Người đăng: tuanvux97@
- " Ta sao, khà khà ta là người giúp ngươi tới thế giới này, theo như cách
gọi của các ngươi thì thể gọi ta được gọi là hệ thống".
- "WTF hệ thống, là giống như trong tiểu thuyết hệ thống đó sao" Trần Vũ kinh
ngạc hỏi.
-" Khà khà đúng là như vậy" giọng nói thần bí đáp.
- " Vậy tại sao ngươi chọn ta, chả lẽ ta giống kiểu như thiên phú thiên tài
hay sở hữu sức mạnh thần kỳ bẩm sinh sao."
- " Ha ha, chết cười ta mất, tiểu tử nhà ngươi là thiên tài á? học hành thì
bết bát, lười biếng, 20 tuổi vẫn còn quay tay giờ lại còn vỗ ngực xưng thiên
tài. Ta bắt đầu thích tính hài hước của ngươi rồi đó tiểu tử " Hệ thống sặc
cười nói.
- "Hứ, đây là việc của ta, còn nữa ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đây"
Trần Vũ tức giận nói.
- " Tiểu tử nhà ngươi nhìn từ đầu tới chim à quên tới chân liền không ra một
điểm tốt nào, có chăng cũng tại cái vận khí cứt chó của ngươi mà thôi".
Nghe hệ thống trả lời, Trần Vũ khó hiểu hỏi: "Lời này là thế nào?".
-" Ngươi sở hữu huyết thống được gọi là " Nhân Hoàng " huyết thống. Ai nhắc đến cũng thật đáng hận á, Huyết thống mà hàng tỉ người cũng rất hiếm xuất hiện cư nhiên lại để tiểu tử ngươi sở hữu đến. Tới ta thông não giúp ngươi một hồi" Hệ thống vừa dứt lời, một bảng thông tin hiện ra trước mặt hắn.
Tên nhân vật: Trần Vũ/ Trần Phong
Chủng tộc: Nhân Tộc
Tuổi: 16
Công Pháp: 0
Kỹ Năng: 0
Thân Pháp: 0 (ngang rùa bò)
Thân Thể: đéo bằng cả nữ sinh, quá thất vọng
Cảnh Giới: Luyện thể tầng 3 . (Nát không còn gì để nát hơn)
Huyết Thống: Nhân Hoàng. Là huyết thống cực kỳ hiếm gặp. Có năng lực hấp thụ
Chân khí và các loại huyết thống của chủng tộc khác để tăng trưởng ( mức độ
không giới hạn). Có thể sử dụng khả năng của những chân khí và các huyết thống
đã hấp thụ.
Nhìn bảng thông tin hiện ra trước mặt khóe mắt Trần Vũ giật giật. Hắn tức giận
nói:
- " djt mẹ, ngươi liền không thể để nó bình thường một điểm sao, tuyệt đối là
cố tình chơi ta mà".
-" Há, có sao? Ta chỉ điều chỉnh cho nó chi tiết thêm thôi mà. Dù sao thì ngươi chỉ cần biết, nhân hoàng huyết thống của ngươi cực kỳ bá đạo. Đó là lý do ta chọn ngươi, có ta ở đây thì ngươi có phế có tạ thế nào đi chăng nữa ta đều có thể gánh ngươi xanh hết. Ta là siêu cấp hệ thống, ta cân cả cái map này luôn". Hệ thống ngạo mạn nói.
Nghe ngữ khí hệ thống Trần Vũ tức điên lên được, rồi bỗng chốc hắn nghĩ tới
điều gì đó hai mắt hắn sáng như đèn pha ô tô.
-" Ai nha, ta nên cảm ơn ngươi một hồi a, đúng rồi chả lẽ mỗi lần gọi ngươi ta lại cứ kêu là hệ thống sao, cái danh tự này nghe quá nhàm chán không bằng ta giúp ngươi đặt một cái tên có được không" Trần Vũ hắc ám nói.
- " Tùy ngươi thôi, dù sao ta là siêu cấp hệ thống mọi cái tên căn bản đều
không xứng với ta, chờ đã ngươi đang suy tính gì mà nét mặt ngươi nhìn khó coi
vậy" Hệ thống nghi ngờ hỏi.
-" Uy, cũng không có gì to tắt cả đâu, ta chỉ đang phân vân không biết nên gọi ngươi là Tiểu hoàng, Đại hoàng hay vẫn là Cậu vàng đây" Trần Vũ đắc ý cười nói.
-" Ta sát, tiểu tử chết tiệt ngươi lại dám dùng cẩu tự để gọi tên ta, ngươi nên biết ta là Siêu cấp hệ th...."
- "Liền kêu là Tiểu hoàng đi, ngược lại cái danh tự này liền dễ nghe nhất".
Trần Vũ không chút nào quan tâm đánh gãy nói.
-" Tiểu tử chết tiệt ngươi là đang tính toán trả thù có phải không" Hệ thống trừng mắt nói.
Trần Vũ quay mặt ra chỗ khác huýt sáo.
-" Tiểu tử thù dai ghê a, quên đi ta không thèm tranh cãi với ngươi dù sao cũng chỉ là một cái danh tự. Phải rồi, chỗ ta có một túi quà tân thủ ngươi có hay không hứng thú mở ra."
- " Hử, còn có túi quà, nhanh, nhanh mở đi". Trần Vũ có chút kích động nói.
-" Hắc hắc, trẻ nhỏ dễ dụ a ". Tiểu hoàng dứt lời, một hộp quà hiện ra trước mặt Trần Vũ. Phí trước hộp quà hiện một nút bấm ghi chữ "mở" tương tự như trong mấy trò chơi nhập vai vậy.
Trần Vũ nhấn vào nút "mở", một âm thanh điện tử thông báo.
Tích...tích...tích: " thành công mở ra túi quà tân thủ, nhận được một viên Tu
Luyện Châu, một lượt quay thưởng, một viên tẩy tủy đan, một viên tôi thể đan.
một tấm phó bản sơ cấp ngẫu nhiên và 1000 điểm tích phân".
- "Ai nha, liền chỉ có như vậy khen thưởng, vậy mà còn tự xưng cái gì siêu
cấp cơ chứ, liền phần thưởng như vậy nghèo nàn, ta còn tưởng được thưởng cái
gì như thần đan, thần binh cơ chứ. Haiz z z thật khiến người ta thất vọng a".
Trần Vũ gian thương nói.
- " Ngươi là đang nằm mộng sao. Thứ nhất tuy ta là hệ thống nhưng không thể
tự dưng lấy ra vật phẩm được mà phải thông qua điểm tích phân để trao đổi.
Ngươi có thể hình dung là t bị phong ấn, muốn hối đoái cần dùng tích phân phá
ra phong ấn mới lấy được đồ vật. Thứ hai, ngươi nên biết với trình độ hiện tại
của ngươi ăn thử một viên thần đan gì đó xem chả bạo thể nổ chết cmm. Còn thần
binh á, xin lỗi tình yêu nhé nó đè cho nát ass ý chứ đừng nói là cầm đi đánh
nhau". Tiểu hoàng khinh thường nói.
- " Uy ta chỉ đùa chút thôi mà, chuẩn mực đạo đức hệ thống của ngươi quăng
cho chó hết rồi sao, ai đời hệ thống gì mà mở miệng là chửi chủ nhân vậy a".
Trần Vũ gãi đầu nói.
Tiểu hoàng hừ lạnh nhìn hắn.
Trần Vũ vội chuyển chủ đề:
- "Vậy tiếp đó chúng ta nên làm gì".
- "Trước hết ngươi nên xuống núi tìm một địa phương khác để yên tĩnh
phục dụng đan dược". Tiểu hoàng mở miệng đáp.
Lúc này Trần Vũ mới bước ra khỏi phòng. Ân lúc này hắn mới nhớ, phải gặp tiểu
sư muội xin lỗi rồi thông báo một hồi mới xuống núi được a.
Ra khỏi phòng Trần Vũ thấy tiểu sư muội đang ngồi ở chiếc bàn gỗ ngoài sân.
Nhìn tiểu sư muội chợt một đoạn ký ức ùa về trong tâm trí hắn.
Tiểu sư muội tên Mã Ngọc Thuần, là một cô nhi được phụ thân Trần Phong nhận
nuôi từ nhỏ. Tiểu sư muội từ nhỏ đã biểu hiện thiên phú xuất chúng, tính cách
hoạt bát, khả ái đáng yêu lại hay cười, được sư huynh muội trong phái rất yêu
quý. Từ sau khi môn phái gặp thảm họa tiểu sư muội rất hiếm khi cười, nàng ít
nói hẳn đi. Nàng rất quan tâm, chăm sóc Trần Phong, Trần Phong là người thân
duy nhất hiện tại của nàng trên cõi đời này. Nàng rất sợ mất hắn, sợ phải chịu
cô đơn, mỗi đêm nàng đều mơ thấy ác mộng. Những bóng ma các sư huynh sư tỷ,
tiếng gào thét tối hôm đó khiến nàng sợ hãi, đã ba năm nay đêm nào nàng cũng
mơ thấy cảnh tượng đó.
Chỉ có hai người sống chung với nhau, cũng không biết từ bao giờ nàng đã đem
lòng thích sư huynh của mình. Có thể đó là tình yêu ngây thơ, với nàng Trần
Phong là người thân duy nhất còn lại nàng muốn được Trần Phong quan tâm để
nàng không còn chịu nỗi sợ hãi đó thêm nữa. Nhưng Trần Phong lúc trước căn bản
là thằng đầu gỗ, ngốc hơn cả Vũ ca nữa. Hắn ngày đêm chỉ chú tâm tới báo thù,
vùi mình vào tập võ chưa một lần quan tâm tới tiểu sư muội của mình. Bản thân
hắn lại trúng độc, cố gắng suốt ba năm nhưng cảnh giới không thể nào nâng cao
ngược lại còn tụt về luyện thể tầng ba. Cứ như vậy hắn sầu não mà chết, chết
lúc đang ngủ chính vì vậy khi nãy tiểu sư muội vẫn lầm tưởng hắn còn đang ngủ
nên tiến vào gọi dậy. Hắn chết bỏ lại sư muội hắn một mình.
Nhưng tất cả mọi truyện giờ đã khác, Khi Trần Phong chết cũng là lúc Trần Vũ
xuyên tới. Trần Phong tuy là cái đầu gỗ, nhưng tâm ý của tiểu sư muội hắn cũng
biết. Mà cũng chính điều này khiến Trần Phong ôm hận mà chết, hắn hận mình
không quá thờ ơ, không quan tâm tới sư muội.
Dung hợp ký ức với Trần Phong, Trần Vũ hiểu được nuối tiếc của hắn, chính vì
vậy hắn quyết định sẽ thay Trần Phong chăm sóc vị tiểu sư muội này. Ân Trần
Phong ngươi cứ an nghỉ, sư muội của thí chủ cứ để bần tăng lo, Trần Vũ thầm
nghĩ :)).
Hết đoạn ta cảnh dài lê thê.
Trần Vũ bước tới lên tiếng gọi:
-" Tiểu sư muội ".