Miêu Thử Đại Chiến Diệu Kế Giải Trừ. Cẩm Thử Trộm Kiếm Chọc Giận Ngự Miêu.


Người đăng: 01679152178

Trời đêm thăm thẳm xa mờ,

Ánh trăng vằng vặc chói lòa mắt ai.

Đại nội cấm cung, Tử Vân điện, trên mái bảo điện chói lọi, hai bóng hình cao
ráo một đỏ, một trắng đứng đối diện nhau, giương cung bạt kiếm.

Người đứng bên mé đông, một thân áo trắng, tinh khôi, cầm thanh kiếm trắng tựa
tuyết bắn ra hàn quang, đôi mày lưỡi mác khẽ nhướng lên, sát khí bén nhọn liền
ào ạt xông tới.

Người đứng bên mé tây, áo đỏ như ánh chiều tà, thân thẳng tựa tùng, thanh cổ
kiếm trong tay tuy chưa rút ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí kinh hồn đã phách động
bốn phương.

Mây cuộn gió nổi, phần phật phần phật thổi tung tay áo.

Đột nhiên, bóng trắng nhảy lên, thân trắng như tuyết mờ mờ ảo ảo phảng phất
tiên tử xoay mình trong trời đêm, duyên dáng vô cùng, nhưng trong cái bóng
tuyền một màu trắng ấy lại xen lẫn hàn quang của thanh tuyết kiếm, sát khí bức
người, lạnh lẽo tê tái, hệt như một mũi tên băng ngàn năm, phóng thẳng đến
bóng đỏ.

Bóng đỏ khẽ động, Cự Khuyết rút khỏi vỏ lóe lên, giơ cao ngăn lại.

Keng!

Lưỡi kiếm va vào nhau bắn ra những tia lửa điện lóa mắt.

Hai bóng người bất ngờ tách ra, đáp xuống vị trí cũ, đối mắt, chau mày.

“Hừ!”

Người áo trắng nhướng đôi mắt hoa đào, mũi chân điểm một cái, thân hình liền
lơ lửng giữa không trung, lần thứ hai đánh tới bóng áo đỏ, sát khí càng hung
hãn hơn trước.

Người áo đỏ không dám chậm trễ, ngưng thần, phi thân, hàn kiếm trong tay phá
không kích phát, kiếm ảnh loang loáng.

Bóng trắng như điện quang, bóng đỏ tựa hồng nhạn.

Tuyết kiếm hoa mỹ tuyệt đẹp, như dòng nước xiết vỗ vào ghềnh đá, như thác chảy
ào ào, kiếm ảnh mờ ảo loang loáng nối tiếp nhau.

Còn thanh cổ kiếm Cự Khuyết thì thu liễm lại, giấu mình trong biển sâu tĩnh
lặng, để rồi nuốt trọn sóng trào, hàn quang lớp lớp rạch lòa trời cao.

Gió ầm ào nổi lên tứ phía, tiếng kiếm như mưa, va chạm tóe lửa, lấp lánh trong
đêm, như pháo hoa ngày Tết, rực rỡ chói lòa.

Đúng là: làm cho sắc núi nhạt màu, làm cho thiên địa sụt trồi tan hoang; làm
cho sấm sét kinh hoàng; làm cho khán giả mệt nhoài vì xem.

Mệt nhoài...

Chính xác là mệt nhoài!

Trận đấu Miêu Thử ngoạn mục tuyệt luân hiếm gặp trên thế gian như thế này, lại
chỉ có một thưởng ngoạn viên với nét mặt ngập tràn mệt mỏi. Người này chẳng
những không hiểu mình đã chiếm được một góc quan sát tốt nhất, mà còn không
thèm tuân thủ quy tắc thưởng thức một trận quyết đấu.

Trên nóc nhà lúc hai người kia còn đang đứng đối diện nhau ở thế giằng co thì
người nọ, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã lủi ngay khỏi vị trí khách
mời danh dự, trốn xuống dưới mái hiên với tầm nhìn hạn hẹp mà ló đầu ra nhìn.
Thưởng thức một trận thư hùng ở trình độ cao như vậy, không những không làm
cho thưởng ngoạn viên tĩnh tâm mà xem, ngược lại còn buông ra những lời quỷ
dị, rất có điềm báo phá hoại bầu không khí.

Chỉ thấy người nọ ngồi xổm bên cạnh trụ tròn dưới mái hiên, ló đầu ra, đôi mắt
nhỏ trừng trừng, miệng thì lẩm bẩm lầm rầm:

“Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường với một chiêu ‘Thương long xuất hải’ đã thu được
hiệu quả công kích, vượt lên chiếm ưu thế; nhưng Ngự Miêu Triển Chiêu cũng
tuyệt không phải hạng xoàng, lâm nguy không sợ hãi, bình tĩnh ứng chiến, dùng
chiêu ‘Mãnh hổ hạ sơn’ giành lại được ưu thế, nhân đà đó tiếp tục phản
kích...”

“Hay! Bạch Ngọc Đường lại dùng chiêu ‘Mãnh hổ moi tim’ trực tiếp công kích,
Triển Chiêu xuất chiêu ‘Bạch hạc tung cánh’ nhẹ nhàng tránh thoát, công lực
hai người không phân cao thấp, chiến sự rơi vào thế bế tắc; Bạch Ngọc Đường
lập tức điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, thay đổi chiến thuật, lấy chiêu ‘Hồi
kiếm xé gió’ bật tung người lại xông thẳng đến, Triển Chiêu tạm thời rơi vào
thế bất lợi; nhưng Nam hiệp dù sao cũng thành danh từ lâu, kinh nghiệm giang
hồ phong phú, vào thời khắc mấu chốt vẫn đứng vững trước áp lực, lại thi Triển
Chiêu ‘Trụ đá giữa dòng’, hóa giải thế tiến công ào ạt của Bạch Ngọc Đường...
Chậc, thuyết minh đặc sắc như này, đáng tiếc là không có ai vỗ tay cổ động...”

“Này... Kim hiệu úy...”

Kim Kiền đang ấm ức thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi vang lên, bèn đưa
mắt ngó quanh bốn phía. Chỉ thấy trong một góc tối của Tử Vân điện, một bóng
người thò ra, đang hướng về phía nàng vẫy tay ra hiệu.

“Viên chỉ huy sứ?!”, Kim Kiền kinh ngạc, “Ngài trốn ở đó làm gì?”.

Viên chỉ huy sứ lại không trả lời, chỉ làm động tác tay ra hiệu chớ có lên
tiếng, hướng Kim Kiền vẫy vẫy.

Kim Kiền nheo mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó khom người lạch bạch chạy hai
bước đến bên cạnh Viên chỉ huy sứ, thấp giọng nói: “Viên đại nhân, còn không
mau mau điều động nhân thủ...”.

Nói được nửa câu, Kim Kiền lại giật mình. Lúc này nàng mới nhìn rõ, sau lưng
Viên chỉ huy sứ có một đội cấm quân, cũng đang cùng tư thế với mình, khom
người, ngửa mặt, nhất tề nhìn lên hai bóng người, một đỏ, một trắng đang giao
chiến.

“Viên đại nhân, nếu binh đội cấm quân đã đến, vì sao không hiệp trợ Triển đại
nhân tróc nã thích khách?”, Kim Kiền có chút khó hiểu, khẽ cất tiếng hỏi.

“Thích khách?!”, Viên chỉ huy sứ kinh ngạc nói, “Bóng trắng kia không phải là
ma sao?!”.

Kim Kiền cảm thấy gân xanh trên trán hơi gồ lên: “Đương nhiên là không phải!”.

“Nhưng... Kim hiệu úy xem bóng trắng đó... lơ lơ lửng lửng...”

“Viên đại nhân! Ngài hãy nhìn kỹ đi, thân ảnh của Triển đại nhân cũng lơ lửng!
Kẻ kia chẳng qua cũng giống như Triển đại nhân, mang trên mình khinh công
tuyệt thế mà thôi!”

“A, thì ra là như vậy!”

Thoáng cái Viên chỉ huy sứ liền chau mày, đứng thẳng người lên, hướng về phía
đội cấm quân cao giọng ra lệnh: “Mau mau hiệp trợ Triển đại nhân bắt thích
khách!”.

“Tuân lệnh!”

Chúng cấm quân nhất thời sĩ khí tăng vọt, lao nhanh ra, kẻ rút đao người rút
kiếm, kẻ giương cung lắp tên, vây chặt Tử Vân điện đến một giọt nước cũng
không lọt.

“Thích khách trên nóc nhà, còn không mau mau giơ tay chịu trói?!”, Viên chỉ
huy sứ vung đao, cao giọng quát.

Nhưng hai bóng người đang giao chiến trên nóc nhà lại hệt như bị điếc, chẳng
mảy may có chút hành động gì gọi là “đã chú ý đến”.

Dưới ánh trăng vằng vặc, hai bóng người một trắng một đỏ quấn lấy nhau giao
chiến, vung kiếm công kích nhau, thế trận bất phân thắng bại.

Viên chỉ huy sứ cau chặt chân mày, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh giao tranh
không ngừng, trì hoãn không dám phát lệnh.

“Viên đại nhân, Triển đại nhân và thích khách kia giao đấu quá gần, lúc này
bắn tên, e sẽ ngộ thương Triển đại nhân...”

Viên phó sứ cấm quân cạnh Viên chỉ huy sứ thấp giọng nói.

Viên chỉ huy sứ gật gật đầu, chân mày lại càng nhíu chặt.

Kim Kiền nghe thấy rất rõ, cũng hiểu, hai người này, thân thủ tương đương
nhau, cứ đấu tiếp thì đừng nói là một chốc một lát mà sợ rằng đánh đến ba ngày
ba đêm cũng khó phân thắng bại.

Chậc...

Chẳng lẽ mặc cho một mèo một chuột đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, quần
chúng xem đến mức mệt nhoài mới chịu thôi?

Haizzz, sớm biết thế thì vừa rồi khi tới nhà bếp mình đã tiện tay lấy một ít
nước trà với hạt dưa nhâm nhi giết thời gian rồi. Bây giờ toàn thân trên dưới
chỉ có một xâu tỏi to, ăn cũng không ăn được, uống cũng không uống được, đúng
là thất sách.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền càng chẳng biết phải làm sao, đưa tay lấy xâu tỏi quàng
trên cổ xuống.

“Kim hiệu úy, lẽ nào Kim hiệu úy có diệu kế?”

Viên chỉ huy sứ thấy động tác của Kim Kiền, hai mắt bỗng sáng lên hỏi.

Hả?

Kim Kiền giương đôi mắt nhỏ khó hiểu nhìn Viên chỉ huy sứ, chỉ thấy vị Chỉ huy
cấm quân này hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Kim Kiền... và xâu tỏi lớn
trong tay nàng.

Kế hay, kế hay gì?

Mình chỉ là cảm thấy xâu tỏi này quàng lên cổ mùi có chút kỳ kỳ...

Đợi chút, mùi kỳ kỳ!

Kim Kiền ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào một thân áo trắng của Bạch Ngọc
Đường, gấm trắng như tuyết lay động trong gió, tinh khôi không chút tỳ vết,
chiếu rọi cùng ánh trăng vằng vặc.

Chậc chậc, cái từ đó gọi là gì nhỉ?

Hẳn là “nghiện sạch sẽ”...

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền lóe lên, giơ xâu tỏi trong tay nói: “Viên đại nhân,
chúng ta thay đổi vũ khí, thấy thế nào?”.

“… Hả?”

Thế là, trong cấm quân đại nội hoàng cung bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ
ngàn năm khó gặp.

Trên nóc nhà, một đội cấm quân chuyên tâm bóc tỏi, oán hận triền miên.

“Tỏi phải giã nát, vê thành viên!”, Viên chỉ huy sứ đen mặt ra lệnh.

“… Tuân lệnh…”, chúng cấm quân mặt đen đáp lời.

“Được, nghe khẩu lệnh của ta, ném!”

Lệnh vừa ra, vô số những đạn “tỏi viên”, đã qua tinh chế tỉ mỉ giã đập nặn vê,
nhất tề được ném đi, bay thẳng vào hai bóng người đang giao chiến giữa bầu
trời đêm.

Hai người trong không trung kia quả nhiên thân thủ bất phàm, đương lúc giao
đấu kịch liệt nhưng mắt vẫn nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, cùng lúc xuất
thủ bắt lấy “ám khí” lao tới.

“Bạch bụp”, “bạch bụp”, hai tiếng đồng thời vang lên.

Hai người dùng tay tiếp “ám khí”, cùng sửng sốt.

Trong một thoáng sửng sốt này, lại có vô số ám khí đang vèo vèo bay tới.

Thân ảnh trắng, đỏ đồng thời xuất kiếm, kiếm quang bay qua bay lại, rực rỡ
chói mắt, ám khí cũng theo đó mà rơi xuống, một thứ mùi quỷ dị phiêu tán.

“Đây là cái gì?!”, người áo trắng cao giọng kinh hô.

“…”, người áo đỏ tuy im hơi lặng tiếng, thân hình hơi ngưng trệ, nhưng chúng
nhân dưới mái hiên dám thề rằng, chắc chắn họ vừa đồng thời cảm nhận được một
luồng hàn khí bay đến.

“Hay cho con mèo thối ngươi, dám ám toán ngầm!”, người áo trắng nổi giận lôi
đình, tiếng hét tức giận xối xả vang lên, “Hôm nay Bạch gia ta nhớ kỹ món nợ
này, ngày khác nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần…”.

Lời nói còn chưa dứt, bóng trắng đã tan biến đi hệt như làn khói, chỉ lưu lại
giọng nói sang sảng ẩn chứa nộ khí vấn vít không trung.

“Keng!”, Cự Khuyết tra vào vỏ, bóng áo đỏ từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống
đất không một tiếng động.

Đôi con ngươi sáng như sao quét qua một cái, chúng nhân bất giác răng va vào
nhau lập cập.

“Viên đại nhân!”

“Triển đại nhân có gì giao phó?”

“Thích khách kia thân thủ bất phàm, dụng ý bất minh, e rằng sẽ quay lại lần
nữa, mong Viên chỉ huy sứ phái thêm nhân thủ, tăng cường canh gác cấm cung!”

“Vâng, vâng!”

Đôi mắt sáng như sao lại lướt đi: “Kim hiệu úy!”.

“Có, có thuộc hạ!”

“… Theo Triển mỗ hồi phủ!”

“Vâng…”

Bóng áo đỏ thẳng người rời đi, Hiệu úy gầy nhỏ theo sát phía sau.

Chúng cấm quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, không hẹn mà cùng thở
phào một hơi.

“Ôi chao, Triển đại nhân trừng mắt lên một cái, thật là dọa người!”

“Dùng tỏi làm ám khí, hun chết người… Ha, cái vị Hiệu úy họ Kim kia, cũng thực
vô song…”

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, cùng nghĩ thầm:

Người của Khai Phong phủ, thực không thể trêu vào!


Đi qua hai con phố phía đông Khai Phong phủ nha sẽ bắt gặp một ngõ nhỏ, trong
đó có những tiệm chuyên buôn bán điểm tâm đồ ăn vặt, rất nổi danh, cho nên bá
tính thành Biện Lương gọi đấy là ngõ Điềm Thủy[1].

[1] Có nghĩa là nước ngọt.

Ở phía đông ngõ này có một quán nhỏ, tên là Tiệm Chè Tào Ký, nổi danh với các
món chè gia truyền, giá cả phải chăng, mùi vị tuyệt hảo, lại nằm trên con
đường nha dịch Khai Phong đi tuần phố, cho nên các nha dịch tuần phố của Khai
Phong phủ mỗi ngày đi tuần đến đây đều dừng chân nghỉ ngơi một chút, chuyện
trò dăm ba câu chuyện nhà. Nếu muốn nghe chuyện nội tình không muốn ai biết
của Khai Phong phủ thì hãy ngồi đợi trong quán này, đảm bảo anh sẽ không uổng
công tới.

Hôm nay, trong tiệm vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ một bàn nằm sát góc tường ra,
tất cả những bàn còn lại đều bị nha dịch tuần phố của Khai Phong phủ ngồi chật
kín, hơn nữa những nha dịch này đều có cùng một tư thế, cùng một vẻ mặt, người
nào người nấy cổ cứ vươn dài ra, dán mắt vào một tiểu nha dịch gầy nhỏ ngồi ở
bàn chính giữa.

Đừng nhìn nha dịch này thân hình gầy yếu mà xem thường, nha dịch này vận trang
phục đỏ đen, là quan phục Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ đấy.

Mà hai người ngồi cùng bàn với người này lại có phản ứng khác, đó chính là hai
vị Hiệu úy lục phẩm: Trương Long, Triệu Hổ.

Chỉ thấy vị Hiệu úy gầy gò kia, híp đôi mắt nhỏ lại, đuôi lông mày nhướng lên,
dáng vẻ rất nhàn nhã, thong dong.

Nhưng chúng sai dịch xung quanh lại không được nhàn tản như vậy, nhìn chằm
chằm tiểu nha dịch hồi lâu, nhưng chẳng thấy người này lên tiếng gì hết, không
khỏi sốt ruột. Đúng lúc này liền thấy Trương Long, Trương hiệu úy kêu lên:

“Này, ta nói này Kim Kiền, thế nào mà ngươi lại chẳng nói thêm nửa lời vậy?!”

“Cái bóng trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống kia rốt cuộc là người hay
ma? Kể tiếp đi!”, Triệu hiệu úy cũng truy hỏi.

Kim Kiền ngước lên nhìn, ho khan hai cái, vờ quạt tay mấy cái, nhướng mày nói:
“Khụ khụ, nói nửa ngày trời, sao lại thấy có hơi khô miệng...”.

Hai người ngồi trước mặt lập tức vỗ bàn hô: “Ông chủ, cho một bát chè!”.

Đến khi chè được mang lên bàn, Kim Kiền mới khẽ nâng mí mắt, giơ cánh tay kéo
cái bát sứ, nhưng cánh tay lại run lên bần bật, hệt như bị bệnh động kinh vậy,
căn bản không có cách nào bưng bát chè đầy ăm ắp lên.

Người trong quán đều nhìn chằm chằm vào cánh tay run rẩy kia, có người không
thức thời còn bật cười thành tiếng.

“Kim hiệu úy, ngươi đây là...”, Triệu Hổ ngồi bên cạnh nén cười nói.

Dường như Kim Kiền bỗng nhớ ra cái gì, liền thu cánh tay lại, nghiêm sắc mặt:
“Không có gì, tối qua... khụ, chỉ là mấy ngày nay luyện công có hơi quá...
không đáng ngại, không đáng ngại...”.

Nói đoạn, Kim Kiền liền rút từ thắt lưng ra một cọng rơm lúa mạch, một đầu cắm
vào trong bát chè, một đầu ngậm trong miệng, “chụt”, “chụt” hút lên.

Người trong tiệm đều sửng sốt.

“Kim hiệu úy, biện pháp này của ngươi... thật sự là không tồi đó...”, Trương
Long khen.

Da mặt Kim Kiền giật giật, rồi gục gặc đầu, xem như cảm ơn, tiếp tục chúi đầu
hút nước.

Một bát chè đã cạn tới đáy, vẫn không thấy Kim Kiền có ý tiếp tục mở miệng,
cuối cùng Trương Long không nhịn được quát lên.

“Này, Kim Kiền, rốt cuộc ngươi có nói hay không...”

“Ai da, bát chè này ít quá...”, đột nhiên Kim Kiền kêu to lên vẻ không vừa ý,
dùng cánh tay run rẩy đẩy cái bát sang một bên.

Trương Long nhíu mày, lặng đi một lát, chỉ đành lại quay đầu sang, đề tiếng
hô: “Ông chủ, lại mang thêm một bát chè tới!”.

Thế là, âm thanh “chụt”, “chụt” lại vang lên rộn ràng trong quán chè.

“Kim hiệu úy, chuyện kia...”, lần này là Triệu Hổ mở miệng.

“Ưm... hình như bụng đói quá, có nhiều chuyện cũng chẳng nhớ rõ được...”, Kim
Kiền rũ mắt lẩm bẩm.

“... Ông chủ, cho một đĩa điểm tâm...”, Triệu Hổ bất đắc dĩ gọi.

“Nhóp nhép”, “nhóp nhép”, tiếng nhai nuốt điểm tâm lại vang lên nhịp nhàng
trong quán.

“Kim Kiền!”, bỗng nghe Trương Long nghiến răng nói, “Chè đã uống, điểm tâm
cũng đã ăn rồi, rốt cuộc ngươi có nói hay không?”.

Lúc này Kim Kiền mới chùi mép, cất cọng lúa mạch vào lòng, hắng hắng giọng,
“Bóng trắng kia chẳng phải oan hồn hay ma quỷ gì, mà chính là một hiệp khách
nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, có tên Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường!”.

“Phụt...”

Vừa nói đến đây, bỗng nghe có tiếng phụt nước vang lên từ trong góc quán chè.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là bàn duy nhất
không bị các nha dịch Khai Phong phủ chiếm cứ nằm trong góc quán. Bàn đó có ba
người ngồi, hai người thấp lùn, người còn lại thì vạm vỡ, đang cuống quýt chân
tay lau chùi vết nước trên người.

Chỉ là ba người ngồi trong góc, tối om om, cho nên không nhìn rõ được diện mạo
của họ.

“Thất lễ, thất lễ...”, một nam tử vóc dáng nhỏ con ở bàn đó đứng dậy, ôm quyền
hướng mọi người thi lễ.

Chúng nha dịch lại quay đầu nhìn ba người Kim Kiền, Trương Long và Triệu Hổ.

Triệu Hổ trầm tư giây lát rồi thận trọng nói: “Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường...
lẽ nào chính là một trong Ngũ thử của Hãm Không đảo?”.

“Không sai, không sai!”, Kim Kiền gật đầu, “Chính là cái tên Bạch Ngọc Đường
đó. Ai da, nói mới nhớ tên Bạch Ngọc Đường kia, đúng là: Phan An xuất thế
nhường dung mạo, vằng vặc trăng cao kém bạch y, chính là một ‘zai’ đẹp hạng
nhất!”.

“Giai điệu hạng nhất?!”, mọi người nghi hoặc.

“Khụ khụ, là nói người này là bậc anh hùng tài mạo tuấn tú hiếm có trên thế
gian”, Kim Kiền vội vàng giải thích.

“Ồ...”, Trương Long gật gật đầu, nói: “Ta cũng từng nghe tới danh tiếng người
này. Nghe nói người này khinh công trác tuyệt, võ nghệ siêu quần, nhưng chưa
từng giao tiếp hay qua lại, cũng không biết những lời đồn đại trên giang hồ có
thể tin được mấy phần nữa.”

Một nha dịch bàn bên cạnh nghe thế lại tiếp lời: “Trương đại nhân nói đùa rồi,
nếu người kia được xưng là Cẩm mao thử, thì nhiều nhất cũng chỉ là hạng chuột
nhắt trên giang hồ, còn Triển đại nhân của chúng ta lại là ‘Ngự Miêu’ được
đích thân Thánh thượng ngự phong, bản lĩnh đương nhiên phải cao hơn rất nhiều
so với con chuột kia!”.

Những lời này vừa thốt ra, trong phòng liền rộ lên một tràng cười.

“Rắc rầm!”, một tiếng động lớn vang lên.

Chỉ thấy người vạm vỡ trong ba kẻ ngồi ở bàn trong góc kia đập bàn đứng phắt
dậy, nhưng liền bị nam tử nhỏ con vừa tạ lỗi lúc nãy ấn trở lại.

“Nhưng...”, Triệu Hổ gãi đầu nói, “Trên giang hồ đồn đại Ngũ thử của Hãm Không
đảo rằng: Lão đại Toản thiên thử Lư Phương, lão nhị Triệu địa thử Hàn Chương,
lão tam Xuyên sơn thử Từ Khánh, lão tứ Phiên giang thử Tưởng Bình, lão ngũ Cẩm
mao thử Bạch Ngọc Đường, người nào người nấy đều thâm tàng bất lộ, chẳng mấy
khi xuất hiện, tuyệt đối không giống với những kẻ tép riu trên giang hồ”.

Trương Long ở bên cạnh cũng góp lời, “Hơn nữa nghe nói Cẩm mao thử Bạch Ngọc
Đường tuy là người nhỏ tuổi nhất trong Ngũ thử, nhưng công phu lại cao cường
nhất, nghe đồn là một trong năm người đứng đầu giang hồ...”, nói đến đây, sắc
mặt Trương Long không khỏi sa sầm, ánh mắt hướng Kim Kiền, “Ngũ thử và quan
phủ trước nay vốn nước sông không phạm nước giếng, vì sao vô duyên vô cớ lại
chạy đến hoàng cung gây chuyện?”.

“Theo như tôi thấy, tám phần là vì Triển đại nhân mà đến”, Kim Kiền nghiêm
trang nói.

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.

Triệu Hổ vội vàng cúi thấp đầu, ghé sát người Kim Kiền nói: “Kim Kiền, lời này
không thể nói bừa được đâu!”.

Kim Kiền nhướng mày đáp, “Mọi người không biết lúc Bạch Ngọc Đường vừa nhìn
thấy Triển đại nhân thì hai mắt đỏ vằn lên, nói chưa được hai câu đã rút kiếm
điên cuồng chém về phía Triển đại nhân, cứ như thể hắn và Triển đại nhân có
mối thù truyền kiếp vậy. Nếu hắn không phải vì Triển đại nhân mà đến, thì chứ
‘Kim’ của tôi sẽ viết ngược lại!”.

Trong quán chè nhất thời một mảnh im lặng.

Chỉ nghe Kim Kiền tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Bản lĩnh của tên Cẩm mao thử
kia cũng chẳng có gì bí ẩn cả, hắn và Triển đại nhân của chúng ta tuyệt đối là
ngang sức ngang tài! Nhắc đến trận chiến này của hai người họ đúng là trăm năm
khó gặp, ngàn năm khó cầu, đánh tới mức tối trời sầm đất, gió mây đổi sắc,
trời long đất lở, sấm sét kinh hoàng, ào ạt dữ dội như nước sông cuộn
trào...”.

“Kim hiệu úy...”, Triệu Hổ vội cắt ngang lời Kim Kiền, “Cuối cùng thì ai
thắng?”.

“Ai thắng?”, Kim Kiền nghe được lời này, lập tức im bặt, lông mi chớp chớp,
nhìn chúng nha dịch xung quanh một lượt, rồi chầm chậm cất giọng, “Muốn biết
rốt cuộc là người nào thắng?”.

Chúng nhân với vẻ mặt chờ đợi, đồng loạt nhìn Kim Kiền háo hức gật đầu.

Lại thấy Kim Kiền nhếch mép vui vẻ, giơ tay vỗ mặt bàn một cái, dồn khí về đan
điền, đề giọng nói: “Muốn biết chuyện Miêu Thử đại chiến kết quả thế nào, hồi
sau sẽ rõ! Trương đại nhân, Triệu đại nhân, Kim Kiền còn có công vụ phải làm,
thứ lỗi không thể nán lại lâu, xin cáo từ”.

Nói đoạn liền đứng dậy, chắp tay ôm quyền, mũi chân điểm xuống đất, biến mất
hệt như làn khói không còn thấy tung tích đâu, chỉ có mấy câu nói còn vang lên
trong không gian: “Ngày mai ngoại trừ chè, điểm tâm nếu lại có thêm đĩa lạc
nữa thì càng tốt...”.

“... ”, mọi người đều đực mặt ngay tại trận.

Lát sau, Trương Long vỗ bàn nhảy dựng lên, chỉ về hướng Kim Kiền vừa biến mất
giận dữ hét lên:

“Hay cho cái tên Kim Kiền nhà ngươi, uống hẳn hai bát chè, ăn một đĩa điểm
tâm, kết quả mới nói được mấy câu như thế đã bỏ chạy?!”

Triệu Hổ chầm chậm đứng lên vỗ vai Trương Long, lắc đầu nói: “Trương đại ca,
chúng ta đã biết đủ rồi. Sáng sớm nay hai vị đại ca Vương Triều, Mã Hán mời
Kim hiệu úy ăn hẳn ba lồng bánh bao, uống hai bình trà thượng đẳng, kết quả là
cái gì cũng không hỏi ra được, chỉ nghe nói có thích khách đột nhập vào hoàng
cung mà thôi. Chúng ta nghe được nhiều như vậy cũng coi như không thiệt thòi
gì”.

Chúng nha dịch nghe xong, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, lại đồng thời cúi đầu
vẻ bất đắc dĩ.

Mà ba người ngồi trong góc quán chè, không biết tự lúc nào đã chẳng thấy bóng
dáng.


Lại nói về Kim Kiền, đừng thấy nàng vừa chiếm được món hời, ăn uống no nê, nét
mặt ngược lại chẳng mảy may có nửa phần đắc ý, thậm chí còn có vẻ ủ rũ.

Kim Kiền loạng choạng bước đi trong ngõ Điềm Thủy, miệng thì lẩm bẩm, oán hận
không ngừng:

“Con mèo thối, con mèo xấu xa, lòng dạ hẹp hòi! Tôi dùng tỏi giã nát làm ám
khí, chẳng phải cũng là kế sách tạm thời tùy cơ ứng biến, cần gì phải lườm
nguýt báo thù như thế? Mắc gì phải xách năm cân tỏi đứng tấn tới nửa đêm...
Luyện công? Luyện công cái khỉ gì? Công phu thối, hay công phu hun người?!
Luyện tới mức hôm nay mũi mình toàn là mùi tỏi, ăn cái gì cũng chẳng có vị...
Hừ hừ, sáng sớm uống hai bình trà ngon, bây giờ ăn hai bát chè Tào Ký, sao vẫn
thấy trong miệng có mùi kỳ kỳ...”

“Vị tiểu huynh đệ này, xin dừng bước.”

Đột nhiên, phía sau Kim Kiền vang lên một giọng nói.

Tiếng nói hơi cao, mới nghe liền có cảm giác êm mượt.

Kim Kiền quay đầu lại nhìn, thì thấy một nam tử thấp nhỏ chỉ cao hơn nàng nửa
cái đầu, đứng phía sau đang hướng về phía mình ôm quyền thi lễ.

Chỉ thấy người này, thân vận áo dài màu tím thẫm, áo khoác vạt ngắn màu xám
tro, đai lưng buộc thắt để dài, chân đi giày đế mỏng, tay phe phẩy một chiếc
quạt lông ngỗng; tóc trên đầu tuy thưa thớt nhưng được chải chuốt bóng loáng,
buộc túm trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm gỗ để cố định. Lại nhìn khuôn mặt
người này, đầu nhỏ trán dô, cằm nhọn, mũi diều hâu, hai con mắt nhỏ tí, đen
láy, đảo qua đảo lại nom rất có thần, bộ ria như hai cái dấu chua nghĩa, đều
tăm tắp dán ở hai bên mép. Cả con người này liếc mắt một cái, chỉ có một cụm
từ để biểu thị: Vừa trơn bóng vừa sáng loáng.

Kim Kiền vừa thấy mặt mũi người này, thiếu chút nữa bật cười. Dù vậy nàng vẫn
cảm thấy người này rất có tố chất làm công tác khúc nghệ[2].

[2] Khúc nghệ: Là nghệ thuật hát nói của Trung Quốc. Nghệ thuật này không chỉ
chú trọng tài ca hát và diễn thuyết mà còn đề cao khả năng biểu diễn. Người
biểu diễn khúc nghệ phải dùng cả âm thanh, giọng điệu lẫn biểu cảm để thể hiện
các nhân vật, ngoài ra còn dùng các đạo cụ như quạt xếp, thước gỗ, khăn
tay,... để phụ trợ cho từng hình mẫu nhân vật. Ở đây Kim Kiền chỉ có ý nói
người này nhìn hơi ranh mãnh và có vẻ nguy hiểm.

“Không biết vị huynh đài này có gì chỉ giáo?”

Người kia khẽ mỉm cười nói: “Ba huynh đệ tại hạ lần đầu tới Biện Kinh, trước
nay đều yêu thích kết giao bằng hữu, thấy tiểu huynh đệ ăn nói bất phàm, cho
nên muốn mời tiểu huynh đệ lên lầu tụ họp, kết làm bằng hữu...”, nói đến đây,
mục quang di chuyển, liếc tòa tửu lâu bên cạnh một cái, lại đưa mắt nhìn Kim
Kiền, nói, “Chẳng hay tiểu huynh đệ có nể mặt không?”.

Người này không cười thì thôi, hắn vừa cười một cái, Kim Kiền liền run rẩy
trong bụng, liên tưởng ngay đến cái cây gậy trúc đen tối trong Khai Phong phủ.

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền liền híp lại, mặt biến sắc, hoàn toàn tập trung tinh
thần để ứng đối.

Bắt chuyện? Hiện tại mình một thân trang phục công tác của Khai Phong phủ,
không có khả năng này!

Kiếm cớ gây sự? Trong thành Biện Lương này muốn khiêu chiến với uy quyền của
Khai Phong phủ, trừ phi kẻ đó điên rồi...

Vậy...

Kim Kiền không khỏi đánh giá kỹ lưỡng người trước mặt một lần nữa.

Người này thoạt nhìn sao cứ thấy quen quen...

Đúng rồi, trang phục này, không phải chính là một trong ba người mới rồi ngồi
trong góc quán chè đó sao...

Chậc chậc, e là người này vừa nghe xong đoạn diễn thuyết đặc sắc của mình
trong quán chè, nên mới đặc biệt tới tìm để thăm dò tin tức...

Chỉ là...

Kim Kiền đưa mắt nhìn tửu lâu xa hoa nhất nhì thành Biện Kinh bên cạnh, lại
liếc dáng vẻ nhất định muốn biết cho tỏ tường của người này, khóe miệng liền
nhếch lên:

Lại dùng cùng một chiêu với Tứ đại kim cương, thật chẳng có ý thức sáng tạo
nào cả.

Càng đáng ghét hơn nữa là, nom nét mặt người này thì cứ như là nắm chắc mười
phần vậy, nhất định là đã xem mình như kẻ ham món lợi nhỏ, thấy bở là đào.

Hừ hừ, nhóc con, anh cũng quá coi thường tiết tháo của tôi rồi đó, tôi đường
đường là thanh niên “tứ hữu” thời hiện đại, có lập trường, có kiên trì, có lý
tưởng đó!

Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là tiết tháo, là lập trường cao!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hạ quyết tâm, nghiêm sắc mặt lại, cung kính ôm
quyền nói: “Vị huynh đài này, Kim mỗ đang trực ban ở Khai Phong phủ, đương
nhiên phải cần mẫn tận tụy, tuân thủ nghiêm ngặt chức phận, coi nhiệm vụ là
hàng đầu. Khai Phong phủ nha đã răn dạy rằng: Vô công bất thụ lộc. Tiểu đệ và
huynh đài không quen không biết, lại càng không nói tới giao tình gì, sợ rằng
không thể giúp được gì cho huynh đài, lời mời của huynh đài, Kim mỗ thực vô
duyên không dám tiếp nhận, mong huynh đài lượng thứ”.

Ngụ ý là: Anh bạn bắt chước à, muốn hối lộ tôi, anh còn chưa đủ phân lượng
đâu!

Hiển nhiên người kia không ngờ tới Kim Kiền lại phản ứng như vậy, không khỏi
sửng sốt, nhưng nháy mắt lại trưng ra bộ mặt tươi cười, ôm quyền nói: “Tại hạ
không suy nghĩ thấu đáo, mong tiểu huynh đệ tha lỗi”.

Kim Kiền cũng khẽ cười đáp: “Kim mỗ còn có công vụ phải làm, xin cáo từ”.

Dứt lời, liền dứt khoát xoay người rời đi.

Chỉ là sau khi đã đi qua mấy con phố, Kim Kiền vẫn mơ hồ cảm thấy có hai luồng
ánh mắt dò xét cứ dán chặt vào mình không buông.

Vả lại dường như còn nghe được tiếng ầm ĩ từ xa truyền đến: “Tứ đệ...”, “Khai
Phong phủ tính là gì...”, cứ như thế như thế.

Làm cho Kim Kiền vẫn cứ canh cánh trong lòng về lời nói của ba người kia, cho
tới khi xong bữa tối, lại được cho hay rằng Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu
phụng lệnh vào cung trực ban, tối nay sẽ không có ai đốc thúc luyện công, thì
tâm tình vẫn chẳng có nửa phần vui vẻ nhảy nhót nào.


Nửa đêm, Kim Kiền nằm trên giường, trằn trọc lăn qua lăn lại, nhắm mắt cả một
canh giờ rồi cũng không cách nào an tâm đi ngủ được, dáng vẻ nam tử gặp ban
ngày kia cứ quẩn quanh trong đầu.

Đột nhiên, trong đầu Kim Kiền lóe lên một ý nghĩ, ngồi bật dậy, kêu lên: “Lẽ
nào người đó là Phiên giang thử Tưởng Bình?!”.

Hồi tưởng lại hình dung của Trương Long, Triệu Hổ về Ngũ thử Hãm Không đảo
trước đó, Kim Kiền càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.

“Chậc chậc, nhớ đến tên kia mặt mũi bóng loáng, rõ ràng chính là con chuột
nước... Hỏng rồi, hai người còn lại nhất định là hai kẻ khác trong Ngũ thử,
người cao to lớn giọng kia, chắc chắn là Xuyên sơn thử Từ Khánh, người còn
lại, cũng không biết có phải là Toản thiên thử Lư Phương hay là Triệt địa thử
Hàn Chương nữa... Ai da da, hôm trước chỉ có một con chuột bạch thôi mà tí nữa
thì lật cả trời, hôm nay lại có thêm ba con chuột nữa, quả thật đại sự không
ổn rồi...”

Nghĩ đến đây, Kim Kiền nhất thời có chút nóng ruột, vội vàng nhảy xuống
giường, tùy tiện khoác một cái áo ngoài rồi bước ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Phải
mau báo cho Tiểu Miêu biết...”, nhưng vừa mới đi đến cửa, cả người đã khựng
lại, vỗ trán một cái thật mạnh nói, “Ai da, thế nào lại quên mất, tối nay Tiểu
Miêu nhập cung trực ban, bây giờ không có trong phủ...”, thân hình gầy gò đi
vòng vòng tại chỗ, lại trở về giường, ngẫm nghĩ một chút rồi nằm xuống kéo
chăn đắp, “Dù thế nào cũng là họa do Tiểu Miêu gây ra, mình đúng là dở hơi,
quan tâm cái gì chứ, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ngủ thôi, ngủ
thôi...”.

Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

“Ha... thú vị...”

Một giọng nói nhẹ mang theo ý cười đột nhiên vang lên, phá tan yên tĩnh.

Lập tức lông mao toàn thân Kim Kiền dựng đứng hết cả lên, vội vàng ngồi nhỏm
dậy, ôm chặt chăn, đôi mắt nhỏ đảo quanh khắp nơi, kêu lên: “Ai? Là người hay
ma?! Dám đến Khai Phong phủ dương oai?”.

“Ngay cả đại nội cấm cung Ngũ gia ta còn không để vào mắt, há phải e sợ một
Khai Phong phủ nhỏ bé nhà ngươi?”

Cửa sổ không tiếng động mở ra, một bóng trắng lắc mình bay vào trong, vắt chân
ngồi trên thành cửa sổ, dáng vẻ nhàn nhã ung dung tự đắc hệt như đang ngồi
trên ghế thái sư ở nhà mình vậy, thiếu mỗi nước là tự châm trà tự mình uống mà
thôi.

Áo quần một thân trắng muốt, dung nhan hoa mỹ, môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt
hoa đào hàm chứa ý cười, một pô ảnh kinh điển như vậy khiến giọng Kim Kiền cao
vút lên quãng tám: “Bạch, Bạch Bạch Bạch Bạch Ngọc Đường?!”.

Ánh trăng trong vắt cơ hồ xuyên qua ngọc quan đậu trên khuôn mặt mang ý cười
nhàn nhạt:

“Tiểu tử, ngươi có kêu lớn nữa cũng vô dụng, nha dịch bổ khoái trong Tam ban
viện đều bị Ngũ gia điểm huyệt cả rồi, tạm thời sẽ không tỉnh lại đâu.”

“Cái gì?!”, Kim Kiền nhất thời cả kinh, vội vàng dựng lỗ tai lên nghe ngóng,
quả nhiên, tĩnh lặng một cách dị thường. Nếu là bình thường, nửa đêm canh ba,
mình lại hét to như vậy, không nói tới Trịnh Tiểu Liễu cùng phòng sớm gào lên
oán giận, mà chúng nha dịch phòng bên đã lớn tiếng mắng chửi từ lâu rồi.

Kim Kiền thầm lặng lấy lại bình tĩnh, cố kéo da mặt, nặn ra một nụ cười tươi,
nói: “Không biết Bạch ngũ gia coi trọng đích thân đến có gì chỉ giáo?!”.

Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt tươi cười hơi hơi co rúm lại, đôi mắt hoa đào
vẽ lên thành hai vầng trăng non: “Vốn dĩ Ngũ gia ta đến tìm con mèo thối kia
tỉ võ, nhưng chẳng ngờ mèo thối lại không có ở đây, làm cho Ngũ gia tới một
chuyến công cốc...”.

“Bạch ngũ gia, tối nay Triển đại nhân nhập cung trực ban!”, Kim Kiền vội đề
tiếng xun xoe nhắc nhở.

Tiểu Miêu không có ở đây, cái đồ chuột bạch nhà ngươi nhanh nhanh đi đi, đừng
lãng phí thời gian ở đây nữa!

Chẳng ngờ Bạch Ngọc Đường nghe thấy Kim Kiền nói vậy, lại trưng ra dáng vẻ đăm
chiêu, híp đôi mắt hoa đào lặng lẽ đánh giá Kim Kiền, nhìn tới nỗi Kim Kiền
lạnh người, nhưng lại không dám lơi lỏng nửa phần, chỉ đành trừng mắt ngó lại.

Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười rạng rỡ, trong một thoáng, hoa đào
từng đóa từng đóa bay lả tả, cánh hoa đỏ mịn màng lất phất rơi, khiến cho Kim
Kiền đần mặt ra nhìn.

“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”

“Tiểu, tiểu nhân là Kim Kiền...”, Kim Kiền cứng lưỡi, đáp theo bản năng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ nét cười càng sâu: “Kim Kiền? Cái tên này thực thú
vị... Vậy gọi ngươi là Tiểu Kim nhé?”.

“Vâng...”, Kim Kiền tiếp tục ngẩn ngơ.

“Vậy Triển Tiểu Miêu tối nay đúng là tới cấm cung sao?”

“Vâng...”

“Trong cấm cung có mai phục không?”

“Không có, chỉ là canh giữ tăng cường gấp ba lần hôm qua...”

“Ba lần à...”, đôi mắt hoa đào nheo nheo, trong con ngươi màu đen thoáng hiện
lên nét buồn bực, “Lại là một lũ gây trở ngại! Haizzz, mà hình như bọn Tứ ca
cũng tới rồi, thật là... như thế thì, Ngũ gia và con mèo thối đó đến năm nào
tháng nào mới có thể phân cao thấp được đây?!”.

“Cái đó… Ngũ gia ngài có thể hẹn Triển đại nhân tới một nơi không có ai ngăn
cản…”, Kim Kiền hảo tâm kiến nghị, bụng lại nhủ thầm:

Tốt nhất là hẹn tới những nơi như núi hoang đèo sâu, vách núi vách đá hiểm
trở, hoặc chân trời góc bể gì đó, rời khỏi Đông Kinh Biện Lương càng xa càng
tốt, đừng có thêm phiền phức cho mình nữa, để mình có thể yên yên ổn ổn đến
tháng là lĩnh lương là hay nhất.

“Không có người ngăn cản à…”, đột nhiên hai mắt Bạch Ngọc Đường sáng lên, đôi
mày lưỡi mác nhướng cao nói, “Tiểu Kim, cách hay lắm!”.

Lời còn chưa dứt, Kim Kiền đã cảm thấy phía trước nháng lên một cái, không
thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường đâu nữa, chỉ để lại khung cửa sổ trước mặt hơi
rung rung.

Kim Kiền ngu mặt ngay tại chỗ, chớp chớp đôi mắt, ngưng một chút, lại chớp
chớp mắt, tức thì trong lòng trào lên một niềm hân hoan:

Không ngờ mình chỉ nói mấy câu bâng quơ, ấy thế mà lại khuyên được con chuột
bạch này mau chóng rời đi, kỳ diệu quá, kỳ diệu quá!

Trong bụng thở phào một cái, cơn buồn ngủ bỗng đâu ập đến.

Kim Kiền ngáp một cái, gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Chúng nha dịch trong Tam ban
viện này đều bị Bạch Ngọc Đường điểm huyệt cả… Haizzz, đáng tiếc Tiểu Miêu
không dạy mình công phu giải huyệt, chỉ đành đợi sớm mai Tiểu Miêu về rồi nói
vậy…”.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền an tâm hơn nhiều, giở chăn ra, nằm lên giường ngủ
tiếp, nhưng vừa mới đặt đầu xuống gối thì bỗng nghe có tiếng hô vang lên từ
phía sau:

“Như thế này, nhất định sẽ không có sơ sót gì!”

Kim Kiền đẩy phắt cái chăn ra, nhảy dựng từ trên giường xuống đất, chỉ vào
người đối diện kinh hô: “Bạch, Bạch Bạch Bạch Ngọc Đường, vì sao ngài lại quay
lại?!”.

Bạch Ngọc Đường vẫn ung dung tựa vào bậu cửa sổ như trước, đôi mắt hoa đào
biếng nhác lộ ra ý cười, chầm chậm giơ ra vật trong tay lên, nói: “Chỉ cần có
vật này trong tay, không sợ Triển Tiểu Miêu không đuổi theo đến Hãm Không đảo.
Chỉ cần con mèo thối đó tới Hãm Không đảo, thì sẽ chẳng có ai cản trở. Bằng
vào thân thủ của Ngũ gia ta, không đến năm ba đường là bắt sống ‘Ngự Miêu’,
chấn hưng uy danh cho Ngũ thử chúng ta!”.

Lúc này Kim Kiền cảm thấy da mặt mình co giật dữ dội, cơ hồ không cách nào
khống chế được, hơn nữa ngực còn thấy tức tức khó chịu, tay chân lạnh ngắt,
hơn mười chứng bệnh đồng loạt phát tác.

Vật trong tay Bạch Ngọc Đường, tinh xảo hoa mỹ, được chế tác rất tinh tế, mới
nhìn là biết vật đó có giá không ít.

Mà quan trọng nhất là, vật này lại do đương kim Thánh thượng ngự ban, tiếng là
có chức năng tiền trảm hậu tấu, là vật thể hiện sự ân sủng của Thiên tử, có
một cái tên rất kêu là: Thượng Phương bảo kiếm!

“Bạch, Bạch ngũ gia, ngài có biết thanh bảo kiếm ngài cầm trong tay là…”, Kim
Kiền bắt đầu biến sắc.

“Thượng Phương bảo kiếm!”, Bạch Ngọc Đường đáp rất dứt khoát.

“Bạch ngũ gia, nghĩ kỹ rồi hãy làm…”, Kim Kiền nghiến răng thốt ra mấy chữ.

Cái con chuột chết nhà ngươi, lại đi trộm Thượng Phương bảo kiếm ngay trước
mắt tôi, thế không phải là có ý muốn đập vỡ bát cơm của tôi sao?!

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn sắc mặt tái mét của Kim Kiền, đôi mày lưỡi mác
hơi nhếch lên, cười nói: “Chắc không phải Tiểu Kim muốn ngăn cản Ngũ gia đấy
chứ?!”.

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền bỗng mở banh ra, nhưng chỉ chớp một cái, liền rũ mắt
xuống, nheo mắt lại, nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: “Bạch ngũ gia nói đùa rồi,
Ngũ gia xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên…”.

Đùa à, công phu của con chuột bạch này mình đã chứng kiến, cho dù có thêm mười
mấy Kim Kiền, e là cũng chẳng có cửa thắng. Mình cứ nên an phận thủ thường,
cung tiễn cái vị đại tôn thần này mau mau rời đi, về phần củ khoai lang bỏng
tay kia, giao cho Tiểu Miêu giải quyết là được rồi.

Chẳng ngờ Bạch Ngọc Đường nghe Kim Kiền nói xong, nét cười trên khuôn mặt tuấn
mỹ càng sâu: “Tiểu Kim mới nói đùa đó, bản lĩnh của Tiểu Kim, tối qua Ngũ gia
đã được lĩnh giáo, xác thực là bất phàm đó!”.

Kim Kiền bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Tối qua, người nghĩ cách dùng tỏi làm ám khí chính là Tiểu Kim nhỉ…”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn tràn ngập ý cười, nhưng khí lạnh cứ ùn ùn xâm
chiếm.

Bóng trắng như tuyết khẽ động, nháy mắt, đã tới bên cạnh Kim Kiền, âm thanh
lạnh lẽo thong thả vang lên: “Tiểu Kim, hôm nay Ngũ gia ta phải ngâm mình trọn
một canh giờ trong khách điếm mới tẩy sạch thứ mùi quỷ dị kia đi… Ân huệ bậc
này không biết nên đền đáp thế nào mới tốt đây…”.

“Cái này… chuyện đó… khụ khụ…”, lúc này Kim Kiền ngoại trừ cười khan, thực sự
không biết nên thể hiện thế nào.

Nè nè, cái con chuột bạch nghiện sạch sẽ kia ghi hận cũng kinh quá đi!

Bạch Ngọc Đường đi một vòng quanh Kim Kiền đã cứng ngắc cả người lại, vờ trầm
tư một lát rồi đột nhiên làm ra vẻ thông suốt, kêu lên: “Chi bằng mời Tiểu Kim
tới Hãm Không đảo làm khách mấy ngày, thế nào?”.

“Hả?!”, Kim Kiền nhất thời kinh hoàng thất sắc, hoảng hốt kêu lên, “Bạch ngũ
gia, tiểu nhân xin nhận tội…”.

Một ngón tay thon dài với thủ pháp điểm huyệt tinh diệu đã đánh tan nửa câu
sau của Kim Kiền.

Trước khi ngất xỉu, nhìn khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường thoáng qua trước mắt,
Kim Kiền chỉ có một câu cảm tưởng:

Con chuột chết khốn kiếp kia, cũng đâu phải gương mặt đại diện cho hãng kem
đánh răng, không có chuyện gì sao lại nhe răng trắng thế kia ra làm gì, quá
chói mắt!


“Cái gì, tối qua Thượng Phương bảo kiếm bị đánh cắp?!”

Mới sáng sớm, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu đã bị Bao đại nhân
cấp tốc triệu về phủ, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ khó tin.

Bao đại nhân sắc mặt sa sầm đen sì, Công Tôn tiên sinh thì tái mặt, đồng thời
gật gật đầu.

Khuôn mặt Tứ đại hiệu úy tràn ngập vẻ ngượng ngùng, cơ hồ muốn chôn đầu vào
lồng ngực vậy.

Triển Chiêu cau chặt đôi mày lưỡi mác, trầm giọng hỏi: “Là kẻ nào làm?”.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng, móc lá thư từ trong ngực ra đưa
cho Triển Chiêu, nói: “Triển hộ vệ cứ xem thì sẽ biết”.

Triển Chiêu nhận lấy, vừa nhìn một cái con ngươi đen láy liền bừng lên lửa
giận, sắc mặt thoáng xanh.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết một bài vè:

Khai Phong vốn tiếng to,

Nhà to mà nghèo rớt.

Ta vớt hết trong ngoài,

Lật hoài trong cả tủ,

Mới thủ được Thượng Phương,

Vượt tường đem về đảo.

Giờ bảo lại Tiểu Miêu,

Bảo kiếm muốn lấy lại,

Chờ tại đảo Hãm Không.

Chẳng thông là thiên hạ,

Bậy bạ chuột sợ mèo,

Lèo nhèo ấy đồn nhảm.

Hại thảm mèo thối ngu,

Ta hù cho mà lết,

Tức chết mới là hay.

Lạc khoản: Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường.

Phía dưới cùng còn thêm một câu: Tiểu Kim mượn tạm vài ngày.

Chữ viết như rồng bay phượng múa, bút lực tinh mỹ vừa cứng cáp lại vừa mềm
mại, khiến kẻ khác phải tán thán, nhưng nội dung bài vè này quả thực khiến
người ta dở khóc dở cười.

“Là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường”, Triển Chiêu hạ tờ giấy xuống, thở dài một
tiếng nói.

“Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường? Là kẻ nào?”, Bao đại nhân hỏi.

Triển Chiêu lại thở dài một tiếng, đem tiếng tăm của Ngũ thử Hãm Không đảo
cùng với những điều chứng kiến trong cung cấm đêm hôm trước nhất nhất kể lại
một lượt.

Bao đại nhân nghe xong, không khỏi chau mày nói: “Nếu nói như thế thì Bạch
Ngọc Đường chính là một nhân vật trên giang hồ, vốn không can hệ gì với quan
phủ, vì sao vô duyên vô cớ lại tới Khai Phong phủ trộm Thượng Phương bảo
kiếm?”.

Triển Chiêu nhìn Bao đại nhân một cái, cúi đầu ôm quyền nói: “E là vì thuộc hạ
mà đến”.

“Những lời này giải thích thế nào?”

“Ngũ thử Hãm Không đảo trước giờ lấy ‘Thử’ làm danh xưng, mà thuộc hạ lại được
Thánh thượng ngự phong ‘Ngự Miêu’… có lẽ Bạch Ngọc Đường vì chuyện xưng hiệu
‘Miêu’, ‘Thử’ mà đến.”

Bao đại nhân nghe xong, không khỏi khẽ lắc đầu: “Là tranh chấp danh xưng,
chẳng qua cũng chỉ là hư danh, hà tất phải như vậy?!”.

Triển Chiêu cúi đầu không lên tiếng.

Công Tôn tiên sinh nhìn Triển Chiêu một cái, mở miệng hòa hoãn nói: “Đại nhân,
nhân sĩ trên giang hồ trước nay vốn coi trọng danh xưng, thậm chí còn xem
trọng hơn cả tính mạng, Bạch Ngọc Đường hành động như vậy cũng không phải
không có lý”, ngưng một chút, lại tiếp, “Xem ý bài vè của Bạch Ngọc Đường, thì
e rằng Triển hộ vệ phải vất vả một chuyến, tới Hãm Không đảo rồi”.

Triển Chiêu vội bước lên trên một bước, ôm quyền nói: “Thuộc hạ tất sẽ dốc
toàn lực!”.

Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ nghe vậy cũng vội bước lên ôm quyền
thỉnh lệnh: “Thuộc hạ nguyện đi theo Triển đại nhân”.

“Không được”, Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói, “Bạch Ngọc Đường chỉ đích danh
muốn Triển hộ vệ đi tới đó, các ngươi cùng đi e là sẽ hỏng việc. Huống hồ khi
Triển hộ vệ xuất môn, an nguy của đại nhân phải nhờ cậy vào bốn người các
ngươi, không thể không thận trọng được”.

Tứ đại hiệu úy nhất thời héo rũ như quả cà, cúi đầu lùi lại.

Triển đại nhân nhìn bốn người họ một cái, khẽ gật đầu: “Các vị huynh đệ không
cần lo lắng, Triển mỗ tất sẽ đem Thượng Phương bảo kiếm hoàn bích trở về”, rồi
quay sang Bao đại nhân ôm quyền nói, “Đại nhân, thuộc hạ lập tức khởi hành”.

“Triển hộ vệ khoan đã!”, Công Tôn tiên sinh bỗng nhiên cất tiếng, “Không biết
Triển hộ vệ có kiến giải thế nào về câu cuối cùng Bạch Ngọc Đường để lại?”.

“Câu cuối cùng?”, Triển Chiêu nhíu mày, “Tiên sinh chỉ câu ‘Tiểu Kim mượn tạm
mấy ngày’… cái này… Triển mỗ không rõ…”.

Công Tôn tiên sinh cũng nghi hoặc: “Vàng[3]? Trong khố phòng của phủ nha chỉ
có bạc trắng và tiền đồng, không có vàng thỏi, vàng nén… câu này của Bạch Ngọc
Đường thực khiến người ta khó hiểu…”.

[3] Trong tiếng Trung “Tiểu Kim” có nghĩa là vàng, miếng vàng nhỏ.

Những người còn lại cũng đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt mù mờ.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, một tiểu sai dịch
loạng choạng xông vào, thở không ra hơi kêu lên: “Không, không không không hay
rồi, Kim, Kim Kim Kim hiệu úy bị người ta bắt đi rồi!!!”.

“Cái gì?!”, chúng nhân trong sảnh đồng thời biến sắc, kinh ngạc hô lên.

“Bắt đi? Bị người ta bắt đi? Chuyện xảy ra lúc nào?!” Công Tôn tiên sinh gấp
giọng hỏi.

“Sớm, sớm sớm nay, mới mới rồi Trịnh, Trịnh Tiểu Liễu phát hiện… trên, trên
bàn có một tờ giấy…”

Vừa nói, tiểu sai dịch vừa trình tờ giấy lên.

Công Tôn tiên sinh vươn tay ra nhưng chưa chạm được vào tờ giấy thì đã bị
Triển Chiêu đoạt đi rồi.

Mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu càng
lúc càng đen, càng lúc càng sa sầm xuống, cuối cùng thì biến thành sắc mặt của
Bao đại nhân.

Đột nhiên, trong khách sảnh một luồng kình phong quét qua, chớp mắt một cái,
thân hình đỏ thẫm đã sớm không thấy đâu, chỉ để lại tờ giấy vừa rồi chầm chậm
rơi xuống nền đất.

Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy viết tháu mấy chữ lớn:

Ngũ thử Hãm Không đảo mời Tiểu Kim của Khai Phong phủ tới làm khách.

“Thì ra chữ ‘Kim’ này không phải là ‘vàng’, ‘Tiểu Kim’ là chỉ Kim hiệu úy…”,
Công Tôn tiên sinh bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, nói.

“Này này, các huynh có cảm thấy khinh công của Triển đại nhân ngày càng tăng
tiến không?”, Triệu Hổ nhìn hướng Triển Chiêu biến mất lẩm bẩm.

Ba đại Hiệu úy còn lại cũng nhìn về phía đó, cùng một vẻ mặt, đồng thời gật
đầu.

Bao đại nhân một tay đỡ lấy cái trán đen sì, không khỏi thở dài một tiếng:
“Triển hộ vệ, mọi sự hãy cẩn thận…”.

Mà trên con đường quanh co cách thành Đông Kinh Biện Lương hai mươi dặm, một
nam tử tuấn mỹ áo trắng cưỡi trên một con tuấn mã đang hướng về một thân hình
gầy gò nằm bò trên một con ngựa khác với một tư thế vô cùng bất nhã, quát to:

“Rất không hợp lẽ thường, đường đường một Hiệu úy của Khai Phong phủ mà lại
không biết cưỡi ngựa à?”

“Ngũ gia… kỳ thực ngài có thể cân nhắc chuyện để tôi về lại Khai Phong phủ…”

“…”

“Nếu không, thì đổi cho tôi một con lừa… kỹ thuật cưỡi lừa của tôi cũng được…”

“Câm miệng! Để Ngũ gia đồng hành với một con lừa, nếu truyền ra ngoài thì sau
này Ngũ gia còn mặt mũi nào mà hành tẩu trên giang hồ?!”

“Thực ra xe ngựa cũng được…”

“Câm miệng!!!”


Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương #50