Tân Binh (thượng).


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Khi con người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, không khỏi tự hỏi, phía sau
bầu trời ấy chính là cái gì?

Vũ trụ to lớn như vậy, dùng sức lực cả một đời người mà tìm tòi cũng giống như
muối bỏ bể.

Cũng có thể có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào lý giải được, không có
cách nào nhận biết được thế giới ngay phía sau bầu trời đầy sao kia.

Mọi người đều có khát vọng thăm dò vũ trụ, nhưng cho tới bây giờ loài người
vẫn chưa thể chân chính chinh phục được nó. Mà nó có lẽ đang trong khoảng hư
không mênh mông vô tận, lén lút nhìn trộm vạn vật thương sinh.

Ngẫu nhiên nó cũng sẽ làm chuyện triệu hồi mệnh vận, tuyển ra một người may
mắn…

Nếu là như vậy, đó quả thật là một may mắn! Thiển Thuỷ Thanh nằm trên cỏ thở
dài.

Dù sao đi nữa, đi đến một thế giới khác, ít nhất so với chuyện ngã xuống từ
trên vách núi cao vạn trượng mà tan xương nát thịt thì còn may mắn hơn nhiều.

Vì leo núi trượt chân mà lọt đến thế giới này, đối với Thiển Thuỷ Thanh thật
sự chỉ tốt hơn cái chết một chút mà thôi.

Sau khi đến thế giới này được một năm, Thiển Thuỷ Thanh tròn hai mươi tuổi,
trong tay ngoài một thanh Hổ Nha đao, một cái nêm leo núi chuyên dùng và một
hộp phấn đặc chế dùng để bôi tay chống mồ hôi khi leo núi, trên người hắn
không còn thứ gì nữa.

Sau khi phát hiện mình đã không còn ở thế giới trước kia, ngoài cảm giác kinh
ngạc, mờ mịt và cảm khái, cảm xúc lớn nhất chính là, chuyện dùng tay không leo
núi đối với hắn đã không còn ý nghĩa.

Nếu như có thể, hắn hy vọng mang theo một khẩu súng máy hạng nặng tới thế giới
này.

Sau đó không lâu, hắn liền bắt đầu lưu lạc tứ xứ.

Đi khắp chốn non xanh nước biếc trên đại lục này.

Cho dù đói khổ lạnh lẽo, nghèo cùng thất vọng, hắn cũng không oán giận hay hối
hận, bởi vì bẩm tính trời sinh của hắn là thích lưu lãng đó đây. Hắn thích
dùng hai chân của mình đi khắp nơi nơi, dùng hai mắt của mình để ngắm những
cảnh vật xinh đẹp trên đại lục mênh mông này.

Vào lúc hắn đói khát nhất có người từng nói với hắn, tham gia vào quân đội sẽ
có cơm ăn, hắn chỉ cười lạnh nhạt, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Hắn không muốn chỉ vì miếng cơm mà tham gia quân đội.

Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện thế giới này rất giống với ‘đất nước lý
tưởng’ của Plato*, đây là một thế giới phân chia đẳng cấp rõ ràng, có dân
chúng và kỵ sĩ.

(*Plato: nhà hiền triết vào thời Hy Lạp cổ đại, đồ đệ của Socrates và là thầy
của Aristotle, cả ba người đều nổi tiếng nhất thời đó, được tôn xưng là Hy Lạp
Tam Hiền.)

Tham gia quân đội không chỉ có cơm ăn, điều quan trọng hơn là còn có sự tôn
nghiêm.

Mùa Đông năm ngoái, rốt cục Thiển Thuỷ Thanh cũng đi tới quân doanh, báo danh
để trở thành một gã tân binh, bắt đầu tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc.

Bởi vì hắn bắt đầu chán ghét thế giới này, hay nói cách khác, hắn cần có một
cái gì đó mới mẻ để kích thích.

Sau khi trải qua huấn luyện một trăm ngày, tính ra hắn đến thế giới này đã
được ba năm.

Hôm đó, hắn mở một vò rượu tự chúc mừng mình, vừa uống vừa ca. Sau đó hắn vì
hơi men mà rút kiếm ra, hò hét mọi người cùng nhau khởi xướng xung phong, tiến
hành những lần diễn luyện quân sự nhàm chán.

