Người đăng: daihuynh899@
"Hộc, hộc, hộc" tiếng thở dốc đều đều vang lên trong rừng, có vẻ như người này
rất mệt mỏi.
Dương Bình vừa chạy vừa thở dốc, thỉnh thoảng hắn quay đầu lại nhìn về phía
sau, xác định không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chết tiệt thật, sớm biết như vậy mình đã mang nhiều lính hơn rồi". Dương Bình
thì thào, mồ hôi trên trán chảy ra ướt đẫm lớp áo sơ mi.
Một lát sau, Dương Bình gặp vài tên lính gác, hắn vội vàng báo lại cho tên
lính đó để báo tin tức cho Trần Phàm.
Trần Phàm trong xe tank nhưng không quên đặt chú ý vào rada 3z, khi thấy quân
mình bị toàn diệt thì cực kỳ tức giận, lấy radio ra quát to:"Chuẩn bị phòng
thủ mạn sườn trái, kẻ địch có 2000 tên kỵ sĩ, dự đoán 10 phút sau chúng sẽ tấn
công".
Tên lính phụ trách thám báo nghe vậy thì giật mình, vội vàng thông báo cho các
sĩ quan nhưng rất tiếc đã quá trễ.
Sau khi Dương Bính trở về doanh trại thành công thì đám kỵ sĩ tiến đến, tốc độ
của chúng nhanh đến mức đáng sợ vì Khải Minh biết kẻ địch đã phát hiện được,
nếu chậm trễ thì hiệu quả của đợt đột kích này sẽ suy giảm trầm trọng.
"Cái gì kia.....đó là kỵ sĩ....trời ạ....hơn 1000 tên kỵ sĩ...".
"Mau báo lại cho các sĩ quan".
"Tất cả bình tĩnh, nghe lệnh của ta".
Đám binh lính canh gác trại phát hiện được thì hốt hoảng nói, cả hậu phương
loạn thành một bầy, không ai còn giữ được bình tĩnh nữa, có kẻ còn bỏ chạy
khỏi doanh trại vì sợ hãi.
Khải Minh trông thấy một màn như vậy thì cười lạnh, biết đối phương còn chưa
biết cuộc đột kích này nên hưng phấn không thôi, quát to:"Xông lên".
"Xông lên".
"Xông lên".
"Xông lên".
Tiếng hò hét vang dội như tiếng sấm chớp, khiến cho khí thế của đám kỵ sĩ tăng
cao, rất nhanh, va chạm xảy ra.
"Phụt" một tên lính chưa kịp nổ súng đã bị đâm thủng ngực, máu tươi ứa ra chết
tại chỗ.
"Đoàng đoàng đoàng" vài tên lính cố nổ súng trong vô vọng, họ biết doanh trại
đã loạn thành một bầy thì chắc chắn không thể cản cuộc đột kích này được nhưng
tinh thần quân nhân vẫn khiến họ giữ vững hàng ngũ, cố gắng chống trả.
"Ha ha, vô dụng thôi, không ai có thể xuyên thủng trọng giáp của chúng ta, cho
dù là lớp giáp của kỵ binh phương Tây cũng không dày hơn giáp của chúng ta
đâu" Một tên kỵ sĩ trào phúng nói, vung nhẹ trường thương, lập tức cổ của tên
lính bị vạch một đường, phun máu tươi, ngã xuống chết.
Cảnh như vậy diễn ra khắp nơi trong hậu phương, người thì hốt hoảng bỏ chạy,
kẻ thì xung phong liều chết, điểm chung của họ là tinh thần hoảng loạn, không
một ai nghe lệnh của các sĩ quan nữa.
"Con mẹ nó, cứ như vậy thì binh lính của mình chết hết". Trần Phàm giận dữ đập
radio xuống đất, hai mắt mở to nhìn trừng trừng vào rada 3z, cả người hắn run
rẩy nhìn từng binh sĩ bị tàn sát mà không có chút sức chống cự, trái tim như
muốn rỉ máu.
