỏ mà mình đang vuốt ve đây lại chính là một sinh vật thuộc
cấp S, nếu không thì không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.


  • Được rồi, ngươi hãy theo ta đi về nào. Đợi sau khi ta đi làm chứng nhận tay
    nghề dược sư rồi thì ngươi sẽ không còn phải lang thang khắp nơi nữa.


  • Gâu, gâu.


Con chó nhỏ lại sủa lên hai tiếng vui vẻ, tựa như đồng ý vậy.

Với chuyến đi này, điều khiến cho Mộ Dung Thiên có chút bất ngờ là con Hủ
Huyết Bệ dễ sợ kia lại không hóa thành yêu khí, nhưng tình thật mà nói, hắn
cũng chẳng muốn hấp thu yêu khí của quái vật chút nào, chỉ nghĩ tới đó thôi là
đã có thể khiến người ta phải nôn mửa rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn liếc mắt nhìn
qua bãi nước đen do Hủ Huyết Bệ biến thành.


  • Ủa?

Mộ Dung Thiên có phần kinh ngạc, vì hắn vừa phát hiện ở ngay trong bãi nước
đen ấy lại xuất hiện hai hạt châu sáng lấp lánh từ lúc nào không biết.

Chẳng lẽ hai hạt châu này được gọi là tinh thạch hay sao? Mộ Dung Thiên ôm
lòng hiếu kỳ tiến về phía trước. Bãi nước đen kia lúc đầu vốn có mùi tanh
tưởi, song, không biết tại sao vào lúc này thì nó lại tỏa ra một mùi hương
thơm ngát xộc thẳng vào mũi.

Mộ Dung Thiên sợ bãi nước này vẫn còn mang tính hủ thực (ăn thịt hay làm thối
rữa) nên không dám lấy tay nhặt lấy hai hạt châu. Hắn vội bẻ vài nhánh cỏ tươi
nhúng vào bãi nước đen, khi thấy nhánh cỏ vẫn còn xanh tốt và không có hiện
tượng bị thối nát thì hắn mới yên tâm dùng mấy ngón tay kẹp hai hạt châu ra và
cầm chúng trong lòng bàn tay. Hai hạt châu này có màu sắc không giống nhau,
một cái màu xanh da trời, một cái màu xanh lá cây đậm và cả hai đều rất trong
suốt. Bề ngoài thì chúng nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng khi chạm vào thì lại có vẻ
mềm dẻo và co giãn được, ở bên trong thì lại có một loại chất lỏng sáng lấp
lánh không ngừng lưu chuyển biến ảo. Loại chất lỏng đó phối hợp với mặt ngoài
của hạt châu thì lại phát ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, trông giống như hàng
vạn đóa hoa rất đẹp mắt. Ngoài ra, hai hạt châu này còn tỏa ra một loại hương
thơm rất kỳ diệu, nó làm cho ai ngửi thấy đều cảm thấy thoải mái. Luồng hương
ấy rất nhẹ, thoang thoảng như có như không; song, lúc nãy chúng nằm gọn trong
bãi nước đen tanh hôi kia mà không hề bị nhiễm một chút mùi hôi nào.

Mộ Dung Thiên tự hỏi:


  • Cái này là vật gì thế nhỉ?

Hắn nhớ tới lúc trước Ba Tây thu được lăng hình tinh thạch cũng không giống
như hai hạt châu này. Xem tới xem lui, vân vê đo lường một lúc mà hắn vẫn
không hiểu tại sao lại như vậy.

Hắn vừa tính bỏ hai hạt châu vào túi để trở về hỏi thăm Tư Ân, thì lúc này con
chó nhỏ lại chồm lên sủa "gâu" một tiếng, rồi lại cắn ống quần của hắn kéo kéo
mấy cái, còn hai mắt thì nhìn chằm chằm vào hai hạt châu đó.


  • Thế nào, ngươi muốn ăn chúng sao?

Mộ Dung Thiên vừa hỏi vừa ngồi xổm xuống, hắn đưa tay dí dí vào trán của nó,
rồi hỏi tiếp:


  • Cái này có thể ăn được sao? Nếu mày ăn được thì cứ ăn, ta không....

Chữ "tính" còn chưa kịp nói ra thì con chó nhỏ đó đã dùng sức chộp mạnh vào
bàn tay của hắn, khiến cho hai hạt châu kia bị hất mạnh lên trời. Một hạt thì
rơi trúng ngay trán của hắn rồi lăn tuột luôn xuống đất, còn hạt thứ hai thì
bắn thẳng ngay vào cái miệng đang mở rộng nói chuyện của hắn và trôi tuột vào
cổ họng.


  • A, a...mày muốn chết!

Mộ Dung Thiên cực kỳ sợ hãi, hắn muốn nhổ hạt châu ra nhưng đã quá trễ. Lúc
này hạt châu đột nhiên trở thành nóng rực, rồi hắn cảm thấy mình như vừa nuốt
vào một luồng nhiệt hỏa vậy. Luồng nhiệt hỏa đó cứ chảy xuống phía dưới, nào
là qua yết hầu, ngực, bụng, rồi tiến vào đan điền; sau đó lại bộc phát mãnh
liệt như một ngọn hỏa diệm sơn, rồi các dòng nhiệt lưu nhanh chóng truyền ra
khắp tứ chi và châu thân của Mộ Dung Thiên.


Dị Giơí Thần Dược Sư - Chương #45