Người đăng: 01679152178
Nhà ăn của Khai Phong phủ nằm ở tây nam viện trong phủ nha Khai Phong, bên
cạnh Tam ban viện, chính là nơi để chúng nha dịch Tam ban thưởng dụng bữa cơm,
mỗi sáng, trưa, chiều đều nghỉ ngơi ăn cơm tại đây, nơi này đều là bóng người
đi đi lại lại, huyên náo không thôi.
Đặc biệt là đến bữa cơm chiều lúc hoàng hôn, nhà ăn lại càng náo nhiệt.
Ngoại trừ Tứ đại hiệu úy, Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh theo hầu bên cạnh
Bao đại nhân dùng bữa tại Phu Tử viện ra, thì những bổ khoái tuần phố, tạp
dịch quét dọn, tráng đinh của Khoái ban trong Khai Phong phủ đều tề tựu về đây
trong khoảng thời gian này, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, kể về những sự kiện mới
mẻ đã gặp trong suốt một ngày, hàn huyên vô cùng thích ý.
Lại nói đến một bàn kê cạnh cửa, bởi vì hướng gió tốt, cảnh sắc khiến người ta
sảng khoái vui vẻ, cho nên tất nhiên trở thành vị trí chuyên biệt dành cho mấy
vị đầu lĩnh có uy tín của các ban trong Khai Phong phủ ngồi.
Ngồi ở vị trí chủ tọa chính là một vị có khuôn mặt đầy những râu là râu, trông
hơi phát tướng, mỗi khi cất tiếng là oang oang như lệnh vỡ, đó chính là Bành
Quy Hải, ban đầu của Tam ban; ngồi phía tay trái Bành Quy Hải là một người cao
cao gầy gầy, mặt vàng mắt nhỏ, chính là Hoàng Tề ban đầu của Tạo ban; vị ngồi
phía tay phải kia thân hình tráng kiện, là một hán tử mặt đen mắt hổ, Lý
Thiệu, ban đầu của Khoái ban; còn vị ngồi bên cạnh Lý Thiệu, thân hình vạm vỡ,
khuôn mặt ngăm đen, mỗi khi khoát tay, duỗi chân đều có thể nghe được tiếng
rắc rắc của những lóng xương cạ vào nhau, người này, chính là Phùng Thiên, ban
đầu của Tráng ban. Mà vị ngồi gần cửa nhất lại là một lão đầu tuổi cũng gần
năm mươi, râu tóc đều điểm sương, tinh thần sáng láng minh mẫn, đó chính là
Mạnh Nhạc, lao đầu của lao Khai Phong phủ.
Mấy người họ ngồi quây quần bên một cái bàn, bất luận khí thế hay khí phái đều
hơn các bàn khác một bậc, đến cả những vấn đề mà họ đàm luận cũng cao thâm hơn
nhiều so với các bàn khác.
Chủ đề đàm luận của chúng bổ khoái nha dịch, không phải là hôm nay lại bắt
được bao nhiều tên trộm đạo lớn nhỏ, thì là chợ ở Cửa Nam thành lại có gánh
hát, tạp kỹ như thế nào tới hay hôm nay các cô nương của “Ỷ Thúy lâu” lại có
những chiêu trò gì mới.
Còn chủ đề đàm luận của mấy người này lại chính là chuyện đại sự triều đình,
những công việc có liên quan mật thiết đến các kế hoạch lâu dài của Khai Phong
phủ.
Chẳng hạn như, thức ăn vừa được dọn lên bàn, Phùng Thiên, ban đầu của Tráng
ban đã không nhịn được mở miệng hỏi:
“Bành ban đầu, mấy hôm nay trong triều có chuyện lớn nào xảy ra không?”
“Cũng không có chuyện lớn gì”, Bành ban đầu gắp một miếng cải xanh đưa lên
miệng, đáp, “Vụ án Li miêu hoán thái tử nửa tháng trước đã làm triều đình xôn
xao dậy sóng một phen, phàm là những đại thần vẫn thường qua lại mật thiết với
Lưu hậu ai nấy đều cảm thấy bất an, rất sợ Lưu hậu ngã ngựa, Hoàng thượng liền
túm lấy họ khai đao. Nhưng hơn nửa tháng đã trôi qua mà vẫn không có động tĩnh
gì, những đại thần này cũng an tâm hơn, mấy ngày nay trên triều lại rất yên
ổn”.
“Vậy thì tốt”, Hoàng Tề, ban đầu Tạo ban cũng tiếp lời, “Chỉ mong trên triều
không có chuyện gì, Bao đại nhân cũng yên tâm, các huynh đệ chúng ta cũng có
những ngày tháng yên lành”.
“Vị tất đã như vậy”, Lý Thiệu, ban đầu Khoái ban nhíu mày nói, “Tôi vừa thấy
người trong cung tuyên Triển đại nhân nhập cung, nghe nói trong cung xảy ra
chuyện lạ”.
Những lời này vừa thốt ra, mấy người trong bàn đều hào hứng cả lên, không khỏi
rướn người lên, gấp giọng hỏi:
“Chuyện lạ ư?”
Lý ban đầu chớp chớp mắt, cả người cũng ghé sát về phía trước, thấp giọng kể:
“Tôi là nghe Trương hiệu úy nói, cụ thể sự việc thế nào, tôi cũng không rõ…”.
Mấy người họ rất kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, “Chuyện lạ năm nay cũng thật
không ít…”.
Nói đến đây, Phùng Thiên tựa như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống,
nói: “Nói đến mới nhớ, mấy ngày nay sao tôi thấy Kim hiệu úy cũng rất kỳ quái,
hình như có chút không thích hợp lắm hay sao đó?”.
“Ồ? Thế nào mà không thích hợp?”, Bành ban đầu nghi hoặc hỏi.
“Chính là… haizzz, tôi cũng không biết nói sao nữa, chỉ là không thích hợp”,
Phùng ban đầu nghiêng nghiêng đầu đáp.
“Có phải là mặt mày trắng bệch, quầng mắt đen kịt, hai mắt lạc thần, chân đi
không có lực, cổ tay run run phải không?”, Mạnh lao đầu đột nhiên tiếp lời.
“Chính thế, chính là bộ dạng như vậy!”, Phùng ban đầu vỗ trán, nhìn Lao đầu
Mạnh Nhạc với vẻ kính nể. “Mạnh lao đầu, ông cả ngày từ sáng đến tối đều ở
trong đại lao, sao lại biết rõ ràng những chuyện ở bên ngoài như vậy?”
Mạnh lao đầu khẽ mỉm cười, giơ ngón tay lên chỉ ra ngoài cửa nói: “Bởi vì tôi
tận mắt thấy rõ”.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Mạnh lao đầu, liền thấy một người vận
quan phục hiệu úy màu đỏ đen đang nheo đôi mắt nhỏ được tô điểm bởi hai quầng
mắt đen sì, bưng một bát cơm to, thân hình gầy nhỏ cứ chao đảo không ngừng, đi
được một bước lại lảo đảo ba bước, chính là Kim Kiền, Tòng hiệu úy lục phẩm.
Đừng thấy cả người Kim Kiền không vững, tựa như một trận gió thổi qua cũng có
thể làm Kim Kiền ngã xuống mà nhầm, công phu dưới chân lại chẳng mảy may suy
giảm, chỉ vèo vèo mấy bước đã xông vào nhà ăn, chen lên đặt mông ngồi xuống vị
trí cạnh Mạnh lao đầu, không thở gấp cũng chẳng có giọt mồ hôi nào chảy ra.
“Kim hiệu úy?!”, mấy người họ kinh ngạc đồng thời hô lên, “Cậu hẳn phải ở
trong Phu Tử viện dùng cơm cùng đại nhân chứ, vì sao lại tới đây?”.
“Suỵt, suỵt…”, Kim Kiền đảo đôi mắt nhỏ một cái, giơ một ngón tay lên, hạ
giọng nói: “Đừng làm ồn, đừng làm ồn, vất vả lắm tôi mới nhân lúc con mèo kia…
khụ, nhân lúc người khác không để ý mà chuồn ra đây, cứ ồn ào thế này nếu để
con mèo kia… khụ khụ, để người khác phát hiện ra thì đại sự không hay đâu…”.
“Hả?”, mọi người lại càng không hiểu, đều nhìn chằm chằm vào Kim Kiền.
“Ăn cơm, ăn cơm…”, Kim Kiền nhìn xung quanh một lượt, tiếp tục hạ giọng nói.
“À…”, mọi người gật gật đầu, nhìn nhau, không nói gì nữa, cùng cúi đầu và ăn
cơm.
Nhất thời trên bàn yên tĩnh hẳn.
“Lạch cạch”, một tiếng động lạ thường vang lên.
Mọi người cùng dừng động tác và cơm, nhìn nhau.
“Lạch cạch”, lại là tiếng động dị thường.
Mọi người cùng ngẩng lên, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Sặc, mẹ nó…”, chỉ thấy Kim Kiền trong miệng làu bàu mắng chửi, lại nhặt hai
chiếc đũa từ trên bàn lên, lựa một lúc lâu mới cầm đúng tư thế. Cánh tay vừa
mới vươn ra vẻ như định gắp đĩa rau trước mặt thì ngón tay cầm đũa lại hệt như
bị chuột rút, run rẩy không ngừng, đôi đũa trong tay Kim Kiền rung rung giây
lát, lại “lạch cạch, lạch cạch” hai tiếng rơi xuống bàn.
Hả?
Mọi người trợn mắt, Kim Kiền vừa chửi thề vừa lặp lại động tác lúc nãy, nhưng
đôi đũa còn chưa chạm được đến bên cạnh đĩa thì đã lại song song rơi xuống
bàn.
“Kim hiệu úy, tay của cậu…”, Bành ban đầu thật sự không nhìn tiếp được nữa,
liền đưa tay gắp hai miếng rau cải vào bát Kim Kiền, hỏi, “Tay của Kim hiệu úy
sao lại run dữ như vậy? Lẽ nào là bị thương sao?”.
Kim Kiền thở dài một tiếng, run run đưa đôi đũa, gian nan vạn phần, đến bên
miệng bát vừa và cơm vào miệng vừa nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là sớm
tối mấy ngày nay đều được Triển đại nhân chỉ điểm võ công, có hơi mệt mỏi mà
thôi…”.
Nhưng trong bụng thì thầm mắng: Con bà nó, con mèo kia có phải là định rắp tâm
cản trở mình không?
Hết giờ làm buổi chiều lại còn giám sát mình luyện tập trung bình tấn, luyện
đến độ hai chân mình mềm nhũn, bắp chân thì bị chuột rút…
Mới bảnh mắt ra trời chưa sáng đã phải đến thao trường luyện kiếm, lại cứ
khăng khăng chọn một cây kiếm sắt nặng chết người để đùa bỡn mình, còn nói rất
hay ho là để cho mình luyện lực cánh tay…
Có gì mà phải luyện chứ?
Tôi là một thiếu nữ yểu điệu thời hiện đại, lẽ nào phải luyện ra cơ bắp trên
cánh tay mang thương hiệu Thủy thủ Popeye[1] thì mới được? Quá mất mỹ quan
kinh thành!
[1] Hay ở Việt Nam còn gọi là Thủy thủ Papai, là một nhân vật hoạt hình hư cấu
được tạo ra bởi E. C. Segar. Năm 2002, TV Guide đã xếp Popeye vào danh sách
“Năm mươi nhân vật hoạt hình vĩ đại nhất mọi thời đại”.
Cơ tam đầu, cơ nhị đầu[2] còn chưa luyện ra, đã dãn đến cơ thịt toàn thân mệt
mỏi quá độ, nhức mỏi không chịu được, hiện giờ đến cầm đôi đũa còn không nổi,
ăn bữa cơm cũng không yên…
[2] Cơ nhị đầu (biceps) là chỉ bắp tay (con chuột), cơ tam đầu (triceps) là
phần đối diện ở phía dưới của bắp tay (gần nách).
Đáng ghét…
Mọi người nghe Kim Kiền nói xong, lúc này mới hiểu ra, không khỏi im lặng cúi
đầu, vui vẻ hẳn lên.
Chỉ thấy Mạnh lao đầu khuôn mặt tràn ngập ý cười, vỗ vỗ vai Kim Kiền nói: “Kim
Kiền này, công phu trên cánh tay cậu còn kém một chút, luyện nhiều cũng tốt”.
Những người khác cũng gật đầu phụ họa.
“Không sai không sai, nhìn Kim hiệu úy gầy yếu thế này, cánh tay lại chẳng có
chút khí lực nào, sau này làm sao tróc nã tội phạm đoạt tang vật đây? Phải
theo Triển đại nhân học nhiều vào”, đây chính là lời của Lý Thiệu, ban đầu
Khoái ban.
“Triển đại nhân bằng lòng chỉ điểm cho cậu, thực đúng là may mắn lắm đó!”, đây
là lời của Phùng Thiên, ban đầu Tráng ban.
“Kim hiệu úy, cậu cũng là nhân vật đi lên từ Tạo ban chúng ta, ngàn vạn lần
đừng làm mất mặt Tạo ban đó, bình thời phải năng hướng Triển đại nhân xin chỉ
giáo vào!”, đây là lời của Hoàng Tề, ban đầu Tạo ban.
Bình tổng ban đầu nhìn khắp lượt, rất có uy tín gật đầu tổng kết: “Kim hiệu
úy, Triển đại nhân là nhân vật nổi danh trên giang hồ, ngài ấy nếu bằng lòng
chỉ điểm cho cậu một hai phần, thì đó cũng là phúc khí phải tu ba kiếp mới có
được đó!”.
Kết lại điều cốt lõi nhất là: Triển đại nhân tốt lắm…
Hai điều cơ bản là: Triển đại nhân tuyệt vời lắm… Triển đại nhân không chê vào
đâu được…
Kim Kiền nghe mà gân xanh trên trán nổi cả lên, tất cả những bực tức, mệt mỏi,
thiếu ngủ mấy ngày nay đều bùng nổ, đôi đũa cầm trong tay kêu “phụp” một tiếng
cắm phập vào bát cơm nửa tấc, nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình, “Con mèo đó
hại tôi ăn không ngon, ngủ không yên, có muốn lén làm biếng cũng không được.
Tôi và con mèo đó có mối hận đoạt giấc ngủ, nỗi oán hận ăn cơm rơi vãi, mối
thù cướp thời gian rảnh, những thâm thù, đại hận đó sao có thể đội trời chung,
người thần cùng căm phẫn!”.
Hét một trận xong, Kim Kiền bỗng cảm thấy đầu óc thư thái sáng láng hẳn, thở
ra hít vào khoan khoái, tứ chi thoải mái, đến cả đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi
không chịu nổi của mấy ngày dồn lại thoắt cái cũng trở nên sáng trong hơn hẳn,
nhìn vô cùng rõ ràng nét mặt trắng bệch kinh hãi của chúng nha dịch trong cả
căn nhà ăn này…
Hả?
Cái đám người này uống nhầm thuốc hay bị làm sao vậy?
Vì sao nét mặt cứ như là nhìn thấy ma thế?
Mặc dù lời nói của mình có hơi hiện đại, nhưng cũng chưa chỉ đích danh tên họ,
cũng không phát ngôn ra từ nào tục tĩu cả, có chỗ nào đáng kinh ngạc đến thế
đâu…
… Hửm?
Gió lạnh đâu ra vậy? Lạnh quá…
Kim Kiền không khỏi run lên.
Không ổn rồi, cứ theo kinh nghiệm phong phú của mình mà phán đoán, gió này
nhất định không tầm thường.
Đây không phải gió lạnh, mà chính là sát khí…
Hơn nữa căn cứ vào sức hút của luồng sát khí đặc biệt này, vào cảm xúc nồng
hậu và nội hàm phong phú của nó thì có dõi mắt cả cái thành Đông Kinh Biện
Lương cũng chỉ có một người mới có bản lĩnh phát ra sát khí khiến lỗ tai người
ta đau nhức như vậy… Hức… không hay rồi…
Không chỉ có Kim Kiền cảm thấy bồn chồn chân tay, mà cả phòng ăn cũng chẳng có
ai dám động cựa dù chỉ là mảy may.
Cả phòng tĩnh lặng.
Kim Kiền không có động tĩnh, người phát ra sát khí phía sau cũng im lìm bất
động.
Đột nhiên, trong đầu Kim Kiền lóe lên một tia sáng, lập tức ra quyết định,
thình lình ngẩng đầu lên, một tay đỡ ngực, một tay chống xuống bàn, cất giọng
nói hệt như tiếng đỗ quyên thở than:
“Đã từng có một con mèo biết bắt chuột xuất hiện trước phòng mà tôi lại không
biết quý trọng, cho đến khi lũ chuột hoành hành trong phòng, tôi mới hối hận
khôn nguôi, chuyện đau khổ nhất trong nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi… Nếu
như ông trời ban cho tôi cơ hội gặp lại một lần nữa, nhất định tôi sẽ nói với
con mèo đó ba chữ: Quay về đi. Nếu như có thêm một kỳ hạn để con mèo đó trở
lại, thì tôi hy vọng… chính là ngày mai…”
Một tràng những lời lay động lòng người này vừa nói ra, Kim Kiền hân hoan phát
hiện, nét mặt của chúng nha dịch phía trước đã biến thành sắc xanh lét.
Mà luồng sát khí âm hàn phía sau dường như cũng mãnh liệt hơn vài phần.
“Triển mỗ không biết thì ra Kim hiệu úy còn có sở thích nuôi mèo…”
Giọng nói vừa mạnh mẽ vừa lạnh băng, hệt như cây kem trong những ngày Tam cửu
hàn thiên[3].
[3] Ở Trung Quốc bắt đầu từ Đông chí, cứ chín ngày thì được gọi là “một cửu”,
tổng cộng có chín cửu, trong đó tam, tứ cửu là những ngày lạnh nhất.
Hức! Những phim truyền hình lúc tám giờ kia đều là lừa gạt người khác hết!
Lời thoại kinh điển, tình tiết cảm động lòng người cái khỉ gió gì, căn bản một
chút công dụng cũng không có!
Kim Kiền kéo kéo da mặt, khó khăn lắm mới chỉnh trang lại nét mặt, sau đó quay
người, ngẩng đầu ôm quyền, nặn ra một nụ cười, nói: “Triển đại nhân, ngài hẳn
phải đang tiếp đãi công công truyền chỉ từ trong cung đến, sao lại trở về sớm
như vậy…”.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu lạnh lẽo hẳn đi, đôi mắt sáng lấp
lánh tia băng hàn, nhìn Kim Kiền nói: “Tựa hồ Kim hiệu úy không vui khi nhìn
thấy Triển mỗ về sớm…”.
Kim Kiền không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nói: “Triển đại nhân nói đùa
rồi, Triển đại nhân có thể trở về phủ nha sớm một khắc thì đó là phúc của Khai
Phong, là phúc của nha dịch, là phúc của đại nhân…”.
Đôi mắt sáng của Triển Chiêu lóe lên, tiếp tục lạnh giọng nói: “Vậy sợ là
Triển mỗ phải khiến Kim hiệu úy thất vọng rồi, Triển mỗ chỉ trở về trong chốc
lát rồi phải quay lại cấm cung để trực ban”.
“Ồ?”, lòng Kim Kiền lập tức vui vẻ, đôi mắt nhỏ phát ra ánh sáng hy vọng: “Vậy
đó là phúc của Hoàng thượng, phúc của cấm cung, phúc của thiên hạ…”.
Đôi mày lưỡi mác khẽ động, lạnh giọng tiếp tục: “Nhưng Triển mỗ phụng hoàng
lệnh tới, đặc biệt yêu cầu Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền của phủ Khai Phong
tối nay cùng nhập cung trực ban ở Tử Vân điện…”.
“Éc!”, Kim Kiền hệt như nuốt phải một con nhặng xanh nghẹn lại ở yết hầu, hồi
lâu sau da mặt hơi giật giật, cúi đầu đáp, “Vậy thì đó chính là… phúc của Kim
Kiền…”.
“… Kim hiệu úy, theo Triển mỗ cùng nhập cung.”
“… Thuộc hạ tuân lệnh.”
Sau khi Kim Kiền đầu nặng chân nhẹ, đi một bước đảo ba bước theo Triển Chiêu
đã rời đi được một lúc rồi, chúng nhân trong nhà ăn mới hoàn hồn trở lại.
