4. Tiên Quang Chi Sự.


Vừa bước ra đại điện Băng Long liền nở nụ cười, hắn vừa trả được Thần Hoàng Nữ
Đế mối thù, làm mâu thuẫn bọn họ càng thêm lớn nàng liền có thể cùng Thiên
Long tổ chức Song Tu Đại Điển, nhất cử lưỡng tiện làm sao nàng có thể không
vui.

Nói đến Băng Long cùng Nữ Đế thù hận quả thật không có gì to tác. Chỉ là hôm
nay Thiên Địa có biến, trên người chúng tiên tiên quang bỗng nhiên biến mất.
Nên biết rằng tu vi càng cao tiên quang càng rực rỡ, tiên quang biến mất ai
cũng hoang mang.

Đại điện bất chợt rối loạn, Anh Túc Tiên Tử nhìn sang Thiên Ngoại Đạo Nhân
hỏi:
“ Đạo Nhân có biết nguyên nhân hôm nay chi sự?”

Đạo Nhân vẻ mặt khó lường nói:
“ Thiên Địa bất nhân vạn vật vi số mệnh, thiên chi đại đạo lấy thừa mà bù vào
chỗ thíu, nhân chi đạo tổn chỗ thíu mà bổ chỗ thừa. Đạo khả đạo phi thường đạo
đanh khả danh phi thường danh...”

Tiên Tử vẻ mặt hắc tuyến, bất đắt dĩ ngắt lời hắn:
“ Đạo Nhân chỉ cần nói nguyên do là đủ rồi, Thiên cùng Đạo lát sau lại nói!”

Đạo Nhân chăm chú nhìn nàng, đến khi Tiên Tử mất kiên nhẫn hắn thản nhiên
thưởng trà, uống xong Đạo Nhân phun liền bốn chữ:
“ Bần đạo không biết!”

Tiên Tử trong lòng thầm mắng, lão không biết còn làm ra vẽ cao thâm cho ai xem
tốn thời gian nghe lão nói bằng không học theo Thiên Đế bế tử quan.

Tam Không Tiên bên cạnh nghe hai người nói chuyện, liền chen lời:
“ Tiên Tử sao không đi hỏi Cung chủ, thân làm Tiên giới Tám vị Thiên Đế một
trong chắc hẳn người biết nguyên do”

Thấy Tiên Tử vẻ mặt không tình nguyện, Tự Hữu Tứ xung phong nhận việc:
“ Để ta đi hỏi Thiên Đế, mọi người cứ ở đại điện chờ.”

Hắn đến trước Thiên Đế cung điện, Dạ Thiên Khuyển nhanh chân ngăn cảng, nhe
răng cảnh cáo:
“ Thiên Đế đang bế tử quan, không ai được phép đến gần.”

Tự Hữu Tứ lấy lòng cười, đưa cho Dạ Thiên Khuyển trăm thỏi Linh Ngân, miệng
hỏi:
“ Không biết khi nào Thiên Đế xuất quan.”

Nhanh tay dấu Linh Ngân dưới bụng, Dạ Thiên Khuyển nghiêm túc nói:
“ Thiên Đế căng dặn, khi nào tu chân giới đứng trước nguy cơ bị duyệt
vong...cũng đừng tìm hắn.”

Tự Hữu Tứ đứng đó sững sờ, Dạ Thiên Khuyển không lý hắn tiếp tục ngủ trước cửa
canh gác, biết không hỏi thêm được gì Tự Hữu Tứ thất bại quay về.

Chờ đến đại điện mọi người đều tập trung nhìn Tự Hữu Tứ, hứng chịu chúng tiên
áp lực hắn vừa định thực tế trả lời liền nghe Nữ Đế nói:
“ Băng Long ngươi thật khác người a! Ai cũng đều thuần một màu sắc chỉ có
ngươi khác ngươi, nhìn thật khó coi!”

Tự Hữu Tứ quay lưng ra sau mới biết mọi người nhìn Băng Long không phải nhìn
hắn liền vội vàng tránh đường. Băng Long trong lòng tức giận, không phải nàng
thiên phú dị bẩm có lẽ trận này tai kiếp nàng cũng phải gánh chịu, thầm hận Nữ
Đế cười nhạo nàng tự hào thiên phú.

Định mở miệng chê cười nàng tiên quang không có, bổng thiên địa hiện lên vầng
hào quang, chúng tiên trên người tiên quang trở lại làm nàng trong miệng lời
nói đành phải nuốt xuống làm nàng càng thêm không thoải mái.

Chúng tiên thấy tiên quang trở lại vội vàng từng người trở về động phủ bế quan
sợ tiên quang lần nữa biến mất, đại điện chỉ còn Đạo Nhân, Nữ Đế cùng Băng
Long.

Chuyện giữa Thiên Long cùng Thần Hoàng Nữ Đế chỉ có thể nói là Băng Long nàng
liền thừa cơ chia rẻ tình duyên, quả nhiên thiên hạ nói không sai đọc nhất phụ
nhân tâm a.

p/s: Tự Hữu Tứ: BHLD.
Dạ Thiên Khuyển: Dạ Thiên Khuyển.
Tam Không Tiên: tamkhong


Đế Thiên Cung Kỳ Truyện - Chương #5