Anh Túc Tiên Tử nghe Đạo Nhân nhắc đến năm xưa Cùng Kỳ với Tà Thiên thù oán,
nhớ lại năm đó còn nhân vật chính tham gia mới nói:
“ Nếu không nhầm mà nói năm đó xém chút làm Cùng Kỳ mất mạng cũng có Thiên
Long một phần. Không biết tại sau Cùng Kỳ không đến chúng ta tiên cung?”
“ Anh Túc Tiên Tử nghi vấn để cho bổn đế tới nói a!”
Dạ Thiên Chi Đế không biết khi nào xuất hiện tại Tiên cung đại sảnh, hắn tiếng
nói bỗng vang làm chúng tiên bất ngờ không kịp phòng bị, Hàn Long Tiên Vương
càng khoa trương làm rơi chén trà xuống đất làm Long Đỉnh tiếc không thôi.
Ngồi xuống duy nhất còn ghế trống, nhìn sững sờ mọi người hắn ho khan nói:
“ Mọi người làm gì như thế nhìn bổ đế, ta xuất hiện cần như thế khoa trương
sao?”
Mọi người nhìn hắn đồng loạt gật đầu, Anh Túc Tiên Tử càng không khách khí
nói:
“ Tiên đế còn có mặt mũi xuất hiện a! Trong bang sự vụ không ai quan tâm, bất
đắc dĩ ta cùng Long ca không thể không ra mặt chéo chống. Tiểu sự không thấy
mặt đã đành, đến khi có đại sự cũng không thấy ngài ra mặt, lâu rồi mới có
chút thời gian nhàn tản trong bang không có đại sự ngài xuất quan làm gì!”
“ Khụ khụ! Anh Túc Tiên Tử đâu phải không biết bổn đế quan năm bế tử quan, nếu
ta tu vi không cao làm sao có thể chống đỡ chúng ta tiên cung mặt tiền đâu! Tu
Tiên Giới liên tiếp đại sự không phải ta không biết, xuất quan sớm không bằng
đúng lúc a!”
Nhận Đạo Nhân đưa đến ly trà uống một ngụm nhỏ Dạ Thiên mới nói tiếp:
“ Trong lúc Anh Túc bế quan trong bang xảy ra không lớn không nhỏ sự việc. Nó
đến cũng liên quan đến Anh Túc khê mật a.”
Nghe hắn nhắc đến bản thân nàng cũng tạm bỏ qua chuyện trước nghi vấn nói:
“ Người tiên đế nhắc đến có phải là Vô Tà Phái Ngọc Linh Nhi? Nàng một người
ngoài làm sao liên quan đến trong bang sự vụ?”
Thấy nàng nghi vấn không hiểu Đạo Nhân mới tiếp lời Dạ Thiên nói:
“ Ngọc Linh Nhi lấy tiên tử danh nghĩa khuê mật thường xuyên đến Đế Thiên
chơi, vài lần gặp được Thiên Long. Hai người thường xuyên gặp mặt dần dần trở
thành bằng hữu, không biết Ngọc Linh Nhi nói với Thiên Long như thế nào làm
hắn từ bỏ Đế Thiên trưởng lão vị trí gia nhập Thanh Vân Tông rồi.”
Anh Túc Tiên Tử há mồn không kép lại được, trên đầu chỉ thiếu vài con quạ đen
bay qua bay lại, trong lúc nàng bế quan khuê mật đào Đế Thiên góc tường chạy
mất, quan trọng là đào xong lại không đem về nhà mình lại đưa cho nhà người
khác, này này... là cái gì kỳ văn a.
Dạ Thiên gật đầu đồng ý Đạo Nhân lời nói, nhìn nàng nói tiếp:
“ Thiên Long người này thiên tư thông minh, nói tu chân kỳ tài cũng không quá,
chỉ là tâm tính không thích hợp chúng ta nơi này, hắn gia nhập vào Thanh Vân
Tông không tính là chuyện xấu!”
Hàn Long càng không lựa lời nói:
“ Hắn a! Là ngại chúng ta nơi này không có không khí tu luyện, ai ai cũng lười
nhát, tu tiên không chí hướng, hắn xem Tiên Đế ngươi... nói chung hắn không
thích hợp nơi này, nơi đây cũng không thích hợp hắn a! Đi thì đi thôi cũng đâu
phải chuyện gì quan trọng.”
Phạm Thiên thở dài nói:
“ Hắn hiện giờ đã thành tựu Thiên Tôn chi vị, tu vi càng xếp vào Tu Tiên Giới
thập đại cao thủ, chúng ta này tòa miếu nhỏ nào có thể lưu lại hắn a.”
Nghe qua mọi người lời nói liền biết Thiên Long rời khỏi đối với bọn họ ảnh
hưởng không nhiều. Đế Thiên Cung trước nay nhàn tản, tu tiên không gò bó, Dạ
Thiên Chi Đế làm Tiên Cung chi chủ không thế nào đưa ra quy củ, từ trên xuống
dưới tản mạn đã quen. Như Thiên Long hắn nơi này quả thật không hợp nhau, hai
bên không còn liên lụy cũng là chuyện tốt.
Một phen mọi người lời nói Anh Túc cũng không rối rắm Thiên Long chuyện, nhớ
tới gần nhất Tiên Cung nhận thêm nhiều tân nhân nàng nhìn Dạ Thiên Chi Đế
nghiêm túc nói:
“ Gần đây Tu Tiên Giới liên tiếp xảy ra đại sự, chúng ta Tiên Cung vài năm
trước đã thăng cấp trở thành Nhất phẩm Tiên môn, tân nhân gia nhập ngày càng
nhiều, không biết Tiên Đế như thế nào phân phó?”
Dạ Thiên không để bụng nói:
“ Nhất phẩm Tiên môn thì nhất phẩm tiên môn, có người gia nhập thì cứ xét
duyệt gia nhập thành tân nhân, trước như thế nào thì tiếp tục như thế, Tiên tử
cùng Long Đỉnh cứ tự tiện quyết định không cần hỏi ta ý kiến.”
Mọi phen không trách nhiệm lời nói mọi người đồng loạt đỡ, muốn Dạ Thiên Chi
Đế quan tâm tiên cung sự vụ quả nhiên là mơ mộng hão huyền. Biết không trông
cậy vào người này tính tình thay đổi nàng không thể không nuốt xuống tiếp theo
một phen mới nói.
Tiệc trà như thế nhẹ nhàng trôi qua...đương nhiên không có khả năng. Thiên Đế
nói xong không bao lâu liền có một người hớt hải chạy vào, thấy chúng tiên
không kịp hành lễ liền lắp bắp nói:
“ Hung...hung.... hung..... thú tới rồi a!”
Mọi người trong đại điện nhất thời cả kinh.