Lần Đầu Vào Dead Zone


Người đăng: soitieutu

Suốt một tuần, Phi bị mất tập trung vào việc học, sức khỏe của cậu cũng suy
giảm trầm trọng khi mà mấy ngày liền cậu không chợp mắt.

Không ít giáo viên tỏ ra lo lắng khi mà Phi ngày càng nhợt nhạt, mẹ của Phi
nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm và bà bắt đầu nghiêm cấm phi thức
quá mười giờ.

Bị kiểm soát gắt gao, Phi đành phải thỏa hiệp nếu không thì bộ máy tính của
cậu sẽ bị thu hồi và niêm phong vào nhà kho, không có máy tính thì Phi chẵng
khác gì kẻ mất đi một phần linh hồn, phần lớn cuộc sống của cậu chính là trên
máy tính.

Buổi tối, khi xác nhận mọi người trong nhà đã ngủ thì Phi lại mò dậy lôi khối
rubit ra tiếp tục hoàn thành nó dưới ánh đèn ngủ nhợt nhạt trong khi tai cậu
vẫn tập trung vào từng âm thanh nhỏ nhất từ ngoài cửa.

Chỉ cần có người lại gần cửa thì Phi sẽ nhận ra mà giả vỡ ngủ nếu bị bắt gặp
còn thức vào lúc một giờ sáng thì hẵn là cậu sẽ gặp rắc rối to lắm.

Một tiếng “cách” nhỏ vang lên, khối rubit trên tay Phi vỡ vụn ra thành nhiều
mảnh khi kí tự cuối cùng được điền vào đúng vị trí của nó.

Bên trong khối rubit là một quả cầu nhỏ bằng một nắm đấm với chất liệu khá đặc
biệt giống như kim loại lại giống như vật liệu tổng hợp màu đen xám, ở giữa
quả cầu kia có rãnh hẹp lờ mờ.

Phi thử xoay nhẹ thì quả cầu kia thì nó tách làm hai lộ ra thứ bên trong.

Đó là một chiếc đồng hồ bằng bật liệu tổng hợp màu đen khá nhẹ với mặt đồng hồ
tròn lớn có bốn nút, mặt đồng hồ chia thành nhiều ô tách biệt không biết chức
năng bởi chiếc đồng hồ giống như không có năng lượng.

Tại sao WID lại gửi tới một chiếc đồng hồ thì Phi đành chịu, cậu thử tháo
chiếc đồng hồ mình đang đeo để thử bằng chiếc đồng hồ mới.

Ngay khi chiếc đồng hồ được đeo vừa vặn lên tay Phi thì mặt dưới đồng hồ chợt
ấm lên rồi cảm giác có thứ gì đó đâm vào cổ tay làm Phi hoảng hốt vội vã tháo
đồng hồ ra nhưng sợi dây đồng hồ như bị khóa chặt.

Mặt Phi xanh mét khi cậu cảm nhận rõ rệt có thứ gì đó đang được tiêm vào người
mình từ chiếc đồng hồ kia.

Quá trể để hối hận, Phi chỉ còn biết chờ đợi điều tiếp theo sẽ đến với mình.

Không để Phi đợi lâu, cậu bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cả cơ thể nhũn ra không còn
nghe theo điều khiển của cậu, cơn đau đầu ập tới, cái cảm giác đau nhức từng
đợt trong đầu như có những nhát búa đang ra sức đập phá trong đó, tai Phi ù
đi.

Cậu chẵng còn nghe được âm thanh gì bên ngoài “mình sẽ chết sao?” Phi dần mê
man rồi không biết gì nữa.

Khi Phi tỉnh lại cậu thấy mình đang nằm trên sàn nhà của một căn phòng cũ nát
nào đó, khắp nơi bị bụi bao phủ một lớp bụi dày như hàng năm trời chưa được
dọn dẹp.

Với ánh sáng lờ mờ hắt qua cửa sổ đầy bụi Phi nhìn thấy căn phòng tróc sơn
loan lỗ cùng với nhiều nơi rêu mọc phủ kín một mảng tường ẩm ướt cùng tiếng
nước nhỏ giọt.

Mất một lúc để Phi nắm quyền kiểm soát được cơ thể, cải cảm giác cơ thể không
nghe mình sai khiến thực không dễ chịu chút nào, trong mắt cậu đột ngột xuất
hiện một màn hình hệ thống, nó khá giống với một bảng giao dịch và nhiệm vụ
của trò chơi nào đó.

Phi cảm thấy mới lạ khi mà tất cả tương tác đều chỉ cần dùng ý thức mà không
cần con trỏ hay chạm bằng tay.

Phi mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà một lúc để tiêu hóa những thông tin mới
có được

“thật phi thường, thật khó tin đây chỉ là một trò chơi, không biết người ta
tạo ra nó như thế nào nữa, thật vô trách nhiệm khi họ không cung cấp thông tin
gì về thế giới này thế thì chẵng khác gì bỏ con giữa chợ chứ”

Phi lẩm bẩm trong khi cậu tiếp tục tìm hiểu về trò chơi này.

