Nhiệm Vụ Thứ Nhất


Người đăng: soitieutu

Khi mà chạy tới con hẻm Phi chui tọt vào trong và tiếp tục chạy, chạy và chạy,
mãi tới khi bàn chân không còn nghe Phi điều khiển thì cậu mới ngừng lại ngơ
ngác nhìn xung quanh.

Con quái thú to đùng kia đã không còn đuổi theo, tạm thời an toàn, Phi thở hổn
hển đánh giá khung cảnh trước mặt.

Đó là một vùng đất trống, đúng hơn là một lổ hổng lớn hình tròn đổ nát, bên
trong chỉ có đất, đá, bê tông và cỏ xen lẫn cùng một hồ nước ở giữa.

Không thiếu những con thú kì lạ đang uống nước ở đó, Phi dáo dác nhìn quanh
rồi chui tọt vào dưới khe hở của một bức tường bị sập ẩn nấp.

Dưới hố sâu rộng lớn kia kia đang diển ra một cuộc đi săn của những con chó
hoang và nhiều sinh vật kì lạ mà Phi không biết tên.

Có kẻ gạ bán cho Phi cuốn bách khoa toàn thư mà gã biên soạn chỉ với 50 điểm
nhưng Phi không mua, lúc này cậu có chút hối hận nhưng 50 điểm đồng nghĩa cậu
sẽ mất đi 50 giờ sống trên cuộc đời này, chưa bao giờ Phi cảm thấy thời gian
trôi đi nhanh như vậy.

Đã biết sơ qua về thế giới này, Phi bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp với
mình, có rất nhiều nhiệm vụ cho người mới, bao gồm tìm kiếm loại vật phẩm nào
đó như thuốc, dụng cụ y tế, hóa chất…hay săn giết một loài chỉ định để lấy một
vài bộ phận nào đó hay tìm một loài cây nào đó, thậm chí là những nhiệm vụ
quái đản cũng không thiếu nói chung tất cả nhiệm vụ đều nhằm phục vụ cho nhu
cầu của ai đó đang cần.

Phi nhắm vào nhiệm vụ tìm kiếm vật phẩm bởi nó phù hợp với cậu lúc này nhất.

Phần thưởng nhiệm vụ thì tùy vào số lượng của vật phẩm mà tính, muối và thuốc
là những gì mà Phi cần tìm mặc dù sau nhiều năm thì thuốc đã biến chất nhưng
người ta vẫn có thể làm nhiều thứ với những thành phần của nó.

Trời đã bắt đầu ngã về chiều, Phi phải nhanh chóng tìm được điểm bù vào số
điểm đang thất thoát, cậu cẩn thận nhìn xung quanh rồi chạy ngược trở lại con
đường khi nãy.

Phi không nhớ mình đã rẽ bao nhiêu lần, dường như cậu bị lạc đường rồi.

Mất gần nửa giờ thì Phi cũng tìm ra đường chính, dọc đường không thiếu những
nhà hàng và hiệu thuốc, tất cả đều bị người đi trước càn quét qua chẵng còn gì
làm Phi phải đi xa hơn.

Dọc đường, Phi phải lách đi đường khác khi thoáng thấy một loài nào đó mặc kệ
là nó ăn gì, với một thế giới xa lạ thì Phi đành bỏ qua những thường thức mà
mình biết để không bị chết oan uổng.

Phi tìm thấy một nhà hàng ở ngã tư, cánh cửa kéo bị sụp xuống gần như đóng kín
nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chui vào được.

Phi nắm chặt con dao chặt thịt mà cậu tìm thấy trong nhà bếp của một nhà hàng,
lưỡng lự không biết có nên vào trong hay không.

Cánh cửa đóng thế này nếu bên trong có nguy hiểm thì cậu hoàn toàn bị động.

Thời gian trên chiếc đồng hồ đang giảm dần buộc Phi phải đưa ra quyết định
“chết thì chết, sớm muộn cũng chết”

Hạ thấp người để nhìn tương đối tình hình bên trong, Phi thầm thở phào khi
trong đó không quá tối, vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy mọi thứ lờ mờ.

Cậu bò nửa người trước vào rồi mới chui tọt vào trong, tay vẫn nắm chặt con
dao chặt thịt sẵn sàng liều mạng, may mắn là chưa thấy thứ gì nguy hiểm.

Phi không chần chờ mà lao về phía nhà bếp, lần này sự liều mạng của Phi được
đền đáp ,cậu nhìn thấy một hủ muối còn khá nhiều ở góc nhà cùng nhiều loại gia
vị khác, chỉ tiếc là chúng đều đã biến chất.

Lần đầu giao nộp nhiệm vụ làm Phi không khỏi có chút hồi hộp, cậu mở giao diện
nhiệm vụ tương ứng rồi ấn vào chiếc đồng hồ trên tay để đèn chiếu màu trắng
rọi lên hủ muối, muối biến mất nhưng chiếc hũ rỗng còn đó, hóa ra nhiệm vụ
không tiếp nhận những thứ ngoài danh sách.

“thật chờ mong ngày mình có một không gian cho riêng mình”

Phi thì thầm rồi lắc đầu nhớ tới con số làm người ta tuyệt vọng mới vội vã
kiểm tra số điểm mình đang có.

Tổng cộng mười ba kí muối được một trăm ba mươi điểm cùng với số điểm hiện có
thì Phi có hai trăm mười điểm, mặc dù đã tính sơ sơ trước đó nhưng Phi vẫn
không dằn được vui sướng đến phát khóc, cảm giác mang bom trên người thật tra
tấn tinh thần người khác, mặc dù tỏ ra không sao nhưng mấy ai có thể thờ ơ với
cái chết được biết trước.

Giải phóng khỏi sự nơm nớp lo sợ, Phi bắt đầu nghĩ tới chuyện rời khỏi để trở
lại hiện thực, cậu biết nơi này là khu dành cho tân thủ, không có quá nhiều
nguy hiểm thế như cậu chỉ được ở đây một tuần, sau đó thì cậu mới nhìn thấy bộ
mặt thật sự của thế giới này.

“một tuần hẵn đã đủ để chuẩn bị, hẹn gặp lại, giấc mơ của ta”

Phi ấn lên nút trên đồng hồ và giữ một lúc, mọi thứ xung quanh bắt đầu tối dần
rồi Phi cảm thấy mình như bị cuốn vào xoáy nước đen ngòm.

Ánh sáng lờ mờ trong phòng cùng chiếc giường êm ái quen thuộc cho Phi biết cậu
đã về nhà.

“cảm giác còn sống thật tuyệt”

Phi nhìn đồng hồ, 210h đang đếm ngược, và bây giờ là sáu giờ ba mươi sáng, vừa
kịp lúc đề đến trường.

Cài giờ báo thức xong, Phi ngán ngẫm nhìn chiếc xe lăn ở cạnh giường rồi bắt
đầu một ngày bận rộn của mình.

“chào em gái, hôm nay nhìn em xinh hơn mọi khi thì phải”

Phi tới cạnh bàn ăn vui vẻ trêu chọc Na, ba, mẹ cậu hẵn là vừa đi làm, cậu
quyết định dành nhiều thời gian cho người nhà hơn trước khi quá muộn.

Na đang uống sữa bị câu nói của Phi suýt thì phun tất cả lên mặt cậu, con bé
trừng mắt nhìn Phi như thể cậu là kẻ từ hành tình khác tới, như chưa đủ khẳng
định, Na đi nhanh lại chỗ của Phi sờ trán, bắt mạch cho cậu, nghiêm túc nói

“anh bị bệnh, em chắc chắn, nên chữa sớm trước khi quá muộn, ngoan”

Phi nheo mắt nhìn đứa em gái nhỏ hơn cậu ba tuổi rồi vươn kéo mũi con bé đến
khi nó ửng đỏ mới phì cười

“bệnh cái đầu em, anh phát hiện mũi đỏ sẽ giúp em càng đẹp, đẹp lạ, anh tuyên
bố mỗi ngày anh sẽ bỏ thời gian chăm sóc cho em, đặc biệt là cái mũi thấp tè
làm vẻ đẹp của em bị ẩn giấu đi”

Na giãy thoát khỏi bàn tay của Phi, bịt mũi chạy ra một góc nhìn cậu như một
con nai sợ hãi sói xám

“cha chả, yêu quái phương nào dám tới đây giả dạng hại người, hãy xem phun mưa
đại pháp”

Bình phun sương trở thành vũ khí đánh cho gã yêu quái A Phi phải ôm đầu chịu
thua bồi thường thiệt hại, tính tới tính lui phí bồi thường tổn hại thân thể
lẫn tinh thần bằng với một chầu chè ở góc vĩa hè không hạn lượng.

Một tuần qua đi, Phi bắt đầu quen với cuộc sống đủ loại kích thích, cái cảm
giác mà cho dù chơi cả trăm trò chơi đỉnh cấp khi trước cũng không có được, có
lúc Phi quên mất đâu là thực và đâu là ảo.

Phi vừa đóng cửa định đi ngủ thì có tiếng gõ cửa, mười giờ, giờ này hẵn là mọi
người đã ngủ hết, mang theo vẻ nghi hoặc Phi khẽ kéo sợi dây gần giường để mở
khóa.

Không ngoài dự đoán, người ngoài cửa là Na, không đợi Phi mời vào, con bé ôm
một đống chăn gối lẫn gấu bông đi thẳng vào phòng, ném tất cả lên giường rồi
quay ra đóng cửa lại mặc kệ Phi trợn mắt há hốc nhìn cử chỉ quái dị của con
bé.

“giờ này không ngủ sang đây làm gì?”

Phi nghi hoặc hỏi trong khi bị Na đẩy nhích sang một bên để trống chổ cho con
gấu bông đặt ở giữa.

“ngủ chung với anh á, có ý kiến?”

Na ngã ra giường ngáp dài nhìn Phi hỏi như thể hỏi “anh ngon có ý kiến xem”

“giường bé tẹo, tối em đạp anh rớt đất sao, về bên kia ngủ đi cô”

Phi lắc đầu lấy cớ dụ dỗ.

“em ngủ không được”

Na bắt đầu nhỏng nhẻo tỏ ra tội nghiệp

“em gặp ác mộng á, đáng sợ lắm bên đó tối thui, em sợ”

Phi định nói thêm gì thì thấy Na như muốn sụt sịt đành ngoan ngoãn im lặng ngã
ra giường nhắm mắt lẩm bẩm

“vậy thì ngủ đi, cấm múa võ trong mơ nha, anh không muốn mang con mắt nâu đi
học đâu”

“hì hì, cam đoan, anh hai tốt nhất”

Na nhào tới hôn lên má Phi một cái rõ kêu rồi ôm lấy gấu bông ra vẻ ngoan
ngoãn nằm ngủ.

Phi thở dài, kiểu này thì tối nay khó mà vào Dead Zone được bởi hôm nay là
ngày cậu bị chuyển ra khu vực nguy hiểm, mặc dù ở khu tân thủ như trong một
tuần thì Phi đã ba lần cận kề cái chết, hai lần bị thú đuổi, một lần dính bẫy
của nhân loại, một mũi tên găm sát bên đầu của Phi khi cậu vừa mở cửa, nếu
không phải cậu vẩn chưa trưởng thành thì có lẽ mũi tên đó đã lấy mạng cậu.

“anh Hai ngủ chưa”tiếng của Na nho nhỏ khi nằm được một lúc.

Phi không lên tiếng, nhịp thở vẫn đều đều.

Na cười hì hì thử bóp mũi Phi thấy cậu vẫn không phản ứng mới đặt con gấu bông
sang một bên rồi nhích lại gần Phi rúc vào bên hông cậu, một tay choàng qua
gác lên người Phi như lúc nhỏ, khi đó Phi chưa bị liệt hai chân nhưng khi Phi
bị thương, ba mẹ sợ Na làm Phi bị đau nên ép con bé phải ngủ riêng, lúc đó Na
khóc mấy đêm liền mới coi như miễn cưỡng chấp nhận.

Tiếng thở nhè nhẹ của Na làm Phi biết con bé đã ngủ say, cậu khẽ chuyển mình
để Na nằm thoải mái một chút trong lòng mình.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Phi cười nhạt nhìn gương mặt non nớt xinh xắn bên cạnh,
cậu khẽ vén mái tóc lòa xòa trên má Na rồi thở dài.

Con đường sắp tới làm Phi thấy mờ mịt, đã không còn lối quay lại, chỉ có thể
tiến lên và tìm tự do cho mình.

Chỉ khi có rất rất nhiều điểm thì Phi mới không phải bận tâm mình còn bao
nhiêu giờ để sống, có thể mãi mãi không cần vào Dead Zone để lấy mạng mình ra
đùa, điểm có thể đổi lấy rất nhiều tiền, khi đó cậu sẽ làm được rất nhiều việc
cho bản thân và mọi người.


Dead Zone - Chương #3