Mượn Dao Giết Người (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thành Cô Tinh, lầu Trích Nguyệt.

Vân Nghê ngồi nhìn ra chốn xa xa, trong mắt ngập nỗi buồn vô tận, cuối cùng
thở dài sâu kín.


  • Tiểu thư, trà Bạc Hà Băng Liên của người đây.

Một tên tỳ nữ áo xanh cầm một cái bát sứ men xanh khắc hoa cẩn thận đi tới.


  • Đặt ở đó là được.

Vân Nghê thờ ơ nói.


  • Dạ!

Tỳ nữ cung kính đáp, mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng rốt cục lại không dám
nói.


  • Có phải Nam Trấn Đốc đến hay không?

Vân Nghê không quay đầu lại hỏi.


  • Dạ!

Tỳ nữ vội đáp.


  • Mời Nam Trấn Đốc vào đây.

Vân Nghê nói.

Nam Vô Thương sau khi thay đổi quân trang trông có mấy phần nho nhã, bề ngoài
hắn hào hoa phong nhã, giống một tên thư sinh hơn là một tướng quân.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai có thể ngờ được, đường đường Trấn Đốc
của Thiết Huyết Trấn danh chấn Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ dùng lực của một Trấn mà
có thể phong toả Tam Trùng Thiên, làm cho đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ nửa
bước cũng khó đi lại là một người có vẻ ngoài giống như thư sinh vậy.

Thế nhưng tên Nam Vô Thương này còn được Hoàng đế của đế quốc Thiên Phong tự
thân sắc phong là Tướng quân Tĩnh Nghịch, suất lĩnh hai vạn binh sĩ dưới quyền
chiến đấu với đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đánh đâu thắng đó không gì cản
nổi.

Hắn và ca ca của Vân Nghê là Vân Lam được xưng là Thiên Phong Song Tú, một
người dương oai sông Ác Lãng, kẻ còn lại danh chấn Tam Trùng Thiên.

Lúc này Nam Vô Thương đi vào trong nội đường, gương mặt anh tuấn thoáng hồng
lên. Hắn vừa nhìn thấy Vân Nghê liền chu đáo thi lễ, sau đó mới nói:


  • Vân tiểu thư, Vô Thương quấy rầy.

Vẫn chưa thành thân cho nên tuy Vân Nghê là vị hôn thê của hắn, hắn cũng không
dám quá mức đường đột, chỉ có thể gọi nàng là Vân tiểu thư.

Vân Nghê chỉ ừ hử một tiếng.

Nam Vô Thương lấy trong ngực áo ra một cái hộp gấm nhỏ, đi đến bên cạnh Vân
Nghê dịu dàng nói:


  • Ta biết Vân Nghê nàng vốn thích hoa cỏ chữ tranh, cho nên đặc biệt sai
    người bái phỏng một vài vị danh gia vọng tộc trong thành Cô Tinh. May nhờ phúc
    của tiểu thư nàng rốt cục tìm được một gốc cỏ Mê Thiên, cỏ Mê Thiên có tác
    dụng làm giảm đau hết mệt, cầm máu liền da, công hiệu thần kỳ, nếu dùng chế
    tạo Sinh Cơ tán chính là thượng phẩm không có gì tốt hơn được nữa. Vân tiểu
    thư nàng gia học uyên thâm, vì tướng sĩ tiền phương chúng ta mà mang thuốc tốt
    đến đây, trước hết Nam Vô Thương xin tạ ơn tiểu thư. Gốc cỏ Mê Thiên này xin
    tặng tiểu thư, gọi là biểu lộ chút tâm ý.

Cỏ Mê Thiên là loài cỏ quý trên đời hiếm có, sở dĩ Sinh Cơ tán của Vân gia vô
cùng thần diệu phần nhiều nhờ vào tác dụng của loại cỏ thẩn kỳ này, chính là
loại nguyên liệu khó kiếm, luyện chế không dễ. Thiển Thuỷ Thanh có phúc lớn
bằng trời, Vân Nghê được Vân gia nhờ vả mang thuốc ra tiền tuyến cho Nam Vô
Thương, cuối cùng toàn bộ đem sử dụng cho Thiển Thuỷ Thanh.

Vân Nghê chỉ nhìn thoáng qua chiếc hộp gấm kia nhưng không động chút nào, hờ
hững đáp:


  • Đa tạ tướng quân lo lắng, mấy hôm nay tướng quân tới chơi mỗi ngày đều đem
    theo lễ vật, căn phòng nhỏ của ta chỉ e không còn chỗ chứa lễ vật của tướng
    quân.

Gương mặt Nam Vô Thương lộ ra một nụ cười tươi rói:


  • Không quan hệ, biệt viện của ta ở thành Cô Tinh cũng rất là rộng rãi, nếu
    như tiểu thư không chê, xin mời khuất giá đến đó. Mấy năm nay ta thu thập được
    một ít thứ tốt đều đặt trong viện của ta, nếu như tiểu thư không chê, cứ việc
    qua đó mà lấy!

Nam Vô Thương quả thật là một kẻ nói chuyện vô cùng khéo léo, rõ ràng hắn muốn
thúc giục mình sớm gả cho hắn, lại có thể nói một cách uyển chuyển như vậy.
Nam Vô Thương thân là một tướng quân văn võ song toàn, biết lễ tiết, khéo tiến
thoái, có chí lớn, hiểu rõ đại nghĩa. Năm đó phụ thân mình Vân Phong Vũ chọn
nơi trao thân gởi phận cho mình, đã nhìn trúng không chỉ là gia thế hiển hách
sau lưng Nam Vô Thương, mà còn là bản thân Nam Vô Thương có chân tài thực học.
Nếu như lúc trước mình không gặp gỡ Thiển Thuỷ Thanh, có lẽ quả thật sẽ đem
lòng ái mộ Nam Vô Thương cũng không chừng.

Nghĩ đến Thiển Thuỷ Thanh, trong lòng Vân Nghê lại cảm thấy vô cùng áo não.

Những lời thề ước đá vàng vẫn còn văng vẳng bên tai, trong giây phút hai người
chia biệt. Một kẻ hăng hái chiến đấu giết địch ở tiền phương, một người bị
giam cầm trong lồng vàng ở hậu phương mỏi mắt chờ mong, quả là tạo hoá trêu
người, trách sao nàng không cảm thấy u buồn khổ sở.


  • Không cần!

Vân Nghê lạnh nhạt nói:


  • Ta đến đây là để viếng thăm Trấn Đốc, không bao lâu sẽ phải trở lại thành
    Thương Thiên. Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong đời thứ hai có nói:”Ba nước chưa
    thống nhất chính là đại hoạ của Đế quốc, phải lấy việc nước làm đầu, chuyện
    nhà xếp sau.” Ta và ngươi đều là thần tử của Đế quốc Thiên Phong, dĩ nhiên coi
    đây là lời răn bảo của bậc tiền nhân, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở bản thân
    mình.

Sắc mặt Nam Vô Thương có vẻ khó coi:


  • Vân tiểu thư nói như vậy là muốn ta đạp bằng Tam Trùng Thiên, kéo quân
    chiếm thành Đại Lương, thu phục Đế quốc Chỉ Thuỷ, sau đó trở về thành Thương
    Thiên, nàng mới bằng lòng gả cho ta sao?

Vân Nghê đưa mắt nhìn ra xa, chậm rãi nói:


  • Ta cho ngươi thời gian một năm, nếu sau một năm ngươi vẫn chưa làm được
    chuyện này, vậy ta sẽ gả cho bất cứ ai làm được chuyện này. Nếu sau một năm
    đại quân vẫn đóng bên ngoài Tam Trùng Thiên như cũ, ta…

Nàng ngừng lại một chút, sau đó nhìn Nam Vô Thương:


  • Ta sẽ thế phát quy y.

Nam Vô Thương khẽ chấn động trong lòng.

Nếu như Tam Trùng Thiên dễ tấn công, hắn cần gì phải đóng quân bên ngoài Tam
Trùng Thiên cho đến bây giờ?

Hít một hơi thật dài, Nam Vô Thương nói:


  • Vân tiểu thư, sau khi trở về từ thảo nguyên Phong Nhiêu, tiểu thư có vẻ
    buồn bã không vui. Ta biết tiểu thư oán trách ta bảo vệ bất lực, khiến cho
    tiểu thư phải lưu lạc trên đại thảo nguyên, màn trời chiếu đất, chịu rét chịu
    khổ. Thật ra ngày mà tiểu thư gặp chuyện không may, ta đã đích thân dẫn theo
    đại quân ngựa không dừng vó, đi suốt ngày đêm tới tiếp ứng. Có ai ngờ tên khốn
    kia lại dẫn tiểu thư chạy vào trong đại thảo nguyên, vô tình ta giải cứu cho
    đội vận lương… Không thể bảo vệ tiểu thư khỏi tình cảnh hiểm nguy chính là nỗi
    ăn năn lớn nhất trong cuộc đời ta, lúc ấy ta liền viết một phong thư thỉnh tội
    với Vân Lam huynh. Sau khi biết được tin tức tiểu thư bình yên vô sự, ta không
    còn lòng dạ nào lo chuyện quân cơ, đích thân dẫn đội cận vệ ra khỏi thành tiếp
    ứng, lòng dạ ta như vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa rõ hay sao?

Nam Vô Thương nói một hơi đến gỗ đá cũng phải động lòng, cho dù là Vân Nghê
nghe xong cũng không thể không thán phục Nam Vô Thương ứng đối khéo, lời lẽ
hợp lý hợp tình, thế nhưng trong lòng nàng đã có nơi có chốn, cho nên không
thể dung nạp thêm người khác.


  • Nếu đã như vậy, vì sao hôm đó ta muốn giết Thiển Thuỷ Thanh, ngươi lại cực
    lực phản đối, giữ mạng cho hắn?

Vân Nghê nổi giận hỏi.

Ngày đó từ thảo nguyên trở về, thái độ của Vân Nghê trở nên khác thường, nàng
cực lực cho rằng Thiển Thuỷ Thanh tự tiện bắt giữ nàng, ép buộc người của nàng
phải tham dự trận chiến giữa đội vận lương và Phi Tuyết Vệ, khiến cho không
thể thối lui, cuối cùng phải lưu lạc trên thảo nguyên, kiên quyết yêu cầu Nam
Vô Thương khép Thiển Thuỷ Thanh tội chết.

Chuyện này làm cho bọn Mộc Huyết, Thích Thiên Hữu vô cùng kinh hoảng, đều ra
mặt xin giùm, nói rằng nếu không có Thiển Thuỷ Thanh, ắt đội vận lương đã bị
Bích Không Tình tiêu diệt, lương thảo cũng bị quân địch thiêu huỷ hết, khẩn
cầu Nam Vô Thương hé mở một góc lưới tha cho hắn một mạng.

Nam Vô Thương cầm quân đã nhiều năm, biết rõ sự quan trọng của lòng quân, việc
làm của Thiển Thuỷ Thanh ở đội vận lương có thể nói rằng đã lập được đại công,
tuy bắt giữ con gái của Tổng Suất Quân đoàn Tuyết Phong, vị hôn thê của Nam Vô
Thương là tội lớn, nhưng là vì tình thế bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như giết đi
Thiển Thuỷ Thanh, chỉ sợ trong quân sẽ loan truyền rằng, một vị tướng tài
không hơn được một nụ cười của mỹ nhân. Đế quốc Thiên Phong lập quốc trăm năm,
hùng cứ trong các cường quốc trên thiên hạ không phải là dựa vào địa thế hiểm
trở, mà là dựa vào sự anh dũng và kỷ luật nghiêm minh của các chiến sĩ.

Một khi lòng quân tan rã, tất vốn quý mà Đế quốc Thiên Phong dựa vào để xưng
hùng cũng sẽ tan rã hoàn toàn.

Chuyện này không thể làm được!

Trong lòng Nam Vô Thương cũng hận Thiển Thuỷ Thanh, nhưng hắn lại không thể
không cố gắng giữ mạng cho Thiển Thuỷ Thanh.

Lại nói việc này cũng là do bản thân Vân Nghê không đúng.

Hôm đó khi Thiển Thuỷ Thanh mang Vân Nghê trở về, nếu như nàng không bảo giết
Thiển Thuỷ Thanh, Nam Vô Thương đương nhiên có thể dùng tội danh chống lại
quân lệnh, lại phạm thượng mà giết chết Thiển Thuỷ Thanh. Nhưng Vân Nghê lại
làm trò cười đòi giết Thiển Thuỷ Thanh trước mặt các tướng sĩ như vậy, nếu như
Nam Vô Thương nghe theo nàng mà động thủ giết người, cho dù vì lý do gì đi
nữa, cũng sẽ bị người khác cho rằng hắn bị sự xui khiến của vị hôn thê mà giết
chết công thần. Vì danh dự của chính mình, Nam Vô Thương ngược lại không thể
xuống tay, hơn nữa theo như hắn thấy Vân Nghê hận Thiển Thuỷ Thanh như vậy,
chứng minh rằng trong quãng thời gian hai người bôn ba trên thảo nguyên không
có xảy ra chuyện gì, chuyện này khiến cho hận thù của hắn đối với Thiển Thuỷ
Thanh giảm đi vài phần.

Trai đơn gái chiếc lưu lạc trên thảo nguyên, vốn là chuyện dễ gây ra tai
tiếng, Vân Nghê vừa tới đã lập tức đòi giết chết Thiển Thuỷ Thanh, lập tức dập
tắt những lời đồn không hay, cũng bảo đảm cho Nam Vô Thương không bị cắm sừng.
Vì vậy tâm tình Nam Vô Thương rất tốt, tự nhiên sẽ không so đo quá nhiều
chuyện, bởi vậy chỉ dùng lời khéo léo lừa gạt Vân Nghê, nói rằng sau này sẽ
tìm cơ hội trừng phạt Thiển Thuỷ Thanh thật nặng, nhưng vừa quay lưng đi, Nam
Vô Thương đã phong cho Thiển Thuỷ Thanh làm một Sáo quan. Trong quân nghe nói
tân binh Thiển Thuỷ Thanh làm chuyện đại nghịch bất đạo, bắt giữ vị hôn thê
của Trấn Đốc chỉ vì muốn bảo vệ quân lương, thấy hắn làm như vậy lấy làm cảm
phục. Nghe nói Nam Trấn Đốc không giáng tội lại còn thưởng công, càng thêm
khen ngợi Nam Vô Thương chí công vô tư. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của
Thiết Huyết Trấn Đốc Nam Vô Thương lên cao ngất, như mặt trời giữa ban trưa.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #22