Người đăng: khuynhtanthienha10@
Sau lúc ấy, rốt cục hai người bọn họ đã ra khỏi thảo nguyên, đi tới thành Cô
Tinh.
Thành Cô Tinh mới bốn mươi năm trước còn là của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đây là người
Đế quốc Chỉ Thuỷ có ý đồ thoát khỏi sự trói buộc của Tam Trùng Thiên, cố gắng
mở rộng thêm ra bên ngoài.
Mười năm trước, cuộc chiến giữa Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Chỉ Thuỷ còn có
kẻ công người thủ. Nhưng khi Bạo Phong Vương Liệt Cuồng Diễm trở thành Tổng
Suất của Quân đoàn Bạo Phong, trong trận đại chiến trên thảo nguyên Phong
Nhiêu lấy ít địch nhiều, chỉ một trận đánh tan hai mươi vạn đại quân của Đế
quốc Chỉ Thuỷ. Từ đó về sau, tình thế chiến tranh đã thay đổi hoàn toàn, trong
mười năm trở lại đây là Đế quốc Thiên Phong công, Đế quốc Chỉ Thuỷ thủ.
Từ đó về sau, chung quanh thành Cô Tinh cũng xảy ra nhiều lần đại chiến, người
của Đế quốc Chỉ Thuỷ liều chết bảo vệ thành Cô Tinh, nhưng cuối cùng cũng đành
để cho người Đế quốc Thiên Phong biến nó thành bàn đạp tấn công Đế quốc Chỉ
Thuỷ.
Thành Cô Tinh giống như một toà thành đúc bằng sắt thép, cả thành toát ra ánh
thép lạnh lùng. Trên tường thành to lớn, binh sĩ dày đặc, phòng thủ nghiêm
mật, rất nhiều đội kỵ binh ra ra vào vào, mang theo sát ý vô tận.
Ở nơi đây, binh sĩ chính là dân chúng.
Đây là một toà thành tràn ngập giết chóc đẫm máu, trên thân nó bao phủ vô số
oan hồn, có người của Đế quốc Thiên Phong, cũng có người của Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Tường thành đầy những vết loang lổ như muốn cho mọi người biết, nó từng trải
qua biết bao cực khổ đau thương.
Nó từng bị hoả hoạn đốt cháy suốt ba ngày ba đêm, cũng từng bị máu tươi của vô
số binh sĩ nhuộm đỏ. Nó là sự chứng kiến của lịch sử, cho đến một ngày, gót
sắt của người Đế quốc Thiên Phong giẫm lên Tam Trùng Thiên, bắt đầu cuộc chinh
phạt mới.
Cửa lớn của thành Cô Tinh giống như một con quái thú há mồm to như chậu máu,
ngày ngày phun ra nuốt vào rất nhiều binh lính.
Hôm nay lúc cửa lớn của thành Cô Tinh vừa mở, một đội thiết kỵ như một cơn lũ
mạnh mẽ xông ra, phi nước đại về phía thảo nguyên.
Trên lá đại kỳ đang tung bay phấp phới có một chữ “Nam” rất lớn, tỏ rõ thân
phận cao quý của chủ nhân.
Giọng Thiển Thuỷ Thanh hơi ảm đạm.
Hiện tại Thiển Thuỷ Thanh không còn ngồi chung ngựa với Vân Nghê nữa, mà là
Vân Nghê cỡi ngựa, còn hắn đi bộ.
Mắt thấy đội kỵ binh ra đón tiếp sắp sửa chạy tới, Vân Nghê cũng xuống ngựa.
Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu, hắn vỗ vỗ vào cổ Phi Tuyết:
Phi Tuyết hí lên một tiếng dài, biểu lộ rằng nó nghe hiểu được những lời Thiển
Thuỷ Thanh vừa nói.
Nó lui lại vài bước, giụi giụi đầu vào lòng Thiển Thuỷ Thanh, lại nhìn đội kỵ
binh đang từ xa chạy tới với ánh mắt cảnh giác pha lẫn khinh thường.
Phi Tuyết đột nhiên ngửa mặt lên trời hí một tiếng thật dài.
Tiếng hí của nó vang xa, làm cho đám ngựa của đội kỵ binh kia kinh hãi, không
dám tiếp tục chạy về phía trước. Mặc cho đám kỵ sĩ ra sức dùng roi quất lấy
quất để, đám ngựa kia cũng nhất định không giở chân lên.
Thiên Tông Thần Mã chính là hổ báo trong loài ngựa, vĩnh viễn vẫn là kẻ mạnh,
một lần nữa Thiển Thuỷ Thanh được chứng kiến tận mắt uy lực chân chính của Phi
Tuyết.
Bốn vó của Phi Tuyết tung bay, chạy như điên vào sâu trong thảo nguyên, như
một tia chớp màu bạc, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất cuối chân trời.
Dõi mắt nhìn theo bóng Phi Tuyết dần xa, Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười yếu ớt mà
chua xót.
Phi Tuyết đi rồi, Vân Nghê cũng sắp ra đi…
Thân ở thế giới này, thậm chí ngay cả quyền bảo vệ người thân và vật thân
thiết duy nhất của mình cũng không có!
Trong giây phút ấy, Thiển Thuỷ Thanh nắm chặt đôi tay.
Đội kỵ binh kia tới nhanh như cơn lốc, cuối cùng đã tới bên cạnh Vân Nghê.
Dẫn đầu là một thanh niên thân khoác chiến bào màu mây đỏ, đầu đội thiết khôi
che nửa mặt, ngù khôi phất phơ theo gió, tư thế hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.
Thanh niên ấy chính là Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn, Tướng quân Tĩnh Nghịch
Nam Vô Thương.
Thiết khôi hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn tú hơi tái, hiển nhiên vẫn còn khiếp
sợ vì tiếng hí dài khi nãy của Thiên Tông Thần Mã. Nam Vô Thương nhìn về phía
xa, thì thào lẩm bẩm:
Tuy nhiên Nam Vô Thương cầm binh đã nhiều năm, cho nên rất nhanh đã bình tĩnh
lại, lúc này liền đưa ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn về phía Vân Nghê, say
mê ngắm dung nhan động lòng người của nàng. Đồng thời hắn cũng không quên
xuống ngựa, đi tới bên cạnh Vân Nghê, giọng chân thật dịu dàng:
Mí mắt Vân Nghê không hề nhúc nhích, vẻ mặt nàng nghiêm trang như tượng Phật:
Nam Vô Thương vui vẻ nói:
Ta biết Vân Nghê tiểu thư sẽ không so đo tính toán với Nam Vô Thương này,
tuy nhiên Vô Thương vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Trong thời gian vừa qua ta
luôn luôn phái người đi khắp chung quanh tìm kiếm tung tích tiểu thư, lần này
nghe thủ hạ báo phát hiện ra tung tích tiểu thư, ta bất kể chuyện quân quan
trọng, vội vã đích thân tới đón nàng, vì sợ lại có xuất hiện biến cố gì khác
nữa, lúc ấy lại sinh thêm trắc trở.
Phiền Nam Đốc lo lắng!
Vân Nghê lạnh nhạt đáp. Lúc này sóng mắt của nàng lưu chuyển trông như khói
sương lãng đãng, thần thái cực kỳ động lòng người, làm cho ai nấy nhìn qua
cũng cảm thấy tâm thần mê mẩn.
Tuy Nam Vô Thương có hôn ước với Vân Nghê, nhưng trước đây chỉ mới gặp mặt
được một lần. Lúc đó cả hai còn nhỏ tuổi, đều không hiểu chuyện, cho nên không
phân biệt xấu đẹp, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này khi ấy có bộ dạng cũng tạm
coi là đáng yêu, bất quá chỉ có vậy mà thôi. Không ngờ sau bao nhiêu năm không
gặp, Vân Nghê lại lớn lên trở thành mỹ nhân tuyệt thế, trong lòng hắn cảm thấy
rất vui mừng, mắt nhìn Vân Nghê sững sờ không chớp.
Nam Vô Thương không hề biết được, mỹ nữ này đã không còn là của hắn, mà thuộc
về tên tiểu tốt bên cạnh mà hắn hoàn toàn xem thường.
Lúc Nam Vô Thương nói chuyện cùng Vân Nghê, trong mắt đã xem như không có
người ngoài.
Thiển Thuỷ Thanh đứng ở phía sau, cũng nhìn thấy bọn Mộc Huyết, Thích Thiên
Hữu.
Không ngờ bọn họ cũng theo sau Nam Vô Thương.
Thích Thiên Hữu còn nháy nháy mắt với Thiển Thuỷ Thanh, ra ý bảo hắn cứ yên
tâm.
Trận chiến ở điếm Trú Mã hôm trước, Mộc Huyết bị Bích Không Tình bày trận hình
cái túi vây chặt, may nhờ Thiển Thuỷ Thanh trong lúc cấp bách sinh trí, chỉ
huy đám tân binh mạnh mẽ mở ra cho bọn Mộc Huyết một con đường sống. Chuyện
sau đó như thế nào, Thiển Thuỷ Thanh cũng không được biết, hiện tại xem ra mọi
người đều bình an vô sự, rốt cục cũng cảm thấy yên lòng. Ánh mắt của Thích
Thiên Hữu tám phần là muốn ngầm bảo với mình, bọn họ đã khen ngợi mình hết lời
trước mặt Nam Vô Thương.
Nam Vô Thương tỏ vẻ ân cần:
Vân Nghê uể oải đáp:
Chuyện ăn không cần lắm, bây giờ có một chuyện xin Nam Đốc làm chủ cho ta.
Chuyện gì? Vô Thương nhất định vì tiểu thư làm cho bằng được!
Vân Nghê mỉm cười, đột ngột xoay người đưa ngón tay thon nhỏ lên chỉ vào Thiển
Thuỷ Thanh đang đứng phía sau, giọng vô cùng căm giận:
Vân Nghê vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
Mộc Huyết và Thích Thiên Hữu nằm mơ cũng không ngờ, lúc trước ở điếm Trú Mã
Vân Nghê còn chăm sóc cho Thiển Thuỷ Thanh, đột nhiên hôm nay lại thốt ra
những lời như vậy. Nam Vô Thương cũng giật mình kinh ngạc, không biết vì sao
Vân Nghê lại trở nên quyết liệt như vậy.
Chỉ có Thiển Thuỷ Thanh, mắt nhìn Vân Nghê không hề chớp, dường như muốn tìm
một cái gì vậy…
Nhưng lúc hắn nhìn Vân Nghê, chỉ thấy ánh mắt cương quyết của nàng cùng với…
Đúng vậy, chính là thái độ dũng cảm coi thường cái chết!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức hiểu ra.
Hắn cười buồn bã, không nói một lời, sau đó chậm rãi quỳ xuống đất.
o0o
Người thứ nhất lên tiếng chính là Mộc Huyết.
Mộc Huyết tung mình xuống ngựa quỳ trên mặt đất hét lớn:
Ánh mắt Nam Vô Thương co rút lại, hắn nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, một cơn
tức giận vô cớ bùng phát trong lòng:
Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu đáp:
Thuộc hạ đúng là Thiển Thuỷ Thanh.
Giỏi, giỏi lắm, hai ngày nay, vùng tiền tuyến Bàn Sơn truyền khắp đại danh
của ngươi.
Giọng của Nam Vô Thương âm trầm lạnh lẽo:
Ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?
Thuộc hạ biết rõ! Thuộc hạ tự tiện bắt cóc tiểu thư, ép đội cận vệ tham
chiến, vì cứu đội vận lương mà mang theo tiểu thư bôn ba trên thảo nguyên, tội
không thể tha! Thuỷ Thanh không xin tha thứ, cam lòng chịu phạt!
Thích Thiên Hữu cũng nhảy xuống ngựa quỳ trước mặt Nam Vô Thương:
Nam Vô Thương hừ lạnh:
Thích Thiên Hữu dập đầu:
Nam Vô Thương hung hăng trừng mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh, ngẫm nghĩ một hồi lâu
rồi ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài. Sau đó Nam Vô Thương quát to:
Thiển Thuỷ Thanh bất tuân quân kỷ lại phạm thượng, người đâu, giải hắn vào
đại lao chờ xử trí!
Dạ!
Đám binh sĩ ầm ầm đáp lại.
Trong giây phút Thiển Thuỷ Thanh bị trói, trong mắt của hắn chỉ có duy nhất
một bóng hồng diễm lệ trên thảo nguyên xanh ngát…