Có điều lúc này sắc mặt mọi người lại không giống như vừa nãy trắng bệch, xanh
xám mà lại là hai má đỏ hồng, mắt lấp lánh ánh sáng.
“Huynh nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Vừa rồi Triển đại nhân cười với tôi
đấy!”
“Huynh nói loạn gì thế, rõ ràng là cười với tôi!”
“Bậy bạ, phải là cười với tôi…”
“Ai da, huynh nói xem Triển đại nhân khẽ cười, sao lại anh tuấn đến thế…”
“Xem bộ dạng không có tiền đồ của huynh kìa, chẳng qua Triển đại nhân chỉ cười
một cái thôi, có gì mà kinh ngạc thế?”
“Huynh còn không biết xấu hổ mà chê tôi? Vừa rồi huynh cũng chẳng ngẩn ra mà
nhìn đấy sao?”
“Lượn khẩn trương, nói bậy bạ gì thế?”
Bành ban đầu nét mặt ngẩn ngơ, hồi lâu sau mới chầm chậm cất tiếng: “Cái gì mà
nuôi mèo, bắt chuột, sao tôi đến một câu cũng chẳng hiểu gì… Còn có, Triển đại
nhân cười cái gì thế?”.
Mấy vị ban đầu còn lại cũng không hiểu.
Chỉ có Mạnh lao đầu, đôi mắt lão luyện tinh minh nhìn thấu mọi sự lướt xung
quanh một vòng, rồi thầm lắc đầu cười nói: “Ngự Miêu? Nuôi mèo… ha, theo như
ta thấy, ngược lại giống như là mèo đang vờn chuột…”.
Cái gì gọi là người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở…
Cái gì gọi là Nam hiệp Triển Chiêu nổi danh giang hồ…
Cái gì gọi là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân…
Tối nay rốt cuộc Kim Kiền đã được mở mang kiến thức, cũng là mở rộng tầm mắt.
Hãy xem Triển đại nhân nhà người ta, tuy phải trực ban trường kỳ ở Khai Phong
phủ, rất ít khi lộ diện tại cấm cung, nhưng một khi đã xuất hiện trong đại nội
hoàng cung, thì hệt như ngọn đèn pha trong đêm đen, dòng suối ngọt trong sa
mạc, viên đường giữa đàn kiến, khiến kẻ khác cứ ào ào xông đến, chạy theo như
vịt.
Xem xem từ lúc nhập cung đến giờ, trên đường có rất nhiều cấm quân binh sĩ và
hàng loạt tướng lĩnh đều trùng hợp hoặc ngẫu nhiên, vừa khéo gặp mặt, chẳng
biết vô tình hay cố ý, chỉ cần nhác thấy vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ
này, thì ai cũng hai mắt phát sáng, mặt mũi đỏ bừng, sùng kính vạn phần.
Nghiêm túc ôm quyền thi lễ là chuyện bình thường, đè nén sự hưng phấn hai tay
run run cũng là chuyện có thể lý giải được, nhưng chuyện vừa thấy mặt người ta
một cái là hai mắt phát sáng, hệt như muốn xông lên đem hộ vệ đại nhân ăn sống
nuốt tươi thì thật có chút khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Mà định lực của Triển đại nhân cũng thực cao thâm, bất luận là gặp tình huống
loại nào, gương mặt vẫn luôn ngập tràn ý cười ấm áp, nhất mực cung kính đáp
lễ, không kiêu ngạo, không nóng nảy, chừng mực khéo léo, có thể sánh với buổi
giao lưu gặp gỡ người hâm mộ của các Idol minh tinh thời hiện đại. Chỉ là khổ
cho Kim Kiền lẽo đẽo sau lưng cũng không thể không bắt chước trông bầu mà vẽ
gáo, phải nhất nhất thi lễ, thiếu chút nữa thì gẫy cả cái eo nhỏ.
Nói chung, theo sau Triển đại nhân bách bộ đại nội hoàng cung cũng hệt như là
dạo chợ mua đồ, không nhanh không chậm, nhìn thì thong dong thư thả, phong
quang vô hạn, nhưng ai biết thắt lưng xương sống đều đau, da mặt rút gân.
Cho nên, khi thấy Viên đại nhân, Chỉ huy sứ cấm quân, canh giữ Tử Vân điện lúc
nửa đêm, tuy tiếp xúc khoảng cách gần với Triển đại nhân, nhưng vẫn giữ được
nét mặt cùng bộ dạng bình thường, tứ chi lẫn ngôn ngữ đều bình thường, kể cả
chỉ số hưng phấn cũng bình thường, Kim Kiền nhất thời cảm thấy thân thiết vạn
phần.
Viên đại nhân, Chỉ huy sứ cấm quân này, tuổi đời khoảng trên dưới ba mươi, một
thân quân trang, dáng hình thẳng như cán bút, da mặt ngăm đen, đôi mắt không
lớn nhưng rất sáng và có thần.
“Làm phiền Triển đại nhân, Viên mỗ quả thực rất áy náy”, Viên đại nhân ôm
quyền, thi lễ nói.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, cũng ôm quyền đáp: “Viên đại nhân khách sáo rồi,
Triển mỗ cũng là Ngự tiền hộ vệ, đây chính là bổn phận của Triển mỗ”.
Hai người khách khí thi lễ xong, Viên đại nhân mới đưa mắt nhìn sang Kim Kiền
phía sau lưng Triển Chiêu, không khỏi ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Vị huynh đệ
này trông thực lạ mắt, không biết là...”.
“Đây chính là Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ, Kim Kiền, Kim hiệu
úy”, Triển Chiêu nghiêng mình giới thiệu.
Viên đại nhân vừa nghe đến danh Kim Kiền liền lộ ra vẻ mừng rỡ gấp mấy lần so
với khi gặp Triển Chiêu, nhất thời hai mắt phát sáng, đề giọng nói: “Vị huynh
đệ này chính là Kim hiệu úy của Khai Phong phủ? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã
lâu!”, dứt lời liền ôm quyền thi lễ.
“Viên đại nhân khách khí rồi”, Kim Kiền cũng ôm quyền thi lễ, lòng lại thầm
nói:
Chậc, mình mới lăn lộn kiếm cơm ở Khai Phong phủ, có chỗ nào để “ngưỡng mộ” đã
lâu chứ? Người cổ đại thực khách sáo quá đi, tùy tiện gặp A Miêu, A Cẩu cũng
kêu “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu”, thật là chả có ý thức sáng tạo gì
cả.
Chẳng ngờ câu sau của Viên đại nhân lại khiến Kim Kiền kinh hãi tại trận.
“Vốn thường nghe Kim hiệu úy của Khai Phong phủ có thiên phú dị bẩm, trên thì
thông linh Thiên đình, dưới lại thông linh cùng Sâm la, chiêu hồn, tróc quỷ
chỉ là chuyện vặt vãnh, hôm nay có thể nhìn thấy chân thân của Kim hiệu úy,
quả thực Viên mỗ may mắn ba đời.”
A, hả?!
Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền giật giật mấy cái, lúc này mới phản ứng lại, thì ra
Viên đại nhân này đúng là “ngưỡng mộ đã lâu” đối với không ít tin vỉa hè nhảm
nhí của mình, chỉ là hình dung thế này...
Không ngờ mình, một thường dân áo vải, mới chỉ trong khoảng thời gian mấy
ngày, mà đã cùng cấp bậc với lão huynh Chung Quỳ[4] kia rồi...
[4] Chung Quỳ: Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc là một vị “Thánh quân
ban phúc trấn trạch”, là vị thần diệt yêu trừ ma. Trong sách cổ có ghi chép
rằng, ông là người ở núi Chung Nam, Trường An thời sơ Đường, bình sinh mắt
báo, mặt sắt râu xồm, tướng mạo kỳ dị nhưng lại tài hoa hơn người, đầy một
bụng kinh luân, vốn mang chính khí hạo nhiên, tính tình cương trực, phóng
khoáng.
Chậc chậc, sức mạnh dư luận quả nhiên là to lớn, uy lực của chuyện tám nhảm,
buôn dưa lê quả là hung hãn.
“Ha ha, Viên đại nhân quá khen, quá khen”, Kim Kiền nhướng đôi mắt nhỏ, nặn ra
một nụ cười đáp.
“Viên đại nhân quá lời rồi, Kim hiệu úy chẳng qua chỉ biết sơ dị thuật thông
linh, nào có lợi hại như trong lời đồn”, Triển Chiêu liếc Kim Kiền một cái, ở
bên khiêm tốn nói.
“Ôi, Triển đại nhân nói sai rồi, hiện giờ trong cấm cung xuất hiện sự lạ, sợ
là chỉ có thể dựa vào kỳ nhân như Kim hiệu úy thôi.”
Triển, Kim hai người nghe xong đều sửng sốt.
Triển Chiêu nhíu mày nói: “Hôm nay Triển Chiêu và Kim hiệu úy phụng khẩu dụ
của Thánh thượng tiến cung, thời gian gấp gáp, công công truyền chỉ cũng chưa
nói rõ ràng, chỉ cho biết trong cung phát sinh sự lạ, muốn Triển mỗ và Kim
hiệu úy cùng đến Tử Vân điện trực đêm và điều tra, lẽ nào sự lạ trong điện này
có liên quan đến hồn ma?”.
Viên chỉ huy sứ thở dài một tiếng, lặng lẽ gật đầu nói: “Thực không dám giấu,
mấy ngày nay... có ma quỷ lộng hành gần Tử Vân điện...”.
“Ma quỷ lộng hành?!”, Kim Kiền bỗng thấy da đầu tê dại, không khỏi kêu lên.
Chỉ thấy Viên chỉ huy sứ lắc đầu thở dài nói: “Thời gian gần đây, cứ đến giờ
Tý lúc nửa đêm, xung quanh Tử Vân điện lại xuất hiện một bóng ma màu trắng,
náo động không thôi, các huynh đệ cấm quân chúng tôi thực bị dọa đến hồ đồ hết
cả. Cứ liên tiếp mấy ngày như vậy, đã có vài huynh đệ sợ đến phát bệnh, Viên
mỗ cũng là bất đắc dĩ mới xin chỉ dụ của Thánh thượng, mời Triển đại nhân và
Kim hiệu úy đến đây điều tra ngọn nguồn”.
“Bóng ma màu trắng?”, Triển Chiêu trầm ngâm.
“Bóng, bóng ma màu trắng...”, Kim Kiền nuốt nước bọt, liếc nhìn nét mặt không
e sợ của Triển Chiêu, lại ngó sang vẻ mặt sầu muộn của Viên chỉ huy sứ, run
giọng nói, “Viên chỉ huy sứ, ngài đừng đùa chứ, đại nội cấm cung này là nơi
như thế nào, sao có thể có ma quỷ lộng hành?”.
Triển Chiêu cũng ngước lên, cẩn thận hỏi: “Viên chỉ huy sứ xác thực có nhìn
thấy rõ không? Lẽ nào không phải là thích khách?”.
“Đương nhiên Viên mỗ nhìn thấy rất rõ!”, Viên chỉ huy sứ nghiêm sắc mặt,
“Không chỉ mình Viên mỗ, mà toàn bộ cấm quân trên dưới đều nhìn thấy rất rõ.
Bóng trắng đó bồng bềnh trôi dạt bốn xung quanh, mắt nhìn thấy mà không đuổi
kịp, sờ cũng không thấy, lơ lơ lửng lửng, quỷ dị vô cùng, nếu không phải ma
thì là thứ gì?”.
“Có thể là kẻ có khinh công trác tuyệt nửa đêm do thám cấm cung...”, Triển
Chiêu suy đoán.
“Không thể nào...”, Viên chỉ huy sứ cắt ngang lời Triển Chiêu, nhíu mày nói,
“Đâu có kẻ nào mà khinh công lại tới mức đó? Triển đại nhân chớ có nói đùa”.
Kim Kiền nghe xong, mi mày bất giác nhướng lên, liếc nhìn Triển Chiêu, thầm
nghĩ: Có gì mà không thể chứ, trước mặt chẳng phải đang đứng một người đây
sao?
Chỉ thấy Triển Chiêu nhíu đôi mày lưỡi mác trầm ngâm, cúi đầu không nói hồi
lâu, sau đó mới ngẩng lên: “Nếu đã như thế, để đề phòng bất trắc Triển mỗ và
Kim hiệu úy sẽ canh giữ ở đây đêm nay”.
Nhất thời Kim Kiền đầu đầy mây đen.
Còn Viên chỉ huy sứ kia vừa nghe xong liền nhướng mày vui mừng, khuôn mặt tràn
ngập kim quang nói: “Vậy làm phiền Triển đại nhân và Kim hiệu úy rồi!”.
Nói đoạn, liền ôm quyền cuống quýt rời đi, dù chỉ trong khoảnh khắc cũng chẳng
muốn lưu lại, xem ra thật sự đã bị con “ma” kia giày vò đến phát nghẹn rồi.
Triển Chiêu nhìn bóng lưng vội vã biến mất của Viên chỉ huy sứ rồi ngẩng đầu
lên xem xét địa hình một lượt, khẽ gật đầu, nói với Kim Kiền: “Đêm nay phải
phiền Kim hiệu úy cùng canh giữ với Triển mỗ, gặp gỡ ‘con ma’ nửa đêm xông vào
cấm cung kia một chút!”.
“... Thuộc hạ tuân lệnh”, Kim Kiền ôm quyền đáp, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen,
ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Triển đại nhân, thuộc hạ có thể đến Ngự
thiện phòng lấy một ít tỏi không?”.
“Tỏi?”, Triển Chiêu thoáng sửng sốt, đôi mắt sáng nhìn Kim Kiền.
“Không sai, chính là tỏi!”, Kim Kiền ôm quyền, khí tiết chính trực nói.
Dứt lời, lại ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, lòng thầm cảm thán:
Trăng đêm nay tròn như vậy, cũng không biết sẽ gặp phải người sói biến thân
hay quỷ hút máu ngàn năm nào, đương nhiên phải đeo hai xâu tỏi lên người cho
an tâm.
Trăng sáng nhô cao, ánh bạc như gương, sương đêm mềm mượt như mộng như ảo, mây
mỏng vờn nhẹ trời đêm tĩch mịch, làn gió đùa mái tóc đen như lụa, đẹp thay một
cảnh tình thơ ý họa trong đêm trăng sâu thẳm này.
Trong đại nội cấm cung, trên mái hiên ngói vàng của Tử Vân điện có hai bóng
người ngồi song song, một người thân thẳng như cây tùng, một người thân như ốc
sên; một người ôm bảo kiếm trong lòng, một người đeo tỏi.
Hai người này vốn hoàn toàn trái ngược, chẳng liên quan gì nhau, nay lại ngồi
song song trên nóc bảo điện trong cấm cung, bức tranh này cũng thực có chút lạ
kỳ.
“Kim hiệu úy, ngươi trách Triển mỗ sao?”
Gió đêm mát mẻ đột nhiên đưa tới một câu như vậy khiến cho Kim Kiền vốn đang
gà gật buồn ngủ bỗng tỉnh phân nửa.
“... Triển đại nhân vì sao lại nói thế?”, Kim Kiền cố sức nâng mí mắt lên hỏi.
“Khi ăn bữa tối, những lời Kim hiệu úy nói ở nhà ăn, Triển mỗ nghe được rất rõ
ràng.”
“Khụ khụ, chuyện đó... là... chuyện đó... khụ khụ... thực sự là lời nói nhảm
của thuộc hạ, Triển đại nhân không cần phải để tâm...”, nhất thời Kim Kiền
hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng cười gượng, miễn cưỡng đáp.
Gió đêm hiu hiu lại đưa tới một tiếng than nhẹ: “Triển mỗ cũng biết, tu vi võ
công chẳng thể luyện trong ngày một ngày hai, chỉ là chúng ta đều làm việc ở
cửa quan, tính mạng của bản thân và gia đình đều treo trên mũi đao, nếu có
điều gì sơ suất, e rằng sẽ liên quan đến tính mạng... Kim hiệu úy, ngươi có
hiểu không...”.
Da đầu Kim Kiền tê dại, không tự chủ được mà quay đầu nhìn Triển Chiêu, liền
ngây ra.
Dưới ánh trăng vằng vặc, trong đôi con ngươi đen láy trong suốt, sâu thẳm kia
chẳng hề có lấy nửa điểm vẩn đục, phát ra ánh sáng lấp lánh long lanh, tựa như
có hàng ngàn vì sao được thu vào trong đôi mắt ấy, cả dải ngân hà trên bầu
trời đêm như ngưng đọng ở đó.
Ánh trăng mê người, sắc đẹp dụ người.
Kim Kiền nhất thời cảm thấy khí huyết xông lên, trống ngực đập dồn, trên đầu
từng sợi tóc cũng như bùng nổ:
Ông trời ơi, con chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử ở nhân gian, làm sao
chịu nổi thử thách như thế này?!
Chúa Jesus ơi, ngài hãy giáng một đạo thiên lôi xuống để con được siêu thoát
đi, miễn cho con tạo thành sai lầm lớn!
“Kim hiệu úy?”
Triển Chiêu thấy Kim Kiền hai mắt nhìn thẳng, hô hấp ngưng trệ, vội nhích lên
trước gọi một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú bỗng phóng đại trước mặt, Kim Kiền liền cảm thấy lông mao
toàn thân dựng đứng, tay chân đồng thời quào loạn xạ lùi ra xa mấy mét, sóng
lòng sục sôi cuộn trào không thôi, thở hổn hển mấy cái mới khàn giọng đáp:
“Thuộc hạ đa tạ một phen khổ tâm của Triển đại nhân...”.
Lời còn chưa dứt, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên biến sắc, một bóng người phi
thân về phía Kim Kiền, Kim Kiền còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triển Chiêu
kéo giật lại bên người.
Ngẩng đầu, cầm kiếm, khuôn mặt tuấn tú sắt lại, đôi mày lưỡi mác dựng ngược,
toàn thân ngưng trệ phát ra sát khí.
Kim Kiền chấn động trong lòng, theo ánh mắt của Triển Chiêu, ngửa đầu ngước
lên bầu trời đêm...
Một vầng trăng trong vắt tỏa ánh vằng vặc giữa bầu trời đêm, gió nhẹ hiu hiu
thổi xua đi màn sương mỏng.
Một bóng trắng nhạt nhẹ nhàng rơi từ trên trăng xuống, chầm chậm phiêu phất
theo gió, hệt như mây trời, áo trắng tựa tuyết, tóc đen mượt như lụa, chầm
chậm đáp xuống, lay động theo gió...
Yên tĩnh, vắng lặng, tịch mịch, không một tiếng động.
Dung nhan tuấn tú hoa mỹ, lông mày lưỡi mác lả lơi, đôi mắt hoa đào lấp lánh,
phong tình đâu chỉ dừng ở ngàn vạn.
Ma?
Tiên?
Hay là Hằng Nga hạ phàm?
Kim Kiền chỉ cảm thấy chất lỏng trong miệng trào ra.
Nam tử áo trắng mỹ lệ kia dùng đôi mắt hoa đào đánh giá bóng màu đỏ thẳng như
cây tùng trước mắt một phen, đôi môi mỏng nhếch lên khinh thường:
“Ngươi chính là con mèo thối đó?”
Triển Chiêu hai mắt như có điện, cả người căng lên, nghiêm giọng nói: “Ngươi
là kẻ nào, lại dám nửa đêm xông vào cấm cung?”.
“Ta là kẻ nào?”, kẻ áo trắng cười ngả ngớn, từ từ giơ thanh bảo kiếm trong tay
lên, kiếm tuệ màu trắng tinh khiết tiêu sái trong gió.
“Dựng cái lỗ tai mèo của ngươi lên mà nghe cho rõ, đêm nay đại chiến với Ngự
Miêu trong cấm cung chính là... Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường!”
Cẩm mao thử?!
Bạch Ngọc Đường?!
Oh my God!
Kim Kiền bỗng cảm thấy choáng váng một trận, trong lòng hô to:
Miêu thử đại chiến, không thể không xem!
Chậc chậc, cơ hội tốt như thế, vậy mà lúc này đến cả một khán giả để thu phí
thưởng thức trận đấu cũng không có, thực là đáng hận, đáng hận!