Tu Luyện Châu.


Người đăng: tuanvux97@

Xuyên qua một mảng bóng tối, băng qua một mảnh rừng rậm, Trần Vũ nhanh chóng
tới hang ổ của tên cướp thủ lĩnh. Nguyên lai bọn chúng đã theo dõi Trần Vũ từ
lúc chiều, nhưng e sợ một số bang hội bang hội nên đợi đến thời điểm buổi tối
mới ra tay.

Bọn này chỉ là một băng cướp nhỏ chỉ dám đánh cướp những người đi lẻ trong
Tùng Sơn Lâm mà thôi. Vì vậy tích lũy tài sản cũng không đáng nhắc đến, chủ
yếu chỉ là kim tiền, chỉ có một số ít bí kíp võ công sơ cấp, thu về thêm được
500 điểm tích phân.

Trời đã về khuya nên Trần Vũ tạm dừng chân.

Đến sáng sớm hắn lại bắt tên cướp thủ lĩnh đưa tới địa điểm của hang động bí
ẩn kia. Lại xuyên qua một mảng rừng rậm, Trần Vũ quả thật nhìn thấy cái kia
hang động. Nhưng bất ngờ hắn phát hiện gần cửa hang có khoảng hơn ba mươi
tên.Một tên đang chỉ huy bọn còn lại ra sức rời hòn đá chặn trước cửa hang,
nhưng hầu như nó không hề xê dịch.

Trần Vũ hừ lạnh quay sang tên cướp thủ lĩnh chất vấn:

-" Ngươi còn gì để nói? "

-" Đại nhân, đại nhân oan quá... oan quá. Bọn chúng là Phong trại, có lẽ bọn chúng cũng tình cờ phát hiện ra nơi này thôi, Ngài... ngài hãy tha cho tiểu nhân...". Nói xong hắn quay người chạy chối chết.

Thấy cái kia giặc cướp đầu lĩnh bỏ mạng chạy trốn, Trần Vũ cũng không có ý
định truy sát. Một tiểu lâu la thôi, đi rồi liền đi. Dù sao lời hắn nói cũng
tám chín phần là sự thật, bọn cướp kia nếu không phải là của sơn trại khác thì
tối qua Trần Vũ đã phải gặp rồi.

Hắn không truy đuổi một phần vì cũng không muốn đánh rắm động cỏ sớm.

Kẻ địch có số lượng khá đông, muốn giải quyết nhanh gọn thì cách tốt nhất là
đặt bẫy rồi dụ chúng nhảy vô. Sau đó trên tay Trần Vũ xuất hiện một trái C4

Tìm địa phương thích hợp ngụy trang một hồi trái C4. Trần Vũ quay trở lại đứng
trước mặt bọn cướp hô lớn:

- " Mẫu thân các ngươi là gái lầu xanh"

Nghe tiếng chửi bất ngờ vang lên,đầu tiên chúng còn ngơ ngác sau đó cả lũ giận
tím mặt quay đầu về phía phát ra âm thanh, không biết là tên nào chán sống dám
nhục mạ bọn chúng.

Trước mặt chúng chỉ có một thằng nhóc tầm 15 16 tuổi mang một bộ bạch y bào.

Tên cầm đầu đám cướp kia bước tới hỏi : " Các hạ là ai tại sao vô duyên vô cớ
nhục mạ Phong trại chúng ta?". Có thể tên cướp còn e dè chưa biết thân phận
của Trần Vũ.

" Phí lời, ăn ta một kamejoko ". Nói xong hắn thủ thế ném một bọc giấy về phía
tên thủ lĩnh.

" Tiểu tử này không ngờ lại có vấn đề về đầu óc, một túi giấy liền muốn dọa
bọn ta sao " Tên giặc cướp thủ lĩnh cười lớn vung quyền hướng bọc giấy đấm
tới. bọn lâu la xung quanh cũng cười phụ họa, tự dưng ở đâu chạy ra 1 cái thần
kinh không bình thường gia hỏa.

Quyền khí hướng về bọc giấy, bọc giấy gói khá là lỏng chỉ cần chạm nhẹ lập tức
liền bung ra. Bọc giấy bung ra không ngờ bên trong lại chứa toàn phân bắn
thẳng lên mặt tên thủ lĩnh và dính sang cả bọn lâu la đứng gần đó.

" Uy, không ngờ trên đời lại có người ngu ngốc như vậy, mẹ ngươi hồi bé không
dạy là không được nhận đồ của người lạ à " Trần Vũ mở miệng trêu tức rồi lậpp
tức xoay người chạy.

Giặc cướp thủ lĩnh giận tím mặt thét: " **, tất cả xông lên bắt thằng ranh
con đó cho ta, ta phải đích thân phanh thây nó vứt cho chó ăn".

Các cụ nói chả có sai, giận quá thì mất khôn mà, máu dồn lên não hắn không
thèm chút nào suy nghĩ dẫn theo đám thuộc hạ truy đuổi Trần Vũ.

Truy theo 1 hồi đến gần 1 dòng suối thì không thấy tăm hơi của Trần Vũ đâu.
Tên thủ lĩnh tức giận quát :

- " Chắc chắn hắn trốn dưới dòng sông này tất cả theo ta xuống tìm"

Khi băng qua 1 bụi rậm chắn n trước dòng suối 1 tên lâu la giặc cướp kinh hô :

" Đại gia mau, mau tới đây ta phát hiện 1 báu vật kỳ lạ gắn trên thân cây
này".

Lũ cướp tụ tập lại, xôn xao. 1 tên cướp nhanh nhảu lên tiếng: " Đại ca, đại ca
xem xem cái này chắc chắn là báu vật, sáng loáng trông giống như bạc vậy, mà
lại còn to quá trời quá đất luôn, lần này chúng ta phát tài a".

" Uy, đại gia nhìn xem trên bề mặt nó có số đang đếm ngược kìa, lại còn phát
ra tiếng nữa " 1 tên khác cướp lời nói.

"Tránh ra, tránh hết ra để ta tới xem xem ", tên thủ lĩnh gạt mọi người ra
tiến tới trước thân cây đem vật lấp lánh màu bạc xuống.

" Quả nhiên là 1 cái không tầm thường báu vật, không ngờ đuổi theo tên nhóc đó
lại tự dưng vớ bẫm, Ý, số trên mặt nó dừng rồi này". tên thủ lĩnh giơ vật lấp
lánh đó cho thuộc hạ xem.

Ting...Ting...

Sau đó...

Ùynhhhhhhhhhh......

1 Tiếng nổ kinh người, cả 1 vùng xung quanh biến thành đất khô, bọn cướp bị nổ
thành tro bụi hết.

Lặn dưới sông Trần Vũ lúc này mới ngoi lên có chút không tin tưởng nói: " Một
chút kế đơn giản không ngờ lại hiệu quả như vậy".

Cũng phải nói bọn chúng căn bản không biết C4 là vật gì, chúng lại còn nhầm
tưởng đó là báu vật nữa chứ.

Xử lý xong sự tình Trần Vũ quay trở lại hang động lúc nãy.

Cửa hang động chặn bởi một viên đá khá to, nhưng dường như dùng một chút thủ
đoạn gì đó nên dùng sức người rất khó để lay chuyển. Nhưng đó là đối với người
thường mà thôi, có hệ thống hắn thiếu gì biện pháp chứ. Lại hối đoái thêm một
quả C4 nhưng phiên bản nhỏ hơn, hắn cũng không muốn cả cái hang này bị thổi
bay.

Cài C4 lên viên đá xong Trần Vũ ra xa khoảng cách vừa đủ an toàn bịt tai lại.

"Oanh ———." C4 nổ uy lực mười phần phá ra, cửa đá nhất thời phá tan rồi một
cái lỗ thủng to, toàn bộ mặt đất đều theo chấn động lên.

Hai quả C4 lần lượt phát nổ, tuy lần này uy lực liền nhỏ hơn, nhưng động tĩnh
khẳng định là rất lớn. Rất có thể sẽ kinh động đến những người khác. Vì lẽ đó,
Trần Vũ dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào bí động tìm kiếm bảo tàng đến. Đúng
như dự đoán, tiến vào bí động sau, Trần Vũ liền nhìn thấy một trên giá sách
bày ra mấy chục bản bí tịch võ công, cùng với không ít hiếm thấy binh khí.
Đương nhiên, còn có bốn, năm hòm kim ngân châu báu.

Nhìn đống kim ngân châu báu trước mặt, lúc này vấn đề của hắn mới hiện ra.
Trần Vũ lên tiếng gọi:

- " Tiểu hoàng, ngươi xem ta làm sao mới có thể mang đi hết cái đống này đây
"

- " Không phải ngươi còn viên Tu luyện châu sao" Tiểu Hoàng ngáp ngủ xuất
hiện nói.

- " Tu luyện châu?, đồ chơi này liên quan gì đến việc đem đống kim ngân này
thu cơ chứ" Trần Vũ khó hiểu hỏi.

" Tu luyện châu món đồ chơi này ta cũng đã đem dung hợp rồi, nó không phải là
vật tầm thường đâu. ngoài phụ trợ tăng tốc độ tu luyện bản thân nó còn là 1
cái không gian thần khí có thể chứa đựng đồ vật, kể cả đồ vật sống đó ".

-" Không gian thần khí? tăng tốc độ tu luyện ? chứa đựng vật sống ? Bảo vật như vậy tại sao ngươi không sớm nói với ta" Trần Vũ sững sờ nói.

- " Ngươi đâu có hỏi ". Tiểu hoàng ngáp ngáp nói.

-" Cái tên nhà ngươi thật thiếu trách nhiệm quá đi mà. Vậy bảo bối này ta làm thế nào để sử dụng, không gian chứa đựng của nó là bao nhiêu"

- " Ngươi chỉ cần suy nghĩ trong đầu đồ vật mình muốn thu là được, còn không
gian hiện tại của nó khoảng cỡ căn nhà. Nó có thể tăng không gian lên vô tận,
còn làm thế nào để tăng lên thì sau này tiến vào các thế giới phó bản ngươi
liền sẽ biết."

Nghe câu trả lời của Tiểu hoàng Trần Vũ há hốc mồm. Vô tận không gian tăng
trưởng? đây là cái khái niệm gì, nếu vậy chẳng có thể nói liền có thể chứa
đựng cả trái đất, cả vũ trụ hay sao. Ân mặc dù nghe hơi xa vời nhưng nếu quả
là vậy thì quá bá đạo rồi. Bảo vật bên cạnh mà chính mình còn không biết,phải
biết một cái giới chỉ không gian cỡ một căn nhà là đã rất khủng bố, lại còn có
thể thu vật sống, vô hạn tăng trưởng. Nghe thôi liền đã khiến nhiều người thèm
đến đỏ mắt rồi.

Bình tĩnh một hồi, Trần Vũ tâm thần khẽ động. Toàn bộ đống kim ngân, bí kíp
liền biến mất.

"Nơi đây không thích hợp ở lâu, " rời khỏi bí động Trần Vũ bóng người rất
nhanh liền ẩn nấp tiến vào rừng rậm ở trong. Có Lăng Ba Vi Bộ thân pháp, Trần
Vũ ở một nén nhang sau, liền rút đi mở mười mấy dặm đường. Mãi đến tận xác
nhận bên người không có bất kỳ vấn đề an toàn, cũng không ai theo dõi, hắn lúc
này mới một lần nữa thu dọn chiến công lên.

Đầu tiên, Trần Vũ tất nhiên là lật xem một hồi những kia bí tịch võ công. Muốn
xác nhận những này bí tịch võ công có lợi hại hay không kỳ thực rất đơn giản,
hệ thống thu về giá trị cao tự nhiên cũng là lợi hại, thu về giá trị thấp
khẳng định không có gì dùng.

Tính toán một hồi.

Thu thập xong đống bí kíp, thêm vào lũ cướp vừa chết bởi trái C4 nữa. Trần Vũ
liền thu về hơn 1 vạn điểm tích phân. Lần này là kiếm lời lớn a.

Đang lúc vui mừng hệ thống chợt thông báo khiến hắn càng thêm kinh hỉ.

Đột phá một vạn tích phân sau, hắn liền đạt được khen thưởng 1 lần quay báu
vật. Mở khóa chế độ phó bản. Cửa hàng cũng cập nhập thêm nhiều item mới.

Hắn rất muốn tiến hành quay thưởng luôn, nhưng chợt nhớ tới mấy phần thưởng hố
cha lần trước hắn liền tự kiềm chế. Hôm nay hắn thu hoạch khá nhiều rồi, nếu
mở bây giờ sợ sẽ gặp xui xẻo nên hắn quyết định để khi chuẩn bị tiến vào phó
bản liền mở xem như một vũ khí bí mật.

Xong xuôi mọi việc Trần Vũ bắt đầu rời khỏi Tùng Sơn Lâm.

Trần Vũ cũng chưa định trở về vội. Theo lời tiểu hoàng thì hắn phải đột phá
tới Luyện khí cảnh mới đủ sức chịu đựng, phá không gian tiến vào phó bản.


Dị Giới Kiếm Thế - Chương #6