Trần Phàm vươn tay cầm lấy radio, cánh tay run run, nuốt một ngụm nước bọt lấy
lại tinh thần, nói:"Ngươi ra lệnh cho các sĩ quan, bảo họ dùng loa to yêu cầu
các binh sĩ ở hậu phương chống trả lại, kẻ bỏ chạy, giết".
"Vâng" tên lính phụ trách việc truyền tin nói.
Ở tiền phương, cuộc chiến vẫn đang diễn ra, giết chóc khắp nơi, tiên huyết
nhuộm đỏ cả một mảnh đại địa, xác chết chất thành đống không ai thèm nhìn ngó.
Trịnh Khải nhấp một hớp trà, thì thào:"Tính đến giờ, hai quân đã giao chiến
rồi, hậu phương của chúng chắc đang loạn thành một bầy.....hừ.....tưởng nhà Lê
suy yếu sao?....vũ khí hiện đại thì sao chứ?.....từ xưa đến nay Đại Việt ta
lấy yếu thắng mạnh, chú trọng chiến thuật chứ không phải dễ bắt nạt".
Nhìn qua kính viễn vọng, Trịnh Khải thấy các trưởng quan đang cố gắng dựa vào
địa hình rừng núi để phản công thì cười nhạt, thì thào:"Các ngươi thua chắc
rồi....cuộc chiến đã mở rộng sang khu phía Tây.....nơi đó địa hình phức tạp,
rừng xen lẫn với đất đá, là một nơi hoàn hảo để quân đội ta phản công".
30 phút sau, binh lính Trần Phàm đã không thể tiến công được nữa, nguyên nhân
là binh sĩ của Trịnh Khải đã lùi vào núi rừng, đây là khu vực mà quân của Trần
Phàm không thể tiến sâu thêm, buộc lính của hắn phải tách ra thành từng nhóm
nhỏ để tiến lên.
Một viên trưởng quan đang núp trong một tảng đá lớn, phía sau hắn là hàng chục
binh sĩ tay cầm hỏa mai, sẵn sàng chặn đánh quân địch.
"Lên rồi". Viên trưởng quan thì thào, cánh tay siết chặt khẩu súng hơn.
Nhìn qua khe hở giữa các tán cây hắn thấy được từng nhóm lính đang chậm rãi
tiến lên, rõ ràng là họ không quen tác chiến trong rừng rậm, ai cũng ngơ ngác
cẩn thận quan sát xung quanh, biểu hiện vô cùng thiếu kinh nghiệm.
"Hừ, chung quy là một đội tân binh a....haizz có vũ khí hiện đại thì được gì
chứ?....cách chiến đấu kiểu này thua cả quân Tây Sơn...". Tên trưởng quan có
chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh hắn trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm bước tiến
của nhóm lính này.
Khi thấy nhóm lính đã tiến và phạm vi tập kích, viên trưởng quan phất tay, lập
từng từng tiếng nổ vang lên, vài tên lính đi đầu đã ngã xuống chết ngay lập
tức.
"Không ổn, có tập kích" một tên lính hét lên, chĩa súng vào bụi cây bắn bừa,
các tên lính bên cạnh cũng làm như thế, sau vài phát nổ súng thấy không có
hiệu quả thì cả đám xoay đầu bỏ chạy.
"Chạy đi đâu?" đám lính bên Trịnh Khải hét lớn xông ra ngoài bụi rậm, điên
cuồng nả từng phát đạn vào những kẻ xâm nhập.
Rất nhanh, nhóm lính Trần Phàm đã bị toàn diệt, tên trưởng quan cười ha hả
nói:"Anh em tiếp tục núp nào, bọn nó chỉ được cái vũ khí lợi hại mà thôi chứ
kinh nghiệm thì là số 0".
Đám lính đều nhao nhao gật đầu đồng ý, có tên còn nói:"Bọn này thật ngu ngốc,
tiến lên rừng rậm mà hung hăng xông lên kiểu đó thì chỉ có chết".