“một trăm điểm đổi lấy một trăm giờ sống, vậy là mình chỉ có thể sống một trăm
giờ rồi chết sao? Chỉ còn có 96 giờ, đùa nhau à? À khoan, có thể tăng điểm
bằng cách giao dịch với người khác, làm nhiệm vụ hệ thống đưa ra, điểm điểm,
điểm, mình cần rất nhiều điểm, vậy làm sao để thoát ra?”

Phi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, nó vẫn theo cậu từ thực tế tới trong
game hẵn là có chức năng nào đó chứ.

Mặc dù có chút suy sụp khi mà biết đột nhiên mình còn sống có 96 giờ nhưng cho
dù có hối hận thì cũng chẵng được gì, Phi an ủi mình một lúc mới lòm còm bò
dậy.

Mùi ẩm mốc làm Phi nhảy mũi liên tục rồi bắt đầu sụt sịt, cậu tiến lại chỗ cửa
sổ định mở ra để thông khí thì khựng lại ngoái nhìn cánh cửa bị chèn kín cau
mài

“đây là thế giới như thế nào nhỉ, à quên mất chẵng phải có thể hỏi những người
đi trước sao?”

Phi đăng nhập vào diễn đàn và tìm kiếm mục hướng dẫn tân thủ,

“một vấn đề phải bỏ ra 1 điểm, thật không có lòng thương người mà, 1 giờ sống
đó”

Phi lầm bầm mắng trong khi cậu vẫn chấp nhận hi sinh tuổi thọ của mình vì để
bản thân mình sống lâu hơn.

Khi đã biết được những gì cần thiết, Phi đau lòng nhìn 80 điểm còn lại của
mình mà nguyền rũa không ngớt mấy gã chuyên chực chờ người mới như cậu để bốc
lột.

Mất cả buổi để thu dọn đống ngổn ngang chắn cửa, Phi tìm được một cái chân ghế
làm vũ khí.

Căn phòng mà Phi vừa rời khỏi giống như một phòng trong khách sạn bỏ hoang.

Ngoài hành lang vắng tanh u ám, trên mặt đất phủ bụi dày là ngỗn ngang xác
bóng đèn vỡ cùng với xương người và máu đọng đã chuyển thành màu đen bị bụi
phủ đầy.

Phi kìm nén cảm giác buồn nôn và sự run rẫy khi bước qua chỗ những bộ xương,
một phần là xương người nhưng cũng không thiếu những bộ xương thú, cũng chẵng
biết là xương của loài gì, nhìn khá giống với họ hàng của loài chó nhưng to
lớn hơn.

Sự yên tĩnh đến ngột ngạt xung quanh làm Phi có thể nghe thấy tiếng bước chân
của mình vọng lại trên hành lang vắng như thể có ai đó theo phía sau mặc dù
cậu đã cố gắng bước thật nhẹ.

Dường như rất lâu rồi không có ai khác tới đây, bụi phủ rất dày trên hành lang
chỉ lưu lại dấu chân của loài thú nào đó giống như chuột lại khá to, Phi có
chút nôn nóng thoát khỏi nơi u ám này, cậu tăng nhanh tốc độ chạy xuống cầu
thang.

“phù, phù, mệt chết được, có cần phải xây khách sạn cao vậy không chứ”

Phi tựa vào tường thở hổn hển nhìn xuống ba tầng lầu cuối cùng bên dưới, cậu
vừa leo hết mười tầng lầu.

Có lẽ do lâu ngày không vận động mà thể lực lẫn cơ thể của Phi rất tệ, game
lấy chỉ số từ thực tế nên nhân vật của Phi cũng bị liên lụy làm Phi thầm hô
bất công không ngớt.

Điều may mắn là nãy giờ Phi vẫn chưa nhìn thấy con thú nào nói gì là quái thú,
nghe mấy người chơi trước nói thế giới này không thiếu nhất là quái thú và
người ta sợ nhất cũng là quái thú, chúng là nguyên nhân làm cả một nền văn
minh sụp đổ.

“may là mình đang ở hậu kì tận thế nếu không thì cái bộ dạng này chạy chưa
được mấy bước đã đi không nổi thì sớm làm thức ăn cho đám quái thú là cái
chắc”

Phi cười chế giễu chính mình rồi tựa vào tường mon men xuống lầu, cậu không
mấy tin tưởng vào mấy cái lan can đã hơn mười năm chưa có ai tu sửa.

Đứng dưới lầu ở cửa khách sạn, Phi hít một hơi thật sâu không khí thoáng mát
từ bên ngoài, nếu không phải vì e ngại bị đám quái thú chú ý thì cậu hẵn là sẽ
hú thật to để xả bớt sự kìm nén chịu đựng nãy giờ.

Phi nhìn cái chân ghế trên tay lắc đầu cười khổ

“không biết thứ này có tác dụng với mấy thứ to lớn kia không nữa, hi vọng là
chúng đang ở nhà ngủ trưa”

Men theo con đường đầy xác xe cộ cũ bị bỏ lại, Phi vẫn không ngừng cảnh giác
vểnh tai lắng nghe xung quanh, thỉnh thoảng trên những tòa cao ốc vang lên
tiếng gầm hét của loài nào đó.

Gió thổi qua, bụi bị cuốn lên mù mịt che khuất tầm nhìn phía trước, Phi kéo cổ
áo thun để che mủi và miệng trong khi nheo mắt nhìn chằm chằm vào phía trước
đồng thời lách vào một góc hẹp bên đường bởi cậu nghe được có thứ gì đó đang
di chuyển tới gần.

Mặt đường run lên từng chập đồng nhịp với tiếng tim đập của Phi cũng nặng nề
hơn một chút, Phi không biết là mình may mắn hay xui xẻo khi gặp được một tên
to xác được nhắc tới bởi những người chơi trước.

Khi mà bụi đã tản đi, trên đường lộ ra hình dạng của một con thú giống như tê
giác nhưng trên người nó phủ đầy những mảng xương như mặc một bộ giáp xương
đặc chế.

Con quái thú có tới ba cái sừng giữa trán, cao hơn hai mét, mỗi bước chân của
nó như đang thị uy sức mạnh với những kẻ rình mò xung quanh.

Theo sau con quái thú khổng lồ mà một con quái thú dạng thu nhỏ của con quái
thú lớn chỉ khác là trên đầu nó chỉ mới nhú ra một chút sừng, bộ giáp vẫn chưa
nổi bật mà nhìn như cái áo nhăn nhúm lượm thượm.

Hóa ra là con quái thú mẹ đang dẫn con nó đi dạo.

Con quái thú mẹ dùng sừng của nó hất văng những chiếc xe cản đường đi nơi khác
một cách bạo lực cùng với tiếng khịt mũi phì phì kiêu ngạo, lúc này Phi mới
biết tại sao lúc nãy nhìn thấy có chiếc xe vướng trên mái nhà hóa ra là tác
phẩm của tên làm dáng kia.

Con quái thú con cũng muốn học theo mẹ nó, nó chạy tới dưới một chiếc xe tải
rồi dùng cái đầu bằng quả bóng với thân hình hơn nửa mét để hi vọng hất tung
chiếc xe nhưng thử mãi mà chiếc xe chẵng nhúc nhích đành ũ rũ kêu mấy tiếng
như đang tố cáo với mẹ nó.

Con quái thú mẹ nhìn đứa con của nó kêu phì phì mấy tiếng rồi tự mình ra trận,
nó húc bay chiếc xe tải văng sang bên kia đường đập vỡ một bức tường rào mới
oai vệ tiếp tục tiến tới.

Phi nhìn con thú con đang làm trò thầm cười bộ dạng ngốc nghếch không biết
lượng sức của nó nhưng khi thấy nó nhè về phía cậu mà hì hục chạy tới thì mặt
cậu tái mét

“không phải là phát hiện mình đó chứ?”

Trong tình trạng trước sau đều không có chỗ trốn, Phi đành phải ở yên tại chỗ
nép mình vào giữa những cái thùng rác cao đặt cạnh đường hi vọng tên ngu ngốc
kia sẽ không nhìn thấy.

Hóa ra là con thú con sau mấy lần thử với mấy chiếc xe đều thất bại nên nó
chuyển chú ý sang thứ nhỏ hơn, rõ ràng là nó không ngốc như Phi tưởng, thùng
rác nhìn kích cỡ không to, không nhỏ hẵn là vừa sức, thế là từng cái thùng
rác bị hất bay lên rất cao.

Nhìn bộ dạng hưng phấn kêu la của con thú con cùng với sự ủng hộ nhiệt tình
tràn đầy khen ngợi của thú mẹ mà mặt Phi chuyển màu liên tục, chỉ còn hai
thùng rác nữa là Phi hết chỗ trốn, phải tìm cách, phải có cách nào đó.

Ánh mắt của Phi nhìn về con hẻm nhỏ cách đó hơn hai mươi mét, chỉ cần chạy tới
đó thì sẽ có cơ hội trốn.

Ngay khi chiếc thùng rác cuối cùng bị hất bay, Phi và con thú nhỏ trừng mắt
nhìn nhau.

Có lẽ quá bất ngờ mà con thú con đứng đơ ra một lúc sau đó hoảng sợ hét lên
một tiếng thảm thiết mới chạy đi, ngay lúc này Phi cũng vọt nhanh về con hẻm
nhỏ.

Con quái thú mẹ nghe thấy con của nó kêu một tiếng rồi thấy Phi vừa chạy đi.

Nó khẳng định Phi vừa làm hại thú con và cơn giận bùng nổ, những bước chạy
nặng trịch giẫm nát mặt đường lao về phía Phi làm tăng thêm áp lực cho cậu.

Không có quá nhiều thời gian để bận tâm về cảm xúc của bà mẹ bị chọc giận, Phi
chưa từng cảm thấy mình có tiềm năng làm vận động viên chạy nước rút đến vậy,
mọi thứ lướt qua một cách nhạt nhòa, gió lùa qua tai ù ù, mặt đất rung lên
từng chập như đang hối thúc kẻ chiến thắng.


Dead Zone - Chương #2