Từ lúc Thiên Long trở thành chúng tiên trò cười đến nay không ngắn. Hắn trong
lòng không có trước đó như vậy khổ sở. Từng ngày từng ngày qua đau đớn giảm
dần thay vào đó là sự tức giận.
Hắn thân Long tộc đệ nhất Thiên Long nhất mạch, tu vi đã đến Tiên Vương hậu
kỳ, chỗ nào không xứng với nàng. Nàng đột phá nhiều lần thất bại chính hắn là
người không tiếc trợ giúp, không ngờ trở thành Đế Quân cao thủ liền quên tình
bạc nghĩa.
Cho dù thế nào chăng nữa hắn không thể luôn ở Thiên Sơn, cần phải đến Thiên
Cung đổi tài nguyên và cùng chúng tiên trao đổi tu luyện.
Hôm nay Thiên Long quyết định quay lại Thiên Cung, vừa bước vào đại điện hắn
liền có quay đầu bỏ đi dục vọng.
Thiên Ngoại Đạo Nhân nhìn thấy hắn vội vàng quay người, nhanh tay lôi hắn trở
lại, nhìn sang Nữ Đế cùng Ngọc Băng Long đề nghị:
“ Chúng ta thời gian dài không gặp, nên ngồi xuống uống tách trà cùng nhau nói
chuyện trao đổi kinh nghiệm độ kiếp.”
Nữ Đế không tình nguyện ngồi xuống, Thiên Long không muốn thấy mặt nàng miễn
cưỡng ngồi, chỉ có Băng Long háo hức lén nhìn Thiên Long, trong lòng hớn hở
vui mừng.
Tiểu Thanh Đồng Tử vâng lệnh pha trà, mời:
“ Tiểu Thanh mời chư vị dùng trà.”
Hắn nói xong không tiện ở lại liền lui ra ngoài.
Băng Long cảm nhận bầu không khí áp lực, hai mắt loạn chuyển bỗng nàng mở
miệng nói:
“ Không biết Long ca cùng Nữ Đế khi nào tổ chức Song Tu Đại Điển.”
Thiên Long biểu tình không vui, Thần Hoàng Nữ Đế tức giận quát:
“ Thiên Long ngươi đi tìm người khác! Không cần đánh ta chủ ý!”
Thiên Long cũng tức giận:
“ Nữ Đế ngươi không cần mơ tưởng, bổn Thiên Long đối với ngươi không có hứng
thú.”
Nữ Đế đập bàn đứng dậy:
“ Không có hứng thú ?! Không có hứng thú ngươi đừng đánh chủ ý lên ta cái mông
! Biến thái!!”
Thiên Long tự nhận bản thân không phải tên biến thái, giận quá phản cười chỉ
vào nàng nói:
“ Bổ tọa không đánh ngươi mông chủ ý, người biến thái chí là ngươi!”
“ Ha ha ha, người hỏi xem hiện giờ khắp Thiên Cung tiên hữu là ngươi biến thái
hay là ta biến thái.”
Nữ Đế cười nhạo Thiên Long vô tri, Thiên Long hỏa khí lâm đầu quát lớn:
“ Như ngươi nữ nhân tại Phàm giới nên bị dìm lòng heo trôi sông mới mong chuộc
tội.”
Thiên Ngoại Đạo Nhân nghe thế cất tiếng:
“ Ta thấy nên đưa lên giàn hỏa thiêu mới đúng.”
Nử Đế trừng mắt nhìn hắn, Đạo Nhân không để bụng tiếp tục thưởng trà.
Băng Long nhìn thấy thời cơ không sai biệt lắm, mở miệng làm vẻ giản hòa:
“ Hai vị có chuyện từ từ nói, không cần cho nhau xúc phạm, cùng là Thiên Cung
tiên hữu, cần gì tổn thương nhau.”
Nữ Đế cười khinh thường:
“ Người như hắn có chỗ nào kiên kị mà ta phải nhường nhịn, một tên xú Long lại
muốn sánh duyên cùng Nữ Đế như ta thật là nực cười.”
Thiên Long nghe nàng liên tiếp ngôn ngữ nhục mạ, không kịp suy nghĩ liền quát:
“ Hừ. Nữ Đế ngươi đã như thế bạc tình, đừng trách ta phụ nghĩa. Từ nay trở về
sau chúng ta tình nghĩa tựa như này tay áo.”
Nói xong vung tay một trảm, tay trái tay áo bị hắn trảm bay, không cùng Đạo
Nhân, Băng Long chào hỏi liền cáo từ.
Nữ Đế nhìn hắn dứt khoát trong lòng không mấy thoải mái, không nói lời nào
quay lưng đi vào trong.
Đạo Nhân thâm ý nhìn Băng Long. Ngọc Băng Long đứng lên thản nhiên nói:
“ Băng Long có chuyện đi trước, đạo nhân thông thả dùng trà.”
Nói xong liền bước đi, Đạo Nhân không để tâm đến Băng Long, ngồi ở vắng lặng
đại điện một mình thưởng trà.