Những Người Sống Sót


Người đăng: soitieutu

Hôm nay không phải đi học nên Phi tranh thủ thời gian mở máy để thăm hỏi những
người bạn của mình.

Suốt một tuần Phi rất ít khi xuất hiện trên mạng, phần lớn thời gian cậu dành
cho gia đình và vào Dead Zone để tìm thêm điểm để tiêu hao khi chính thức bước
vào trò chơi không có bảo vệ, cậu có chút chờ mong được trải nghiệm cuộc sống
thứ hai của mình.

Từ lúc vào Dead Zone mà không cần máy tính thì Phi bỏ quên ứng dụng đang nằm
trên máy của cậu.

Bây giờ cậu vẫn chưa có được ID và Pass để đăng nhập, nghe nói phải đạt tới
một ngàn điểm thì mới được phép giao dịch với người khác hoặc dùng điểm chuyển
thành tiền mặt.

Một ngàn điểm nếu đổi thành thời gian sống cũng hơn một tháng nhưng khi ra
khỏi khu vực tân thủ thì nhiệm vụ sẽ khó hoàn thành hơn, điểm cũng khó kiếm
hơn nhất là có sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt với những người xung quanh.

Buổi tối, Phi thở phào khi Na không đòi sang ngủ cùng như hôm trước, có lẽ bị
mẹ la một trận lúc sáng khi bà thấy con bé bước ra từ phòng của Phi, đúng là
con gái lớn gần phải để ý nhiều thứ.

Khóa trái cửa, Phi nằm trên giường đợi mọi người ngủ hết mới ấn vào nút đặc
hiệu trên đồng hồ, giống như những lần khác, Phi cảm thấy mình bị cuốn vào
vòng xoáy đen ngòm rồi tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đó là một căn phòng cũ kĩ nhưng không tồi tàn và bụi bậm như những căn phòng
mà Phi từng thấy trước đây.

Căn phòng không lớn được ghép bằng những tấm ván gỗ, trong phòng chỉ có một
chiếc giường đơn, một chiếc bàn và hai cái ghế cũng bằng gỗ, hẳn là căn phòng
được dọn dẹp thường xuyên nên không có một chút bụi nào.

Bên ngoài có tiếng người nói, Phi lần đầu nghe thấy tiếng người khác ở thế
giới này, quả thực cậu có chút kích động mặc dù chẳng hiểu người ta đang nói
gì.

Việc Phi chăm chú lắng nghe thứ ngôn ngữ mới giống như kích hoạt hệ thống
trong đầu cậu, giọng của một cô gái trẻ vang lên một cách nhẹ nhàng từ tốn

“phát hiện ngôn ngữ mới, vui lòng xác nhận tiếp thu học tập cấp tốc, tiêu hao
mười điểm trừ vào tài khoản hiện có”

Phi thoáng ngạc nhiên vì lần đầu cậu nghe thấy âm thanh của hệ thống nhưng cậu
không mấy để ý, điều làm cậu mừng rỡ là không phải gian nan học ngôn ngữ lạ
hoắc nơi này, nhanh chóng xác nhận tiếp thu ngôn ngữ mới.

Phi thoáng cảm thấy mơ hồ mọi suy nghĩ như dừng lại sau đó mọi thứ trở lại
bình thường.

Phi định lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện bên ngoài để làm quen với ngôn ngữ
mới học thì hệ thống lại nhắc nhở

“người chơi đã đủ điều kiện để đồng bộ thời gian thực, bắt đầu cốt truyện,
chênh lệch thời gian với thực tế sẽ là bốn lần, tiêu hao điểm sinh tồn gấp hai
lần. Điểm hiện có hai trăm sáu mươi điểm, thỏa mãn điều kiện, bắt đầu đếm
ngược, 10, 9, 8…2, 1.”

Phi há hốc vội nói “tôi phản đối, lập tức ngừng đồng bộ”

“phản đối vô hiệu, đồng bộ cưỡng chế bắt đầu”

Âm thanh của hệ thống vang lên không chút nhân nhượng, Phi chưa kịp phản ứng
thì cậu mất đi quyền kiểm soát cơ thể ngã xuống đất chìm vào hôn mê.

Lúc Phi tỉnh lại thì trời đã tối, cậu vội vã nhìn đồng hồ trên tay thở phào,
thời gian trên đồng hồ vẫn độc lập với thời gian của nơi này nên Phi có thể
xác định được khi nào cần trở về, nhìn số điểm ít ỏi đang trôi đi nhanh chóng,
Phi ủ rũ chấp nhận sự thật.

Thời gian trở nên gấp gáp, đây rõ ràng là hệ thống đang ép cậu liều mạng, có
lẽ hệ thống thấy ngại khi cưỡng chế đồng bộ ảnh hưởng tới tâm tình của người
chơi nên đã khuyến mãi cho cậu một bộ đồ thể thao bằng sợi tổng hợp màu đen
gồm một quần dài nhiều túi và một áo thun ngắn tay, một đôi giày chạy bộ, một
balô chống thấm.

“xem như các người có lương tâm”

Phi nhìn bộ y phục kèm theo của mình tỏ ra khá hài lòng mới không oán trách hệ
thống nữa.

Cậu có chút nôn nóng bất an khi đặt tay lên nắm cửa, chỉ cần mở cửa bước ra
ngoài thì cậu sẽ chính thức bước vào thế giới đầy rẫy nguy hiểm.

Phi hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát mở cửa bước ra nhưng khi bàn chân chưa
đặt xuống thì cậu ngơ ngác nghe tiếng phàn nàn của những người bên ngoài

“cậu em, phải biết bây giờ là thời kì đặc biệt, thời gian rất quý giá, cậu
chiếm nhà vệ sinh cả buổi không chịu ra là ý gì, có biết bao nhiêu người đang
đợi cậu không hả”

Mất một vài giây để xác định bản thân đang ở đâu, Phi lúng túng nhận ra mình
vừa bước ra khỏi một nhà vệ sinh nhưng rõ ràng lúc nãy nó là một căn phòng
nhưng bây giờ căn phòng đã biến mất không còn nữa.

Phi vội nói xin lỗi với mọi người rồi cúi mặt chuồn gấp khỏi cái nơi nồng nặc
thứ mùi tởm lợm buồn nôn đang xộc lên mũi.

Từ khu vệ sinh ra, Phi đi dọc theo hành lang tò mò đánh giá mọi thứ xung
quanh, có rất nhiều người chen chúc nhau trong những căn phòng chật hẹp, họ
tràn cả ra dọc hành lang nằm ngồi la liệt.

Có không ít người bị thương vài người chỉ được băng bó vội vã bằng vải từ
chiếc áo của ai đó, chỗ vết thương vẫn đang thấm máu.

Tiếng kêu la đau đớn, tiếng rên rỉ, tiếng khóc than của kẻ mất người thân,
tiếng gào khóc của con nít lạc mẹ tạo thành một bầu không khí ngột ngạt ồn ào
làm tinh thần của Phi bắt đầu căng thẳng.

Phi không biết mình đang ở đâu, tất cả đều xa lạ và cậu không biết tiếp theo
mình cần phải làm gì.

Phi đi từ tầng bốn đến tầng hai của tòa nhà mà cậu đoán là một khách sạn cao
cấp ở nhiều năm trước nhưng dường như nó bị bỏ hoang khá lâu cho tới khi đám
người ở đây sử dụng như một chỗ để ở tạm.

Ở lối xuống tầng trên bị bịt kín bằng những cái tủ cùng bàn ghế ngỗn ngang
thành một lớp dày bất khả xâm phạm, có thứ gì đó làm người ta sợ hãi, họ cử
người canh gác và tuần tra liên tục.

Việc Phi xuất hiện làm những người canh gác chú ý, Phi cũng chú ý tới họ.

Họ mặc đồ giống như của quân đội, trên tay họ là súng máy và bên hông là một
cây đao ngắn cùng túi nước, những người lính này được trang bị khá đầy đủ và
trên người họ tỏa ra thứ khí tức làm Phi cảm thấy nguy hiểm.

Có lẽ vẻ lóng ngóng của Phi làm những người lính hứng thú, một người lính khá
lớn tuổi đi lại gần vỗ vai Phi cười hỏi

“sợ không nhóc?”

Phi cười gượng lắc đầu nhưng trong lòng thì thầm nghi hoặc “sợ gì kia?”

“tốt, tố chất của bọn trẻ ngoài tiền tuyến luôn tốt hơn đám con ông cháu cha
trong thành, chỉ tiếc là không biết có bao nhiêu đứa có thể trưởng thành đây”

Người lính già lại cảm khái.

Không đợi Phi trả lời, người lính già nói tiếp

“nhìn bộ dạng của cậu yếu ớt quá, phải chăm chỉ luyện tập nhiều hơn, cho dù có
là linh sư hay xạ thủ thì cũng không nên xem nhẹ một cơ thể săn chắc khỏe
mạnh, không phải lúc nào cũng có đồng đội bảo vệ xung quanh cho cậu đâu”

Phi càng nghe càng thấy mơ hồ nhưng cậu chỉ đành gật gù ngoan ngoãn xem như
chấp nhận trong khi trong đầu hàng đống tá câu hỏi chạy qua lại.

Có quá nhiều thứ về thế giới lạ lẫm này mà cậu chưa biết, hệ thống giống như
không muốn can thiệp vào trải nghiệm của người chơi, nó để Phi tự mình tìm tòi
mọi thứ và lúc này Phi phải làm điều gì đó.

“Chúng ta sẽ đi đâu ạ?” Phi rụt rè nhìn người lính gì đang phì phèo phun khói
thuốc vào khoảng không hỏi.

“nếu may mắn sẽ có người tới đón chúng ta về trấn Lalan nhưng nếu không có ai
tới thì chúng ta buộc phải tự mình tới đó. Đó là một chặng đường dài và xăng
của chúng ta không đủ để tất cả mọi người đều đến đó”

Người lính già như nhìn thấy trước tương lại của mọi người thở dài nói tiếp
“cậu còn người nhà chứ?”

Phi mất một thoáng để phản ứng, cậu khẽ lắc đầu, họ đúng là không có ở thế
giới này xem như là cậu cũng không có nói dối.

Người lính già lại vỗ vai Phi nhè nhẹ như an ủi

“chúng ta đã mất quá nhiều người trong lần tấn công này, ai nghĩ tới bọn chúng
yên lặng lâu như vậy lại đột ngột tấn công cơ chứ, hòa bình quá lâu rồi, những
người lính già như ta cũng đã trở nên chậm chạp”

Người lính già rời đi để lại Phi một mình với những suy nghĩ hỗn loạn, trong
cuộc nói chuyện khi nãy cậu biết thêm một chút về thế giới này.

Nhân loại và quái vật đang giằng co giành lấy từng mảnh đất, có lẽ nhân loại
đã thấy thỏa mãn với những gì hiện tại nhưng quái vật thì không, chúng lại tấn
công và bắt đầu càn quét những gì cản đường, tất cả người ở nơi này là một
trong những nhóm người thoát khỏi thị trấn bị công phá, cũng có lẽ là những
người sống sót cuối cùng.


Dead Zone - Chương #4