Trận Chiến Đầu Tiên (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Rốt cục cũng đã tới thành Phong Thương.

Từ xa nhìn lại, thành Phong Thương hào sâu tường cao, phòng ngự nghiêm mật,
người qua lại đều bị kiểm tra gắt gao, giống như nơi đây không phải hậu phương
mà là tiền tuyến.

Bất quá Thiển Thuỷ Thanh biết rằng, gần như mỗi một thành trì của Đế quốc
Thiên Phong đều có trạng thái phòng thủ gắt gao như vậy. Giống như Thích Thiên
Hữu đã từng nói, Đế quốc Thiên Phong không có nơi hiểm trở để phòng thủ, chỉ
có thật là cẩn thận, đóng quân vững vàng, ra trận đánh thật chắc mới có thể
đưa mình vào thế bất bại.

Đây cũng là nguyên nhân mà Đế quốc Thiên Phong không tiếc tốn hao quốc lực tấn
công Đế quốc Chỉ Thuỷ một lần nữa, người dân Đế quốc Thiên Phong rất cần một
hậu phương an toàn vững chắc.

Đế quốc Chỉ Thuỷ ven bờ Mâu Hải, hai bên là núi đồi trùng điệp uốn quanh, sau
lưng là đại dương rộng lớn, con đường duy nhất đi vào Đế quốc Chỉ Thuỷ chính
là Tam Trùng Thiên.

Cái gọi là Tam Trùng Thiên chính là ba toà pháo đài bố trí ngay cửa ngõ, tiếp
giáp với sơn mạch Thiên Sơn -Nam Môn Quan, Bắc Môn Quan và thành Kinh Viễn.

Nếu như không qua được Tam Trùng Thiên, vậy không thể nào đánh được Đế quốc
Chỉ Thuỷ, Đế quốc Thiên Phong bị Tam Trùng Thiên cản trở như vậy đã kéo dài
mười năm.

Đương nhiên cuộc sống hàng ngày của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng không yên ổn, có
điều bọn họ không đánh lại Đế quốc Thiên Phong thì lập tức không ra khỏi quan,
kinh tế của quốc gia gần như toàn bộ dựa vào sự mua bán trên mặt biển. Vì để
đối phó hải tặc, hàng năm Đế quốc Chỉ Thuỷ đều phải huấn luyện rất nhiều Thuỷ
quân để bố phòng vùng duyên hải, chuyện này khiến cho chiến lực Lục quân của
bọn họ ngày càng suy yếu.
o0o

Sau khi vào thành Phong Thương, lập tức có người tiếp ứng bọn họ, một tên binh
sĩ nói với Thích Thiên Hữu:


  • Mộc đại nhân hiện đang uống rượu ở Tuý Hồng lâu, đại nhân muốn khi nào ngài
    đến lập tức đi gặp ông ta.

Thích Thiên Hữu gật gật đầu, cất tiếng gọi to:


  • Phương Hổ, Phương Báo, với…. Thiển Thuỷ Thanh, Lôi Hoả các ngươi theo ta đi
    gặp Mộc đại nhân, những người khác ở tại chỗ nghỉ ngơi!

Mộc Huyết đang vừa uống rượu một mình trên Tuý Hồng lâu, vừa hờ hững ngắm cảnh
sắc bên ngoài lâu, đôi mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tên hán tử thảo nguyên này cả đời sống trên lưng ngựa, trên người cũng không
biết có bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, sớm đã coi thường sinh tử, hứng thú duy
nhất của hắn là mỗi ngày uống vài chung rượu nhỏ, tự tìm vui. Vốn hắn tên là
Mộc Tuyết, nhưng sau thấy tên này quá mềm yếu, nam nhi thân trải sa trường
không nên có tên mềm yếu như vậy, nên mới đổi lại là Mộc Huyết.

Sau khi hắn đổi tên, chiến bào màu đỏ máu trên người hắn ngày càng rực rỡ.

Phía thang lầu vọng đến thanh âm giày chiến đang nện gót, Thích Thiên Hữu dẫn
theo người lên tới, vừa thấy Mộc Huyết liền cung kính hành lễ, sau đó bẩm báo:


  • Sáo quan Thích Thiên Hữu phụng mệnh đã đem về ba ngàn tân binh, mời đại
    nhân đi kiểm nhận.


  • Không cần kiểm nhận!


Mộc Huyết uể oải khoát khoát tay, ra hiệu bảo bọn họ ngồi xuống uống với hắn
vài chén:


  • Chuyện ngươi làm ở thành Thanh Dã ta đều đã biết, làm rất khá, chỉ có hơi
    kinh động một chút. Hồng tướng quân gọi ta lên mắng một trận, nói với ta
    chuyện này quá lớn, hắn không có cách nào giao phó với công luận, bảo ta phạt
    ngươi hai mươi roi!

Sắc mặt Thích Thiên Hữu trở nên nghiêm nghị, hô lớn:


  • Dạ! Tuân theo lệnh của đại nhân, khi trở về ta sẽ chủ động chịu phạt. Bất
    quá đại nhân ngài thân đáng ngàn vàng, mấy roi này không dám phiền đích thân
    ngài động thủ, ta sẽ bảo huynh đệ của ta ra tay!

Câu cuối cùng của hắn lộ vẻ đùa cợt.

Mộc Huyết ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói:


  • Thân đáng ngàn vàng con bà ngươi… Miệng vết thương phải vẽ sao cho giống
    thật một chút!


  • Dạ, tuân lệnh đại nhân!


Bọn Phương Hổ, Phương Báo phía sau Thích Thiên Hữu đều bật cười ha hả. Tuy
rằng chinh chiến trên sa trường có phân cao thấp, nhưng có rất nhiều lúc tất
cả mọi người đều là huynh đệ sánh vai chiến đấu, quan tướng trách móc cấp dưới
quá nặng nề, kết quả cuối cùng rất có thể bị cấp dưới bỏ mặc. Trong quân chế
của Đế quốc Thiên Phong, ngàn tên binh sĩ dưới tay quan tướng đều có nghĩa vụ
xông lên phía trước, tuy rằng Mộc Huyết là Vệ Giáo cai quản ngàn người, nhưng
cũng hăng hái chiến đấu máu nhuộm sa trường như những binh sĩ của mình. Nếu
như hắn không có mối quan hệ tốt với binh sĩ dưới quyền, e rằng đã sớm chết cả
trăm ngàn lần trên chiến trường.

Thân ở trong quân, phàm là quan tướngcấp thấp đều yêu quý binh sĩ thủ hạ của
mình, chỉ có những người ở địa vị cao mới không xem trọng tính mạng con người,
lấy việc lập công làm trọng. Tuy rằng Mộc Huyết là Vệ Giáo, nhưng hắn rất hoà
đồng cùng với binh sĩ thủ hạ của mình, chuyện này cũng không có gì là kỳ lạ.

Mà trong Vệ đội này, người mà Mộc Huyết vừa ý nhất chính là Thích Thiên Hữu.


  • Lần này ngươi đi tìm được mấy tên?

Mộc Huyết hỏi, không thèm ngẩng đầu lên.


  • Gì mà mấy tên?

Thích Thiên Hữu giả ngu giả dại.

Mộc Huyết cười lạnh:


  • Ngươi có muốn ta rút hai mươi tên ta cho ngươi mượn về không?

Thích Thiên Hữu nổi nóng:


  • Đại nhân ngài sao thể làm vậy chứ? Số binh sĩ đó là ngài điều cho ta mà!?


  • Không viết điều lệnh thì không giữ lời cũng chẳng sao! Ta điều cho ngươi
    được thì cũng điều trở về được. Nói đi, lần này ngươi giấu diếm được mấy tên?


Thích Thiên Hữu tỏ vẻ bất đắc dĩ:


  • Có hai tên, đều đã dẫn đến. Xin ngài tự mình xem qua!

Lúc này rốt cục Mộc Huyết cũng đã ngẩng đầu lên, trong chớp mắt, một gương mặt
trắng nhợt như tờ giấy xuất hiện trước mặt Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh thầm giật mình.


  • Tên to xác này quả thật không tồi, còn tên này… không nhìn ra tốt chỗ nào,
    không ngờ lại sử dụng kiếm, chậc chậc!

Mộc Huyết lắc lắc đầu tỏ ý tiếc rẻ.


  • Nhưng tên này tốt hơn tên kia!

Thích Thiên Hữu lập tức lên tiếng.

Mộc Huyết ngẩn người ra, hắn biết Thích Thiên Hữu không dễ khen ngợi người
khác, tuy nhiên hắn cũng lập tức hiểu ra:


  • Là tên tiểu tử này giết ba tên đào binh sao?

Thích Thiên Hữu gật đầu xác nhận.

Mộc Huyết bật cười ha hả:


  • Khá lắm, khá lắm, thân là tân binh chưa đánh một trận nào đã dám giết người
    đốc chiến, tổ chức chống cự, quả nhiên can đảm hiểu chuyện. Nghe ta hỏi, ngươi
    tên gì?

Thiển Thuỷ Thanh bước lên một bước, ôm quyền đáp:


  • Thuộc hạ Thiển Thuỷ Thanh.


  • Thiển Thuỷ Thanh… tên này hay lắm, hôm đó là ngươi giết người sao?


  • Phải!


  • Không sợ sao?


Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu.

Mộc Huyết gật gật đầu:


  • Khá lắm, quả nhiên khá lắm! Lần đầu tiên ta ra tay giết người, trong lòng
    khó chịu đến mức muốn nôn hết cả ruột gan ra… Rất nhiều người cũng như vậy. Ta
    nghe nói có người lần đầu tiên giết người không hề sợ hãi, không tin lắm,
    không ngờ hôm nay đã gặp được một người, hơn nữa vừa ra tay đã giết ba người
    một lượt!

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:


  • Có thể nguyên nhân vì thần kinh của ta vững vàng.

Mộc Huyết nhìn hắn chăm chú một hồi, sau đó chỉ nói:


  • Cho bọn chúng hai con ngựa! Cả Vệ đội đều là kỵ binh, vào Sáo của ngươi
    không thể để bọn chúng chạy theo sau mông ngựa!

Thích Thiên Hữu lấy vỏ đao vỗ vỗ Thiển Thuỷ Thanh và Lôi Hoả:


  • Còn không mau đa tạ đại nhân!

Chiến mã là tài nguyên vô cùng quý giá, không thể cấp cho tân binh một cách dễ
dàng, nguyên nhân mà Thích Thiên Hữu dẫn hai người tới đây thật ra là để xin
chiến mã. Mộc Huyết vốn là người sành sỏi, chút chuyện ấy hắn sao không rõ
được.

Mộc Huyết khoát khoát tay:


  • Không cần cảm tạ, cứ như vậy đi! Hiện giờ ta cũng đã ăn uống no say, cũng
    phải về đánh một giấc. Cho người truyền lệnh xuống đám tân binh, cho phép bọn
    chúng thư giãn vui chơi một ngày, có thể đi ra bên ngoài dạo chơi cho thoải
    mái, các ngươi cũng nên đi tìm chỗ nào vui vẻ đi thôi!

Vừa dứt lời Mộc Huyết liền nghênh ngang bỏ đi.

Sau đó, Thiển Thuỷ Thanh và Lôi Hoả vẫn còn ngây ngất chìm trong niềm vui được
cấp chiến mã.

Thiển Thuỷ Thanh hiểu rằng kỵ binh là một binh chủng vô cùng tốn kém, nội số
cỏ khô cho chiến mã ăn mỗi ngày cũng đã tốn kém đến kinh người. Lại có một số
chiến mã đặc biệt, muốn nuôi nó phải dùng cỏ khô chuyên dụng từ ngàn dặm xa
xôi mang tới. Vì lẽ đó, lượng lương thực cho một con chiến mã tiêu hao gấp mấy
lần so với bản thân kỵ binh, mà muốn huấn luyện ra một tên kỵ binh chính quy,
thông thường không có thời gian ba năm là không thể trở thành một tên kỵ binh
tài giỏi.

Đại lục Quan Lan huấn luyện tân binh bằng phương pháp toàn diện, ngoài lúc
diễn tập có phối hợp binh chủng ra, bình thường cũng không xác định được tân
binh này tương lai sẽ thuộc binh chủng nào. Trong cuộc chiến tranh mà năm nào
cũng có rất nhiều người tử trận, không ai có thể biết trước đội ngũ của mình
trong một khoảng thời gian nhất định sẽ trở thành binh chủng gì. Bởi vậy cho
nên phải tiến hành phương pháp huấn luyện toàn diện cho các tân binh, cho đến
khi chính thức bước ra chiến trường mới xác định binh chủng, dần dần bồi dưỡng
chuyên môn theo binh chủng của mình, đó là chuyện rất bình thường.

Trên thực tế cũng chỉ có cường quốc quân sự lâu đời như Đế quốc Thiên Phong
mới có thể huấn luyện dân chúng của mình một thời gian rồi mới đem ra sử dụng.
Tại rất nhiều quốc gia khác, cái gọi là tân binh thật ra chỉ là những nông dân
buông cuốc cầm đao mà thôi, bọn này thì ngay cả một hàng quân có bao nhiêu
người cũng không biết, đừng nói đến chuyện tác chiến.

Tân binh như vậy so với quân ô hợp còn không chịu nổi một kích nữa là…


  • Sao vậy, mừng đến nỗi không khép miệng lại được sao?

Thích Thiên Hữu lấy sống đao gõ cho mỗi người một cái, sau đó nói:


  • Đừng vội cao hứng, với những gì các ngươi học được ở doanh huấn luyện vẫn
    chưa thấm vào đâu. Sau này còn rất nhiều thời gian, chuẩn bị tiếp nhận huấn
    luyện thật sự đi!


  • Dạ, chúng ta lập tức trở về tiếp nhận huấn luyện.


Thiển Thuỷ Thanh và Lôi Hoả đồng thời kêu lên.


  • Gấp gì chứ, ngày mai mới lên đường, hôm nay vẫn còn được vui chơi một ngày.
    Không phải hôm qua các ngươi đã được lãnh trọn quân lương cả tháng này sao?
    Đem tiêu tất cả rồi hãy về cũng không muộn!

Thích Thiên Hữu chậm rãi nói.


  • Tiêu sạch sao?

Thiển Thuỷ Thanh ngẩn ra.


  • Đúng, tiêu xài cho bằng hết! Thân là một binh sĩ, tốt nhất đừng nên quá lo
    xa, hôm nay có rượu hôm nay say, không cần biết sáng ngày mai vui hay buồn.
    Giống như ngươi đã viết trong nhật ký kia, đây là một thời kỳ mà mạng người
    như cỏ rác, nếu như ngươi đã không thể xác định được bản thân mình sẽ sống
    được bao lâu, vậy hãy quý trọng từng ngày hiện tại… Hôm nay vui chơi, biết đâu
    là ngày cuối cùng trong cuộc đời ngươi được vui chơi thì sao? Nhớ kỹ lời ta
    dạy, quân nhân có thể chết, nhưng đừng để chết trong tiếc nuối!

Thích Thiên Hữu vừa dứt lời, bọn Phương Hổ, Phương Báo và Thiển Thuỷ Thanh ai
nấy trở nên trầm mặc.

Có lẽ đây là nỗi buồn của một quân nhân…

Phương Hổ đột nhiên bật cười ha hả:


  • Thích thiếu ngài vốn là mẫu người như vậy, rất thích đem chuyện sinh tử ra
    nói. Ra chiến trường rồi, công phòng do mình, sống chết do trời, mọi người vui
    vẻ uống một trận cho thoả thích đi thôi! Đúng rồi, kêu thêm vài ả kỹ nữ tới
    đây, lão tử đã nửa năm rồi chưa động vào nữ nhân nào, hôm nay phải phát tiết
    dục hoả cho thật thống khoái, ta muốn đại chiến mười hiệp cùng mỹ nữ!


  • Mười hiệp? Ngươi làm được sao?


Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười.

Phương Hổ nổi nóng:


  • Ta không được? Ngươi hỏi qua đệ đệ của ta thử, năm chúng ta đánh trận Bàn
    Sơn, dưới chân núi ấy có một thôn đơn độc, lão tử gặp một nàng có bề ngoài mềm
    mại hấp dẫn liền ‘thúc ngựa cầm thương’ lên chiến đấu. Hai huynh đệ chúng ta
    thay phiên nhau, tổng cộng mười hai lần, mười hai lần nha! Một người sáu lần,
    còn chưa hết một ngày!

Phương Báo ngồi bên cạnh cười hăng hắc.

Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lập tức trở nên âm trầm:


  • Các ngươi cưỡng gian dân nữ sao?


  • Cho là vậy đi, cưỡng gian? Ha ha, từ này vô cùng mới mẻ, tuy nhiên vô cùng
    chính xác. Lão tử chính là đã mạnh mẽ gian dâm cô nương ấy, ha ha!


Phương Hổ cười to điên cuồng.


  • Vậy các ngươi có khác gì giặc cướp?

Thiển Thuỷ Thanh vừa thốt ra câu này, toàn trường liền im phăng phắc.

Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lúc này trở nên vô cùng khó coi. Hắn không ngờ rằng
mấy ngày nay mình chuyện trò vui vẻ, không phân biệt tôn ti, hắn đã cảm thấy
quý trọng Phương Hổ, không ngờ Phương Hổ lại làm chuyện cưỡng gian dân nữ như
vậy…

Phương Hổ nổi giận, vỗ bàn đứng dậy lớn tiếng:


  • Vậy thì sao? Ngươi nổi lòng từ bi hay sao? Nhãi con kia, ta nói cho ngươi
    biết, chúng ta là binh sĩ, những binh sĩ dùng khối óc và cánh tay chơi đùa với
    vận mệnh của chính mình, ngươi có hiểu không? Hôm nay có rượu hôm nay say,
    không cần biết sáng ngày mai vui hay buồn, nhãi con ngươi muốn nói gì thì nói
    hay sao? Hả?


  • Sợ chết thì đừng tham gia quân ngũ, là quân nhân không nên lấy lý do này mà
    cưỡng gian dân nữ!


Thiển Thuỷ Thanh cũng đột ngột đứng dậy.

Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau toé ra lửa.

Phương Báo ngồi bên cạnh len lén đưa tay sờ chuôi chiến đao đeo bên hông, đột
nhiên nghe một tiếng hừ lạnh. Thì ra là Lôi Hoả đang theo dõi hắn sát sao,
không biết tự bao giờ, tên hán tử Lôi Hoả này đã đứng về phía Thiển Thuỷ
Thanh.


  • Đủ rồi!

Thích Thiên Hữu hét lớn:


  • Không được cãi nhau, ta không muốn huynh đệ của ta chém giết lẫn nhau!

Thích Thiên Hữu nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, tên tiểu tử này không ngờ
trời sinh cao ngạo, đối diện với cấp trên của mình mà không uý kỵ chút nào,
cũng nhìn lại với ánh mắt không hề nhân nhượng.

Thích Thiên Hữu thở dài:


  • Thiển Thuỷ Thanh… ngươi rất tốt. Tuy nhiên có một số việc ngươi không đích
    thân trải qua sẽ không hiều được, chờ sau này ngươi sẽ hiểu. Chuyện này chấm
    dứt tại đây, về sau không nên nhắc nữa!


  • Không, ta hiểu! Bọn binh sĩ sống trong tình cảnh cận kề cái chết lâu ngày,
    mỗi ngày phải chịu đựng sự giày vò giữa sắt và máu. Chính sự giày vò ấy làm
    cho người ta trở nên điên cuồng, trở nên khát máu và tàn bạo, không còn quan
    tâm đến sinh tử và tôn nghiêm. Nếu như không tìm một cách nào đó để phát tiết,
    vậy sự giày vò này đến một ngày nào đó cũng sẽ quay lại cắn nuốt chính mình.
    Cho nên… các binh sĩ đôi khi phải dùng một vài biện pháp cực đoan để phát tiết
    tinh lực sung mãn trong người, đồng thời cũng giúp cho bản thân quên đi những
    gì khó quên trên chiến trường.


Giọng Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng mà trong trẻo.

Bọn Thích Thiên Hữu, Phương Hổ, Phương Báo bị những lời của Thiển Thuỷ Thanh
làm cho giật mình chấn động, không ngờ được hắn lại có những lời lẽ thấu đáo
như vậy. Nội dung những lời này chính bọn chúng cũng đã từng nghĩ qua, hoàn
toàn phù hợp với tình cảnh thực tế của chúng, quả thực đã nói đúng tận tim đen
bọn chúng.


  • Vì sao ngươi hiểu được chuyện này?

Thích Thiên Hữu lạnh giọng hỏi.

Thiển Thuỷ Thanh cười khổ.

Vì sao mình không hiểu chứ? Dù sao hắn cũng đã từng sống ở thế giới kia, chính
là một thế giới bùng nổ thông tin, có rất nhiều chuyện cho dù mình không đích
thân trải qua, nhưng chỉ xem sách cũng có thể hiểu được. Trên đại lục Quan Lan
không có bác sĩ tâm lý, vì thế những chuyện như cướp bóc, cưỡng gian, thậm chí
giết hại bá tánh bình dân đã trở thành cách tốt nhất để bọn chúng phát tiết
tâm tình.

Nếu như còn có chút gì gọi là lương tâm phân biệt thiện ác, chính là một ít kẻ
lúc hạ thủ với binh sĩ nước địch còn có chút cân nhắc mà thôi…

Hắn đã tới thế giới này, ắt phải học tập tôn trọng phương pháp sinh tồn trên
thế giới này.

Cho nên cuối cùng Thiển Thuỷ Thanh đành thở dài, sau đó hạ giọng nói:


  • Phương đầu lĩnh, vừa rồi ta nặng lời, xin lỗi ngươi vậy! Mời ngươi uống
    chén rượu, sau đó chúng ta cùng nhau gọi vài ả kỹ nữ tới giúp vui. Chuyện hành
    quân đánh giặc, ta là tân binh thật, nhưng chuyện trên giường thì… Chưa chắc
    ta đã thua cho ngươi!

Phương Hổ bật cười ha hả, vung tay lên nói:


  • Tiểu tử thối tha này, ngươi có thể nói được những lời như vậy, lão tử cũng
    không tính toán với ngươi nữa! Nào, chúng ta uống rượu thôi, uống xong sẽ đi
    tìm vui!


  • Mời!


Năm chén rượu lớn chạm mạnh vào nhau trên không, làm nở ra một đoá hoa rượu
giữa trời…


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #4