Tiểu Sư Muội.


Người đăng: tuanvux97@

Chap này không biết có sặc mùi ngôn lù gì đó không, em viết còn thấy hơi nổi
da gà mà thôi kệ, cái này là tự chém chứ chưa đọc ngôn lù bao giờ. 500 ae game
thủ chân chính nhá không phải thành viên Em plus hay plus + đâu :)).

Cô nàng đang ngồi ngẩn ngơ nghe tiếng gọi chợt giật mình quay lại.
Quay đầu lại thấy Trần Vũ, nhớ lại cảnh vừa nãy khiến nàng đỏ
mặt đến muốn ngất đi.

Nhìn bộ dạng xấu hổ của tiểu sư muội, trái tim Trần Vũ đập rộn
ràng. Tiểu sư muội xấu hổ liền như vậy đáng yêu, đây liệu có phải
là tình yêu sét đánh hay không, d.m tên đầu gỗ Trần Phong liền có
thể để vị sư muội khả ái như vậy tổn thương sao sad. Tới đây, tựa
vào lòng ca để ca vỗ về an ủi. Trần Vũ vô liêm sỉ nghĩ, điều này
làm hình tượng của hắn trong lòng độc giả liền triệt để mất sạch
mặc dù có thể nó mất mẹ từ chương một rồi không chừng.

Thấy vị tiểu sư muội chỉ cúi mặt xuống mà không nói câu gì, Trần Vũ lại mở
miệng nói:

- " Chuyện hồi nãy chỉ là hiểu lầm thôi, sư muội đừng giận ta mà".

Vẫn im lặng.

Thấy cách tử tế có vẻ không khả thi lắm Trần Vũ liền đổi giọng biến hóa một
hồi:

-" Ân, tiểu Ngọc Thuần nhà chúng ta lớn rồi biết xấu hổ rồi đây, còn nhớ hồi trước có một tiểu cô nương rất khả suốt ngày chạy theo ta còn suốt ngày nói cái gì ý nhỉ, a ta nhớ rồi lớn lên muội nhất định gả cho đại sư huynh.

Trần Vũ dựa vào ký ức của Trần Phong, không ngừng dùng lời nói công kích nàng.
Rút cuộc vị tiểu sư muội này cũng không chịu được tức giận quay lại mặt đỏ
bừng bừng nói:

- " Xấu sư huynh, ngươi khi dễ ta giờ lại còn nói như vậy nữa, ta... ta không
thèm để ý tới ngươi nữa".

Uhm dựa vào chú ý thứ 3 của sách giáo khoa Loli có ghi rõ, khi đối tượng giận
mà không thèm đáp trả lời bạn nói đó là một dấu hiệu khá nguy hiểm, gặp phải
tình huống như vậy tất cả các Loli-er phải thật bình tĩnh, phải giữ một cái
đầu lạnh. Phương pháp để xử lý tình huống này là phải liên tục đả kích bằng
ngôn ngữ, bất chấp tất cả thủ đoạn bắt buộc khiến cho đối tượng phải mở miệng
đáp lại. Nếu không thành công thì chia buồn bạn không có tiềm năng làm một
loli-er chân chính. P/S: hi vọng sách giao khoa loli có thể giúp ích cho bạn,
chúc các loli-er thành công trong sự nghiệp lừa gái của mình và không bị công
an sờ gáy.

Gấp quyển sách lại sau lưng. Nhìn vị sư muội rốt cục cũng chịu lên tiếng đáp
Trần Vũ mới khẽ thở dài. Bước đầu tiên đã thành công, tiếp đến phải thực hiện
điều thứ 8 chương thứ 9 trang thứ 22 của sách giáo khoa loli. 69% loli đều
thích được người mình quan tâm xoa đầu hay làm một số động tác thân mật, khi
ra tay phải nhanh, lẹ, quyết đoán. Loli-er phải linh hoạt trong mọi tình huống
để có thể vận dụng từng đối pháp khác nhau trong từng tình huốngthích hợp.

Tới chỗ của vị sư muội đang ngồi, hắn ngồi xuống tay phải đặt lên đầu của cô
nàng xoa xoa đầu nói:

- " Đừng giận sư huynh nữa mà, đều là lỗi của sư huynh, trước giờ là ta không
tốt, là ta không quan tâm chú ý tới muội".

Vốn vị tiểu sư muội đang giận dỗi Trần Vũ, muốn gạt cách tay trần vũ ra, chợt
nghe được lời của hắn nàng liền trở nên ngơ ngác, ánh mắt có chút phức tạp
nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên vị sư huynh này quan tâm tới nàng như vậy.

Thấy tiểu sư muội không phản đối cử chỉ của mình Trần Vũ lúc này mới gạt mồ
hôi lạnh thở dài một phen. Tiếp đó hắn lại nói:

-" Những năm nay khổ cực cho muội, ta biết đêm nào muội cũng gặp ác mộng chưa được một đêm an giấc. Tại ta, tại ta đã để thù hận làm mờ mắt. Tâm ta trước đây chỉ nghĩ tới việc báo thù ta đã không hề quan tâm tới muội, làm tổn thương muội. Hiện ta đã minh bạch, nỗi sợ của muội hãy để người làm sư huynh ta gánh chịu, từ giờ ta sẽ không để muội phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa".

( Không biết giả vờ thế này có em gái nào vào đọc rồi muốn làm quen tác giả
không nhỉ :)) )

Nghe lời Trần Vũ nói nàng rút cục không chịu được nữa lao vào lòng Trần Vũ òa
khóc. ( Nghe hư cấu, nhưng kiểu kiểu anime, em gái lao vào lòng anh trai cũng
hay gặp mà). Ba năm nay nàng chịu đựng rất nhiều khổ sở, một cô bé mười một
tuổi chứng kiến cảnh ngươi thân, sư huynh đệ đồng môn bị giết hại ngay trước
mặt mình. Nỗi ám ảnh đó theo nàng suốt ba năm trời, nàng rất cần một người
giúp nàng xua tan nỗi sợ hãi đó, ài tiếc thay Trần Phong lúc đó max đầu gỗ,
một thằng nhóc 13 tuổi, để lý trí bị báo thù làm mở mắt căn bản chưa một lần
quan tâm đến nàng. Cho đến hôm nay nghe được lời quan tâm chân thành của Trần
Vũ, cảm xúc bấy lâu của nàng rút cục không kìm nén được nữa mà trào ra. ( Nghe
nó sai sai sao ý, lạy chúa ban phước cho những tâm hồn trong sáng. amen).

Bị ôm bất ngờ, Trần Vũ cũng ngơ ngác một chút rất nhanh hắn cũng vỗ vỗ lưng an
ủi nàng: "không sao, cứ khóc đi từ nay mọi chuyện đều để ta gánh cho ". Một
cánh tay khác của hắn thì dựng lên một ngón trỏ. Hắn khâm phục thằng nào viết
ra quyển sách loli đó hắn thật muốn đến trước mặt quỳ gọi một tiếng sư phụ.

Từ một thằng bóp vếu thành soái ca. haizz

( hơi lố tí, có gì ae góp ý nhé).

Một lúc sau đó, cuối cùng vị sư muội cũng ngừng khóc. Trần Vũ tiếp nàng đứng
dậy. Nàng làm bộ hờn dỗi nói:

- " Xấu sư huynh, chỉ giỏi làm người ta khóc".

- ' Uy, tiểu sư muội nhà ta khả ái đáng yêu như vậy ai lại nỡ trêu chọc chứ"
Trần Vũ cười nói.

Nghe Trần Vũ khen như vậy, nàng đỏ mặt cúi xuống đất. Khóe môi nàng hiện lên
một nụ cười, đó là nụ cười đầu tiên của nàng sau ba năm. Nụ cười mới rạng rỡ
làm sao, lại còn má núm đồng tiền nữa chứ, tuy nàng quay đi nhưng làm sao mà
thoát khỏi được cặp mắt của Trần Vũ. 20 năm ngồi tia gái đâu chứ phải là đồ bỏ
đâu. Nhìn bộ dạng khả ái lúc cười của vị sư muội này hắn không tự chủ được mà
béo má một cái.

- " Ai nha, tiểu Ngọc Thuần cười rồi này, cười như vậy mới xinh chứ, suốt
ngày cái mặt lầm lỳ như vậy chẳng mấy chốc mà biến thành một lão thái bà mất "
Trần Vũ châm chọc nói.

-" Xấu xa sư huynh, ai biến thành lão thái bà chứ, không quan để ý tới ngươi nữa ta... ta đi nấu cơm." Nói xong Ngọc Thuần sư muội đỏ mặt quay đầu chạy đi.

Nhìn bộ dáng đó của tiểu sư muội hắn thầm cười lắc đầu. Thế giới này đối với
hắn thật tuyệt vời, có một vị sư muội đáng yêu như thế cơ mà. Ngược lại ở trái
đất hắn sợ hắn biến thành Minh béo mất :v.

- " Ha ha, tiểu tử giờ biết ơn ta rồi chứ" Tiểu hoàng chợt xuất hiện nói.

- " Tiểu hoàng, làm tốt lắm, ta sẽ tích cực đề cử và quăng Kim Phiếu cho
ngươi" Trần Vũ dựng lên ngón trỏ nói

-" Ngươi nói nhảm cái gì đó" Tiểu hoàng khó hiểu nói.

- " A không có gì, thằng tác giả nó bắt ta pr truyện của hắn đó mà. Phải rồi,
cảm tạ ngươi đã cho ta cơ hội đến thế giới tuyệt vời này." Trần Vũ vui vẻ nói.

- " Quên đi chúng ta giờ đã dung hợp thành một thể thống nhất với nhau không
cần nói những lời khách sáo đó. Ngươi cứ tận hưởng hết ngày hôm nay đi, mai
chúng ta bắt đầu tìm xuống núi rèn luyện". Tiểu hoàng ấp úng nói.

- "Phải rồi ngươi là hệ thống vậy ngươi có khả năng tới các thế giới nhị thứ
nguyên khác như trong tiểu thuyết không". Trần vũ đột nhiên nhớ tới nói.

- " Ngươi coi thường siêu cấp hệ thống ta sao, tiến vào các phó bản đó đối
với ta chỉ là việc nhấc tay lên thôi ngươi không cần phải lo lắng".

Nghe lời khẳng định của Tiểu Hoàng, hắn liền hưng phấn không thôi, vậy hắn
cũng có thể giống như trong tiểu thuyết vậy, tieu dao thế giới, làm bạn mỹ
nhân. Rồi bỗng nhận ra điều gì đó, hắn lo lắng nói.

-" Vậy khi tiến vào phó bản ta... ta làm sao để chiếm được tình cảm của phái nữ đây? ngươi biết ta 20 năm nay đều vẫn là một cái trạch nam a. Vị tiểu sư muội hiện tại là do nàng có tình cảm với vị sư huynh từ nhỏ rồi áp dụng cách này đối với người khác chắc chắn là ăn tát. Ta phải làm sao bây giờ?".

-" Hắc hắc có ta ở đây ngươi còn phải lo sao, biết quyển sách ngươi đọc lúc nãy của ai sao ? ". Tiểu hoàng hắc ám nói.

- "Chả lẽ quyển sách đó do ngươi viết? " Trần Vũ ngờ vực hỏi

- " tiểu tử nhãn quang không tệ nha, đúng thế quyển sách đó do ta soạn ra.
Vấn đề tán gái có ta đây tuyệt đối không thành vấn đề, nếu thực có vấn đề
chúng ta liền hối đoái ra các loại thánh dược như dâm tiện bất năng di, liệt
trinh tán,... lúc đó mọi vấn đề không phải đều được giải quyết sao"

- " Ngươi... ngươi đúng là không có tí cc gì chuẩn mực đạo đức hệ thống cả
bất quá ta thích".

Cứ như vậy hai thằng nhìn nhau cười một lúc rồi chán thằng nào về việc thằng
đó. Tối đến Trần Vũ trải qua một bữa tối tuyệt vời với vị tiểu sư muội. Ngọc
Thuần sư muội đã hay cười hơn, hắn tự tin rằng mình rất nhanh liền có thể
thành công chiếm đóng hoàn toàn trái tim của nàng.

Cứ như vậy ngày đầu tiên của hắn ở thế giới mới trôi qua.


Dị Giới Kiếm Thế - Chương #3