Cũng hôm đó, lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng chỉ cần một trăm kỵ binh là có
thể phát huy khí thế uy mãnh lớn đến như vậy.

Cũng hôm đó, lần đầu tiên bản thân hắn ngộ ra được, rốt cục cái gì gọi là hổ
lạc đàn dê, lấy ít chống nhiều như vào chốn không người.

Cũng hôm đó, hắn gặp một nam nhân đã thay đổi cả cuộc đời của hắn -Thích Thiên
Hữu.
o0o


  • Ngươi tên gì?


  • Thiển Thuỷ Thanh.


  • Tên rất hay, vì sao ngươi có tên này?


  • Là phụ thân ta đặt cho. Người thường nói lòng người như nước, nước sâu ắt
    đục, lòng rộng ắt nhơ, cho nên đặt tên cho ta là Thiển Thuỷ Thanh*. Phụ thân
    lão nhân gia không cầu ta quan to lộc hậu, ăn ngon mặc đẹp, chỉ hy vọng ta
    sống nên người, không phụ lòng này!


(*Thiển Thuỷ Thanh nghĩa đen là dòng nước cạn mà trong.)


  • Ngươi có phụ thân thật tốt!


  • Đúng vậy!


  • Ta là Sáo quan Thích Thiên Hữu thuộc Hổ Báo Doanh Long Nha Quân, tới đây để
    chiêu mộ tân binh. Ngươi có hứng thú đi theo ta hay không?


  • Đi thì được, tuy nhiên hôm nay ta vừa giết ba người phe mình.


  • Hôm nay có thể làm đào binh ở đây, sau này ra chiến trường cũng có thể làm
    đào binh như vậy. Ngươi giết rất hay, giết rất tốt, người như vậy nếu như
    ngươi không giết, vậy ta sẽ giết ngươi!


Nghe vậy, Thiển Thuỷ Thanh giương mắt nhìn Thích Thiên Hữu.

Thích Thiên Hữu cũng đang nhìn hắn, lộ vẻ vô cùng thành thật.


  • Ta đi theo ngươi!

Hắn nói.
o0o

Mười ngày sau.

Thích Thiên Hữu đã chọn được ba ngàn tên tân binh, gần như tất cả đều có biểu
hiện rất tốt trong lần tập kích mười ngày trước.

Đối với một lão binh lăn lộn sa trường, bọn binh sĩ có võ nghệ cao bao nhiêu
cũng không quan trọng, quan trọng là thấy núi sụp ngay trước mắt mà không biến
sắc, hay thân lâm tuyệt cảnh mà vẫn tràn trề chiến ý ra sức cầu sinh, vẫn
chiến đấu đến cùng, vĩnh viễn không buông bỏ tính kiên nhẫn và nghị lực. Lại
phải có lực ngăn cơn sóng dữ, luôn luôn nâng đỡ đồng đội, phải có ý thức gánh
vác trách nhiệm, quyết đoán, kiên cường.

Đối với phần lớn tân binh mà nói, yêu cầu như vậy là quá sức cao!

Mà Thích Thiên Hữu lại may mắn gặp được một người rưỡi như vậy!

Một người chính là Thiển Thuỷ Thanh.

Nửa người còn lại chính là tên hán tử có thân hình cường tráng như một ngọn
núi, sức mạnh như trâu, một mình hắn ăn bằng năm người, hắn chính là người đã
đứng ra cầm đầu đám tân binh phản kích hôm trước, tên là Lôi Hoả.

Hơn ba ngàn binh sĩ tạo thành một cánh quân thật dài trên con đường làng nhỏ,
đội kỵ binh đi trước mở đường, các tân binh thành thành thật thật theo sát
phía sau. Tân binh không có ngựa, chỉ có thể chạy chầm chậm chạy theo sau kỵ
binh, hai bên trái phải bọn chúng, các kỵ binh tới lui tuần tra đề phòng có
người tụt lại phía sau.


  • Ha ha, tiểu tử, mùi vị bị người đánh ngã có khổ sở hay không?

Một gã kỵ binh vỗ vai một tên tân binh lớn tiếng cười nói.

Tên tân binh kia giận dữ kêu to:


  • Các ngươi đắc ý gì chứ? Lúc ấy chúng ta không ngựa không đao không thương,
    còn bị các ngươi đánh lén, các ngươi thắng thì có gì đắc ý?!


  • Câm miệng!


Thiển Thuỷ Thanh hừ một tiếng:


  • Bị người cùng phe đánh lén tóm lại còn khá hơn trên chiến trường bị địch
    nhân đánh lén. Đánh thua rồi không cần mượn cớ!

Thích Thiên Hữu quay người lại liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, ánh mắt lộ vẻ vừa
ý.

Phương Hổ, tên tướng kỵ binh dũng mãnh hay đi theo bên cạnh Thích Thiên Hữu
cất tiếng cười ha hả:


  • Nói rất hay! Đánh thua không cần viện cớ, người chết rồi cũng không cần tìm
    lý do. Lúc ấy tuy rằng các ngươi không có vũ khí, nhưng những binh khí không
    mũi dùng để diễn tập của các ngươi không sử dụng như vũ khí được sao? Tuy đao
    không có mũi, nhưng nện lên đầu cũng có thể làm cho đổ máu như thường, nếu
    đánh nhiều cái, cũng có thể đánh chết người vậy! Các ngươi có một vạn người,
    mà chúng ta chỉ có một trăm, một trăm người đối phó một người, dù là tay không
    tấc sắt, lấy thịt đè người cũng có thể giết người được! Nhưng bộ dạng của các
    ngươi lúc ấy như thế nào? Có được mấy người đứng ra tổ chức chống cự? Không
    ngờ còn dám viện cớ nọ kia, ta quả thật muốn đá con bà ngươi ra khỏi đội ngũ!
    Trước kia lão tử ra chiến trường, có một lần gặp phải quân địch tập kích ban
    đêm, lão tử chỉ kịp mặc một cái quần đùi tay cầm dao phay vọt ra, tối hôm đó,
    lão tử dám dùng dao phay chém chết ba tên địch. Con bà ngươi, những ba tên
    địch, không phải như một đám tân binh vô dụng các ngươi đâu!

Tên tân binh không phục kia lập tức không dám nói gì nữa.

Thích Thiên Hữu cười ha hả nói:


  • Các ngươi cũng không nên nản lòng, có thể lựa chọn các ngươi trong số đó
    ra, chứng tỏ các ngươi cũng không tồi chút nào! Phàm là tham gia quân ngũ, ai
    lại không bắt đầu từ tân binh đi lên? Các ngươi thấy Hổ Tử bây giờ uy phong
    như vậy, nhưng năm đó lần đầu tiên khi hắn ra chiến trường, hắn sợ hãi đến mức
    hai chân run rẩy, suýt chút nữa thì vãi cả ra quần!

Cả đám tân binh phá lên cười ha hả, ngay cả Phương Hổ cũng lộ vẻ ngượng ngùng
không dám tiếp tục khoa trương sự dũng mãnh của mình nữa, cảm giác nhụt chí
của bọn tân binh cũng lập tức tan biến đi đâu mất.

Quan hệ giữa lão binh và tân binh bắt đầu dần dần trở nên hoà hợp.


  • Đại ca, có thể hỏi một câu hay không?

Một tên tân binh thấp giọng hỏi tên kỵ binh đi trước.


  • Hỏi đi, sau này chúng ta sẽ chiến đấu cạnh nhau, có gì không hiểu cứ việc
    hỏi, đừng để sau này muốn hỏi thì đã muộn!

Tên kỵ binh kia đáp, giọng lạnh như băng.


  • Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?

Tên kỵ binh kia quay đầu lại nhìn tên tân binh, không khỏi bật cười:


  • Ngốc tử, ngươi không biết hiện tại chúng ta đang chiến đấu với ai sao?


  • Còn phải hỏi sao, chính là Đế quốc Chỉ Thuỷ, thế nhưng Đế quốc Chỉ Thuỷ ở
    phía Đông, nếu như chúng ta muốn ra tiền tuyến, vậy phải đi về hướng Đông mới
    đúng, vì sao lại đi theo hướng Đông Nam?


Tên tân binh trả lời.


  • Được lắm, ít ra ngươi cũng còn biết phương hướng, Đế quốc Chỉ Thuỷ đúng là
    nằm ở phía Đông, nhưng thành Phong Thương nằm ở phía Đông Nam. Lần này chúng
    ta trở về không chỉ có nhiệm vụ chiêu mộ tân binh, còn phải giúp vận chuyển
    quân lương, bằng không trên đường chúng ta lấy gì ăn? Đại quân lấy gì ăn? Mộc
    Vệ Giáo đã xuất phát năm ngày trước, phỏng chừng bây giờ đang chờ chúng ta tại
    thành Phong Thương. Sau khi tới nơi đó, mọi người sẽ có một ngày nghỉ ngơi và
    hồi phục, sau đó sẽ lập tức lên đường!

Tên kỵ binh kia trả lời rất rõ ràng tỉ mỉ.


  • Vậy… đến lúc đó chúng ta có chiến mã hay không?

Tên tân binh kia lại hỏi.

Vấn đề này làm rộ lên một tràng cười ha hả, tên kỵ binh kia hận không thể làm
cho tên tân binh này thông minh lên một chút, mỉm cười một lúc lâu mới trả
lời:


  • Tiểu tử ngươi nghĩ ngươi là ai? Một tên tân binh còn chưa ra chiến trường
    đã đòi có chiến mã sao? Ngươi cỡi ngựa được mấy lần? Với bộ dạng kém cỏi như
    hiện tại của các ngươi, e rằng mạng của các ngươi còn thua kém cả một con
    ngựa!

Lời này làm cho tên tân binh kia đỏ mặt, không dám hỏi tiếp.

Lúc này, Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng hỏi một câu:


  • Vậy mạng của ngươi thì sao? Có đáng giá hơn một con ngựa hay không?

Tên kỵ binh kia ngẩn người, hung hăng nhìn hắn trừng trừng.

Thích Thiên Hữu giơ tay lên, ngăn không cho tên kia bật ra tiếng mắng chửi.
Hắn kìm ngựa quay đầu lại, đi đến bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh, mỉm cười hỏi:


  • Có vẻ ngươi không thích hắn nói như vậy, phải không?

Thiển Thuỷ Thanh hờ hững đáp:


  • Chúng ta có thể giết người, nhưng không thể không tôn trọng người!

Thích Thiên Hữu ngơ ngác trong giây lát rồi bật cười ha hả, tiếng cười của hắn
vô cùng phóng túng, khiến cho Thiển Thuỷ Thanh không hiểu chuyện gì, hắn thấy
câu nói của mình không có chỗ nào đáng cười.

Xem ra chính mình vẫn chưa hoà nhập chân chính với thế giới này, có chuyện gì
đó rất buồn cười, nhưng theo hắn chẳng những chuyện này không đáng cười mà
ngược lại còn có chút đáng buồn.

Tiếng cười đột ngột ngưng bặt, Thích Thiên Hữu nhìn Thiển Thuỷ Thanh với vẻ
mặt lạnh như băng, trong chớp mắt một roi quất xuống lưng Thiển Thuỷ Thanh.

Cảm giác vừa đau đớn vừa rát bỏng.

Thích Thiên Hữu lành lạnh nói:


  • Thiển Thuỷ Thanh, nếu ngươi muốn tôn trọng, ta sẽ dạy cho ngươi biết như
    thế nào là tôn trọng! Ta nói cho ngươi hay, đám binh sĩ trong tay ta, ai nấy
    đều là bò từ trong đống xác người chết mà ra. Mạng của bọn họ rốt cục có đáng
    giá hay không cũng không tới phiên ngươi quyết định, mà là ta quyết định! Mà
    mạng của ta là do cấp trên của ta quyết định, ngươi muốn tôn trọng sinh mệnh,
    trước hết phải học cách tôn trọng lão binh!

Cả bọn kỵ binh lạnh lùng liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh nhưng không ai nói lời
nào, lặng lẽ tiếp tục tiến về phía trước.

Tên kỵ binh vừa bị Thiển Thuỷ Thanh giáo huấn liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh một
cái, sau đó quay lại nói với Thích Thiên Hữu:


  • Ta thấy tiểu tử này không tồi, chính là một hảo binh!

Ánh mắt Thích Thiên Hữu càng thâm trầm hơn:


  • Chỉ có binh còn sống… mới là hảo binh!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #2