Tân Binh (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

“Thế giới ở đây vô cùng đẹp đẽ, ta rất thích ngắm nhìn nó. Ít nhất trong thế
giới trước kia của ta không hề có không khí trong lành như vậy, cũng không có
nước suối tự nhiên có thể uống một cách thoải mái như vậy… Đội ngũ đã hành
quân được ba ngày, ngày mai chúng ta sẽ đến thành Phong Thương, nơi đó là nơi
trung chuyển quân lương của Đế quốc Thiên Phong. Từ nơi đó, chúng ta sẽ chuyển
hướng sang tiền tuyến phía Đông, nghe nói địch nhân ở đó cho tới bây giờ vẫn
co đầu rút cổ trong thành không dám ra ngoài, cho nên phần lớn chỉ là chiến
đấu với quy mô nhỏ. Quân đoàn Bạo Phong bố trí binh lực một Trấn ở tiền tuyến,
xem ra cũng không định đánh thẳng vào, chiếm giữ Tam Trùng Thiên. Chiến đấu
như vậy thoạt nhìn như đám trẻ cãi nhau ầm ĩ, mỗi ngày không gây gổ huyên náo
vài câu thì không chịu được, nhưng không ai muốn thật sự động tay chân…. Hoặc
là không phải không muốn động tay chân, nhưng xem ra đối thủ không muốn ra
tay, nên thuỷ chung vẫn giằng co nho nhỏ với chúng ta mà thôi….”

Gấp lại quyển nhật ký, Thiển Thuỷ Thanh cẩn thận cất bút đi.

Trước khi tới thế giới này, hắn không hề có thói quen ghi nhật ký. Nhưng sau
khi đến nơi đây, mỗi ngày đều viết nhật ký đã trở thành một biện pháp tốt để
hắn giết thời gian.

Ít nhất có rất nhiều tâm sự hắn có thể trút vào trong nhật ký, mà không phải
ôm trong lòng đến phát điên phát cuồng.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi nên Thiển Thuỷ Thanh một mình tìm một nơi thanh
tĩnh viết nhật ký.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Thiển Thuỷ Thanh ngẩng đầu nhìn lại, Thích
Thiên Hữu đã đi đến bên cạnh.

Hắn cười hỏi:


  • Ngươi đang làm gì vậy, vì sao lại ra vẻ thần thần bí bí?


  • Không có gì, viết nhật ký mà thôi!


  • Viết nhật ký? Chuyện đó là gì vậy?


Thích Thiên Hữu lần đầu tiên nghe thấy danh từ ‘nhật ký’ cảm thấy rất kinh
ngạc, liền ngồi xuống hỏi.

Thiển Thuỷ Thanh khổ sở gãi gãi đầu:


  • Là đem những sự việc mà mình suy nghĩ, chứng kiến, làm trong mỗi ngày ghi
    lại. Sau này lúc rảnh rỗi chính mình lấy ra xem lại sẽ thấy rất hay!


  • Ủa?


Thích Thiên Hữu nhướng nhướng mày:


  • Nghe thật là mới mẻ, có thể cho ta xem thử hay không?

Thiển Thuỷ Thanh lập tức lắc đầu:


  • Đây là chuyện riêng!

Tuy rằng trên đại lục Quan Lan không có khái niệm về quyền riêng tư của mỗi
người, nhưng ít ra Thích Thiên Hữu vẫn hiểu được cái gì là tôn trọng sự riêng
tư, liền nhún vai nói:


  • Vậy coi như ta chưa nói là xong…

Không ngờ Thiển Thuỷ Thanh lại mở nhật ký ra, sau đó cao giọng đọc:


  • Sáo quan của chúng ta tên là Thích Thiên Hữu, là một người rất có bản lãnh,
    lúc tấn công doanh huấn luyện chỉ cần một đao đã đánh bay ta, không biết hắn
    luyện như thế nào?! Tuy nhiên chuyện làm ta kinh ngạc là một người ba năm trời
    mới lên được chức Sáo quan, ỷ vào cái gì mà dám làm chuyện như vậy? Hôm đó hắn
    dùng một trăm tên kỵ binh đánh tan một vạn người chúng ta, làm cho ta lần đầu
    tiên hiểu được cái gì là binh quý tinh bất quý đa. Kỳ lạ hơn nữa chính là hôm
    đó hắn đánh bị thương mấy trăm tân binh, còn ta giết chết ba tên tân binh,
    không ngờ Binh bộ không hề làm khó, lại còn khen ta và hắn làm rất tốt! Ta
    nghĩ… thân vào thời loạn, mạng như cỏ rác, có lẽ đây là cách giải thích tốt
    nhất. Dù sao đi nữa, hắn là một chiến sĩ dũng mãnh, đây là sự thật, ta nghĩ ta
    có thể học hỏi được rất nhiều ở hắn….

Gấp nhật ký lại, Thiển Thuỷ Thanh nói:


  • Chỉ có bấy nhiêu, không còn gì nữa!

Thích Thiên Hữu hài lòng gật đầu:


  • Nghe cũng không tệ lắm.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại nói:


  • Lúc ta thấy ngươi lần đầu tiên, ta có cảm giác ngươi chỉ là một tên thư
    sinh, bây giờ xem ra quả nhiên là văn võ song toàn.


  • Bị ngươi đánh bay chỉ với một đao cũng được xem là văn võ song toàn hay
    sao?


Thích Thiên Hữu cười ngạo nghễ:


  • Một đao ấy của ta có tên là Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng, không có mấy người
    có thể tiếp được, ngươi không chết vẫn là nhờ ta đã hạ thủ lưu tình. Tuy nhiên
    ngươi cũng không cần tự ti mặc cảm, thật ra căn bản của ngươi rất khá, ta cũng
    nghe nói rằng, năng lực tác chiến đơn độc của ngươi ở doanh huấn luyện cũng
    rất đáng tự hào. Không ngờ bề ngoài ngươi hào hoa phong nhã như vậy nhưng vẫn
    có chút sức lực, khá lắm, khá lắm, thật là khá lắm!

Hắn nói liên tiếp ba câu ‘khá lắm’, có thể nói vô cùng tán thưởng Thiển Thuỷ
Thanh.

Chợt đứng lên, Thích Thiên Hữu phủi bụi ở quần rồi rời khỏi, trước khi đi còn
nói với một câu:


  • Kiếm pháp của ngươi không tồi, tuy nhiên vẫn nên đổi lại dùng chiến đao
    phối hợp với thuẫn là hơn. Trên chiến trường đao thực dụng hơn kiếm nhiều, chỉ
    có các quan tướng mới sử dụng kiếm mà thôi….


  • Ta thích sử dụng kiếm!


Thiển Thuỷ Thanh đáp to.

Thích Thiên Hữu đột nhiên quay phắt người lại nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm,
Thiển Thuỷ Thanh nhìn lại không hề tỏ ra yếu thế.

Bỗng nhiên Thích Thiên Hữu nở nụ cười.

Hắn đi trở lại đến bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh, sau đó nhẹ giọng nói:


  • Ta còn nhớ ngươi đã từng nói, phụ thân ngươi đặt tên này cho ngươi là hàm ý
    gì.


  • Đó là ý của người, không phải ý của ta!


  • Sao? Vậy ý của ngươi là sao?


Thiển Thuỷ Thanh đáp với giọng lạnh lùng:


  • Niềm tin của ta chỉ có một câu: “Trăm sông về biển, có thể dung nạp tất
    cả.”

Đồng tử của Thích Thiên Hữu co rút lại:


  • Muốn làm tướng quân sao? Đó là chuyện tốt, tuy nhiên phải có bản lãnh mới
    được!


  • Ta chỉ muốn làm một tên hảo binh là đủ… Quê ta hay nói câu này: “Binh sĩ
    không muốn làm Nguyên soái không phải là hảo binh!”


Thích Thiên Hữu sững sờ, sau đó lẩm bẩm những lời Thiển Thuỷ Thanh vừa nói,
khẽ thì thào:


  • Binh sĩ không muốn làm Nguyên soái không phải là hảo binh! Hay, hay lắm!

Sau đó Thích Thiên Hữu bật cười ha hả xoay người nghênh ngang mà đi.
o0o

Quân chế của đế quốc Thiên Phong có hai tiêu chuẩn, dưới ngàn người thì chia
thành năm-hai, trên ngàn người thì chia thành ba-hai.

Trong quân cứ năm người là một Ngũ, hai Ngũ là một Thập, năm Thập là một Khúc.
Khúc trưởng sẽ cai quản năm mươi người, chỉ là sĩ quan mà không phải là quan,
dưới đó là Ngũ trưởng và Thập trưởng. Hai Khúc là một Sáo, Sáo quan là chức
quan thấp nhất cai quản trăm người. Năm Sáo là một Lữ, hai Lữ là một Vệ, Lữ
quan là Úy, Vệ quan là Giáo, dưới vạn người thì lấy Sáo làm đơn vị tác chiến
cơ bản. Lữ Úy là phó của Vệ Giáo, các đơn vị phân chia rõ ràng, quân pháp
nghiêm minh.

(Trên đây là chia dưới ngàn người năm-hai, dưới đây là trên ngàn người ba-hai)

Trên Vệ là biên chế Doanh, Kỳ, Trấn, Quân. Ba Vệ là một Doanh, hai Doanh là
một Kỳ, ba Kỳ là một Trấn, hai Trấn là một Quân, ba Quân là một Quân đoàn.

Quân đoàn Bạo Phong cai quản ba Quân một Tổng, là Long Nha Quân, Long Uy Quân,
Long Lân Quân, lại thêm Tổng đội có ba vạn người, cái gọi là Thống soái ba
quân từ đây mà ra.

Theo như biên chế khổng lồ này có thể thấy rằng, thật ra một chức Sáo quan
trong cuộc chiến đấu với quy mô lớn, nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn.

Thế nhưng võ nghệ của Thích Thiên Hữu không phải một tên Sáo quan bình thường
có thể có được.

Khi còn ở doanh huấn luyện tân binh, đã từng có không chỉ một Sáo quan đến đó
huấn luyện cho đám tân binh các loại kỹ xảo tác chiến.

Nhưng chưa bao giờ có một tên Sáo quan nào có thể chỉ với một đao đánh bay
Thiển Thuỷ Thanh ngất xỉu.

Ngay cả tên hán tử Lôi Hoả có sức mạnh như một quả núi cũng không làm được.

Cho nên trong mắt Thiển Thuỷ Thanh, Thích Thiên Hữu là một tên quan quân vô
cùng bí ẩn, có võ công cao cường như vậy lại cam tâm làm một chức quan nho
nhỏ, thật là biến thái!

Theo như đám binh sĩ trong Sáo của hắn kể lại, trong ba năm qua, Thích Thiên
Hữu giết địch lập công thừa sức lên chức Vệ Giáo. Thế nhưng hắn cố tình không
cầu tiến, liên tiếp từ chối việc thăng quan, cam tâm chỉ làm một tên Sáo quan
nho nhỏ.

Binh sĩ không muốn làm Nguyên soái không phải là binh sĩ… Không biết những lời
này có ảnh hưởng tới Thích Thiên Hữu hay không?

Nghĩ tới đây, Thiển Thuỷ Thanh không nhịn được phải bật cười, hắn cũng là sau
khi nói ra mới nghĩ đến vấn đề này, trước khi nói không hề cố tình bóng gió.

Lúc mọi người nghỉ ngơi ăn cơm chiều, thành Phong Thương đã hiện ra trong tầm
mắt ở xa xa. Đám tân binh ăn với tân binh, lão binh ăn với lão binh, quan quân
ăn với quan quân, đây là quy định.

Thiển Thuỷ Thanh mới vừa ngồi xuống, một tên lão binh liền đi tới nói với hắn:


  • Thiển Thuỷ Thanh, Thích thiếu mời ngươi qua bên kia ăn cơm với ngài!

Thiển Thuỷ Thanh hơi kinh ngạc nhìn lại, Thích Thiên Hữu đằng kia vẫy tay với
hắn vô cùng thân thiết.

Đi qua chỗ Thích Thiên Hữu, Thiển Thuỷ Thanh ngồi xuống bên cạnh, chỉ thấy còn
có một tên tân binh, chính là Lôi Hoả.


  • Uống rượu không?

Thích Thiên Hữu hỏi hắn.


  • Tuy rằng không am hiểu lắm, nhưng ta nhớ hình như trong quân kỷ có quy định
    không được uống rượu.

Thiển Thuỷ Thanh đáp.


  • Làm người đừng nên quá cứng nhắc, uống một chút cũng không có gì đáng ngại.
    Uống rượu nhiều sẽ hỏng việc, nhưng uống một chút lại có lợi. Uống chút rượu
    liền có can đảm hơn, ngươi có biết loại người như vậy trên chiến trường khó
    chết nhất hay không?

Thích Thiên Hữu rót đầy chén rượu cho Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh buột miệng:


  • Không ai là không sợ chết.

Trong phòng ăn, vài người bật cười ha hả.

Uống xong một ngụm rượu to vào bụng, một luồng khí nóng ấm từ trong bụng dâng
lên, dường như đang có một đám lửa đang thiêu đốt bên trong dạ dày, Thiển Thuỷ
Thanh không nhịn được bật thốt:


  • Quả là rượu ngon, quả nhiên rất mạnh!

Nhìn sang Lôi Hoả bên cạnh, tên này bình thường ít lời, uống rượu vào lại như
một hán tử không sợ chết, lúc này đang uống liên tục từng ngụm từng ngụm rượu.

Phương Hổ ngồi cạnh Thích Thiên Hữu vỗ vỗ vai Lôi Hoả:


  • Kiềm chế một chút, huynh đệ!

Lôi Hoả không ngẩng đầu lên, đáp:


  • Mỗ tại quê nhà có danh xưng ngàn chén không say, chút rượu ấy có chi đáng
    kể!

Vài người nở nụ cười.

Phương Hổ gật gật đầu:


  • Có thể đánh Thiết Trụ Tử rớt ngựa, đích xác cũng có tửu lượng rất khá. Nào,
    ta kính ngươi một chén!

Lôi Hoả nâng chén rượu lớn uống hết một hơi, trên mặt bốc lên một vầng mây đỏ
như lửa, nhưng chỉ trong giây lát liền biến mất. Thiển Thuỷ Thanh thấy vậy
thầm rùng mình, biết nhất định hắn có luyện qua công phu nội gia rất cao thâm.

Có lẽ là do tửu ý dâng lên, Thiển Thuỷ Thanh có vẻ cởi mở hơn bình thường rất
nhiều, hắn hỏi Phương Hổ:


  • Vì sao không thấy huynh đệ của ngươi?


  • Tiểu tử kia sai quyền (chơi đoán số) thua cho ca ca hắn, chính là ta, nên
    hôm nay phải cảnh giới thay ta.


Phương Hổ cười đáp.

Lôi Hoả lập tức ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ thắc mắc:


  • Không phải chúng ta đang ở hậu phương hay sao, vì sao phải sắp xếp cảnh
    giới?

Sắc mặt Thích Thiên Hữu trở nên nghiêm nghị:


  • Ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy, ngươi cho rằng hậu phương nhất định
    không có chiến sự sao? Đế quốc Thiên Phong dựng nước trăm năm, chinh chiến
    trăm năm có thể đứng sừng sững giữa quần hùng mà không ngã, bằng vào cái gì?
    Chính là bằng vào đám quân nhân oai hùng như chúng ta! Đế quốc nằm trên vùng
    bình nguyên, bốn bề trống trải không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, nếu
    như quân địch muốn thay phiên đánh lén thẳng tới hậu phương cũng không phải là
    việc khó. Cũng chính vì nguyên nhân này, cho tới bây giờ Đế quốc Thiên Phong
    đều không thể dốc hết toàn lực đối phó. Trong năm đại Quân đoàn của Đế quốc,
    chỉ có một mình Quân đoàn Bạo Phong là có thể tiến hành tấn công ra bên ngoài,
    vì sao vậy? Cũng vì Đế quốc bố trí quá nhiều binh lực để trấn thủ bốn phía,
    chỉ có đánh bại được Đế quốc Chỉ Thuỷ, Đế quốc Thiên Phong mới có thể củng cố
    được một phía hậu phương, nhưng trước khi làm được chuyện này, quân Đế quốc
    Thiên Phong vĩnh viễn chỉ có thể trung thành với trường phái cẩn thận và cẩn
    thận.Về chuyện này, các ngươi thân là tân binh nhất định phải nhớ kỹ, dũng sĩ
    Đế quốc Thiên Phong có danh xưng là bất bại, là trưởng thành từ trong sắt máu
    mà ra, đồng thời cũng trưởng thành từ cẩn thận và cẩn thận trong mọi hành
    động. Vĩnh viễn không được xem thường quân địch, bởi vì bọn chúng có thể xuất
    hiện bên cạnh ngươi bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào!

Thiển Thuỷ Thanh và Lôi Hoả cùng đứng dậy, nghiêm nghị đáp:


  • Dạ!

Chuyện này làm cho vô số tân binh đồng loạt đổ dồn ánh mắt qua bên này.

Tối hôm nay, bọn Thiển Thuỷ Thanh, Thích Thiên Hữu, Phương Hổ, Lôi Hoả uống
đến thống khoái mê ly, nói đủ các chuyện trên trời dưới đất. Thiển Thuỷ Thanh
cũng đã biết thì ra Thích Thiên Hữu cũng là một đứa trẻ mồ côi, còn Lôi Hoả là
người ở thôn Câu phía Nam thành Thanh Dã, thật ra họ Phương có tất cả bốn anh
em chứ không phải hai, tên là Long, Lân, Hổ, Báo, nhưng bốn huynh đệ ấy, giờ
chỉ còn lại có hai…

Bọn họ uống rượu tán dóc cho đến lúc kích động, Phương Hổ cởi trần hát vang:


  • Đế quốc đánh trăm năm.
    Dũng sĩ thủ bốn phương.
    Ba ngàn thiết kỵ giẫm qua, xương trắng chất thành núi lớn.
    Tám ngàn hảo hán tan tác, máu chảy thành sông.
    Hái sao trên trời xuống làm gan anh hùng.
    Múa trường thương thay cho xương sống thép.
    Dám chiến đấu chốn sa trường không ngã xuống.
    Thét gào khiến cho địch táng đởm hồn kinh.
    Đánh đến máu ngập đỏ đất trời, mộng thấy hoa lan còn kinh hãi.
    Giang sơn bốn ngàn dặm như tranh vẽ, chính là của ta.
    Hà Đông ba ngàn dặm đổ ra biển lớn, cũng là của ta…

Đêm hôm đó tất cả bọn họ đều say, say thật sự. Thiển Thuỷ Thanh ngủ mơ mơ màng
màng, trong mơ hắn thấy biển xanh trời xanh, thấy chính mình đang tắm máu chốn
sa trường, thấy vô số máu thịt bay tung…

Tương lai là một đại dương màu máu…


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #3