Chiến (7)


Người đăng: daihuynh899@

Trần Phàm trong xe tank gấp đến độ chảy mồ hôi lạnh, khuôn mặt sợ hãi đến cực
độ nhìn chằm chằm vào radio nghe báo cáo của các sĩ quan.

"Báo cáo chủ công, quân địch đã tiến lên núi, quân ta dậm chân tại chỗ không
thể tiến lên nổi, số người tử thương đã lên đến 400 người rồi".

"Báo cáo chủ công, quân địch đang tàn sát hậu phương của chúng ta, do bị đánh
úp bất ngờ nên quân ta dù cố tập trung lại cũng đã trễ, số tử thương đã lên
tới 2000".

"Báo cáo chủ công, số binh lính đào ngũ đã hơn vài trăm người, cần phải có
biện pháp chặn họ lại....".

"Báo cáo....".

"Hừ" Trần Phàm cắn răng, ra chỉ thị:"Nguyễn Bình nghe lệnh, ngươi dẫn người
chặn hậu phương lại, kẻ nào dám bỏ chạy, giết".

"Tạm thời không tấn công lên núi, bộ binh, pháo binh trở về doanh trại chờ
lệnh".

"Binh lính cố gắng tập hợp lại theo sự chỉ huy của các sĩ quan, bằng mọi giá
phải đẩy lùi kẻ địch, ngăn chặn bước tiến công của kỵ sĩ".

Ra chỉ thị xong, Trần Phàm thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay lại, hướng về tên
lính ra lệnh:"Mau cho xe quay lại, tiến thẳng về hậu phương".

"Vâng" Tên lính phụ trách điều khiển xe nói.

Bên phía hậu phương.

"Chạy đi, súng đạn của chúng ta không đánh xuyên lớp giáp của chúng được đâu".

"Chạy thôi".

"Đúng đúng, không cần phải liều mạng làm gì".

Ngày càng có nhiều người bỏ chạy, họ chỉ muốn cuộc sống yên bình thôi, vì bị
bắt buộc mới đi lính chứ không ai nguyện ý hi sinh tính mệnh của mình.

Một toán lính vượt lên trước, chĩa súng vào những kẻ bỏ chạy, Nguyễn Bình tiến
lên hét to:"Tất cả mau quay lại cho ta, ai bỏ chạy- chết".

Đám binh sĩ giả vờ không nghe thấy, cắm đầu bỏ chạy.

Nguyễn Bình hít sâu một hơi, quát:"Nổ súng".

"Phanh phanh phanh phanh phanh". Mưa đạn lao đến không chút hạ thủ lưu tình,
từng tên lính bỏ chạy ngã xuống, tiếng la hét vang trời.

"Không ổn, trở lại doanh trại thôi anh em ơi".

"Mau trở lại".

"Ta không muốn chết a".

Sau vài đợt nổ súng, đám binh sĩ mới bỏ về doanh trại, nhìn những cái xác mới
vừa rồi còn là đồng đội của họ, bây giờ là một cái xác không hồn, lòng Nguyễn
Bình đau như cắt.

Nguyễn Bình khẽ lắc đầu để bản thân quên đi chuyện này, trên chiến trường sinh
tử không do mình, khôn thì sống, dại thì chết, đây là quy luật của tự nhiên,
cũng không phải hắn có thể thay đổi.

Bên phía hậu phương.

Khải Minh cả người đầy máu, giáp đen dính máu tươi làm bề mặt của nó thêm nhẵn
bóng, giờ phút này hắn thở phì phò, vung tay đâm xuyên ngực một tên lính, quát
to:"Tất cả xông lên".

Một tên kỵ sĩ tiến đến nói:"Báo cáo tướng quân, quân địch đã co cụm lại phòng
thủ, nếu tiếp tục tiến công thì e rằng quân ta sẽ thương vong nặng nề".

Khải Minh nghe vậy thì trong lòng không nỡ, nhưng vẫn nói:"Tiếp tục tiến công,
chết hết cũng được, mệnh của chúng ta là do chủ công ban tặng, phải tử chiến
thôi".

Tên kỵ sĩ hơi run run nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Tràng cảnh chém giết tiếp tục diễn ra, số kỵ sĩ đã tử thương chỉ còn khoảng
1000 người nhưng vẫn cố tấn công, máu tươi văng lên giáp của họ rất nhiều đến
nỗi không thấy màu đen trên giáp đâu nữa.

Trần Phàm quan sát qua ống nhòm, thấy một màn này thì cười nhạt, quát:"Xông
lên, hướng thẳng về tên chỉ huy của chúng".

"Vâng". Tên lính điều khiển xe khẽ gật đầu, bẻ lái về phía trước.

"Cái gì kia? to quá".

"Không biết, nhìn giống một khối sắt di động".

"Tiến lên, liều thôi".

Đám kỵ sĩ nhao nhao xông lên, thần sắc ai cũng khẩn trương, họ chỉ hi vọng
đống sắt di động này có thể bị trường thương đâm xuyên thủng, bằng không thì
cuộc tấn công sẽ dừng lại tại đây.

"Một đám ngu xuẩn, chết hết cho ta". Trần Phàm khinh bỉ, điều khiển súng máy
Lewis hướng về đám kỵ sĩ nổ súng.

"Phanh phanh phanh" Giáp của kỵ sĩ tuy cứng nhưng cũng không thể chịu nổi sức
công phá của súng máy, chỉ một lát sau đã có hàng chục kỵ sĩ ngã xuống, áo
giáp bị đục thành cái sàng.

"Không ổn" Khải Minh thầm nghĩ, rõ ràng sát thương của súng máy Lewis quá ưu
việt, nó hơn hẳn những khẩu súng cầm tay, ít ra thì hiện tại chưa có súng tự
động, súng máy vẫn có thể xưng là bá chủ.

Khải Minh vội điều khiển ngựa quay đầu lại nhưng đáng tiếc đã trễ, từng viên
đạn ghim vào lưng của hắn, Khải Minh hộc máu tươi ngã xuống, một đời kiêu hùng
cứ như vậy chết ở đây.

"Tướng quân chết rồi....mau chạy đi". Một tên kỵ sĩ hoảng sợ kêu lên, cũng
không đợi đồng bọn kịp phản ứng, hắn đã giữ dây cương của ngựa để bỏ chạy.

"Đúng đúng, mau chạy đi".

"Chúng ta không thể thắng nổi khối sắt này đâu".

"Chạy hướng này, bên này không có lính của chúng".

Từng tên kỵ sĩ vứt trường thương xuống xoay đầu bỏ chạy, họ biết nếu tiếp tục
chiến đấu thì chẳng có nghĩa lý gì.

"Giết hết cho ta". Trần Phàm một tay cầm loa lớn quát to, một tay bóp cò súng
máy hướng thẳng những tên kỵ sĩ.

Chiến cuộc đột nhiên đảo ngược, nguyên bản là đám kỵ sĩ đang có ưu thế, chỉ vì
một chiếc xe tank đã làm họ bỏ chạy tán loạn, thế mới thấy những thứ người ta
không biết luôn là thứ đáng sợ nhất.

10 phút sau, Trần Phàm thấy hậu phương đã yên ổn, hắn thở nhẹ một hơi, cầm
radio lên nghe các sĩ quan báo cáo.

"Báo cáo chủ công, hậu phương đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của chúng
ta, bắt được 230 tên tù binh".

"Báo cáo chủ công, quân địch ở trên núi không chịu ra, chúng ta chỉ đành bao
vây ngọn núi lại, xin chỉ thị gấp".

"Báo cáo chủ công, Thanh Mộc sĩ quan đã bị thương nặng tạm thời không thể tham
gia chiến đấu, Dương Bình thiếu úy đã phong tỏa hậu phương lại, đảm bảo không
ai có thể đào ngũ được nữa".

"Báo cáo chủ công, quân chúng ta bị thương ít nhất 7000 người, tử vong 3720
người".

Nghe báo cáo, Trần Phàm cắn răng nói:

"Lệnh cho Dương Bình thiếu úy phụ trách công việc ở hậu phương, tiền phương
rút lui gấp, không cần bao vây bọn chúng nữa".

"Lệnh cho Nguyễn Bình phụ trách việc rút lui, phải đảm bảo ngăn chặn kẻ địch ở
tiền phương để quân ta có thể an toàn rút lui".

Ra chỉ thị xong, Trần Phàm thở dài một hơi, nói:"Ngươi cho xe tank quay trở
lại đi, cuộc chiến này chúng ta thất bại rồi".

Nguyễn Bình nghe chỉ thị xong có chút không hiểu, hỏi tên lính liên lạc:"Này,
tại sao chúng ta không diệt quân địch luôn mà phải rút lui?".

Tên lính run run khom người nói:"Thưa ngài, việc này tôi cũng không biết ạ".

Nguyễn Bình hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Về phía hậu phương, 3 người Tiêu Trần đang cố gắng cứu chữa cho những người bị
thương nhẹ.

Thời đại này chưa có nhiều thuốc Tây, việc chữa bệnh chủ yếu bằng thuốc Nam
hoặc thuốc Bắc, nhưng thông thường thì thầy thuốc dùng thuốc Bắc nhiều hơn vì
đơn giản là nó công hiệu.

Một người lính đi tới, nói:"Tiêu tiên sinh, mời ngài xem bệnh cho sĩ quan
Thanh Mộc ạ, ngài ấy bị thương khá nặng".

Tiêu Trần khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, cầm cái giỏ xách lên đi đến cạnh
Thanh Mộc.

Tiêu Trần vươn tay bắt mạch cho Thanh Mộc, nhìn mồ hôi lạnh từ trên trán của
hắn chảy xuống, Tiêu Trần nhíu mày, sờ trán của Thanh Mộc xem thử.

"Nguy rồi, là phong hàn, thời tiết như vậy mà nhiễm bệnh này thì rất khó trị
đây". Tiêu Trần nhíu mày nghĩ thầm.

"Ca này khó, phải nhờ thầy của mình mới được". Tiêu Trần thầm nghĩ, xoay người
rời đi.

Hải Thượng Lãn Ông tuy râu đã bạc trắng nhưng khuôn mặt của ông luôn phúc hậu,
chiến được cảm tình của người khác, vì vậy ông chữa các vết thương cho binh sĩ
thì được nhiều binh sĩ hài lòng và khen ngợi rất nhiều.

Tiêu Trần tiến đến cạnh ông, khom người cúi đầu nói:"Thưa thầy, học trò gặp
một ca khó ạ, thầy có thể giúp em được không?".

Hải Thượng Lãn Ông xoay người, nở nụ cười hiền hậu nói:"Được rồi, đi mau thôi
kẻo chậm trễ thời gian".

Cả hai người trở lại chỗ Thanh Mộc, nhìn sắc mặt của Thanh Mộc, Hải Thượng Lãn
Ông khẽ nhíu mày nói:"Là bệnh phong hàn! bệnh này rất nguy hiểm đây....".

Tiêu Trần khẽ gật đầu, nói:"Thưa thầy, bệnh phong hàn có thể trị bằng thuốc
Nam được không?".

Hải Thượng Lãn Ông suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:"Không được, thuốc Nam
quá thua kém so với thuốc Bắc.....nếu có thuốc Tây thì ta chắc chắn sẽ chữa
khỏi cho hắn....đáng tiếc chỉ có thuốc Bắc, ta chỉ có thể cam đoan 50% là chữa
được bệnh của người này mà thôi".

Tiêu Trần hơi ngạc nhiên, hỏi:"Thưa thầy, thuốc Tây lợi hại như vậy sao?".

Hải Thượng Lãn Ông cười nhạt, nói:"Thuốc Tây rất thần kỳ....vài năm về trước
ta tình cờ mua được thuốc Tây....lúc đó ta nghiên cứu thành phần của nó thì
trong thuốc chỉ có các thành phần hóa học được xây nhuyễn ra......khác với
thuốc Nam và thuốc Bắc, thuốc Tây dựa vào công nghệ khoa học kĩ thuật để sản
xuất thuốc.....haizz khoa học càng hiện đại thì thuốc của họ càng tốt, chỉ có
thuốc Nam và thuốc Bắc là dựa vào tự nhiên và môi trường, các dược liệu trồng
sẵn để chữa bệnh".

Tiêu Trần khẽ gật đầu, nói:"Thưa thầy, thầy mau cứu người đi ạ, học trò nghe
nói vài tiếng nữa là tất cả chúng ta sẽ rời đi khỏi đây, cuộc chiến trên tiền
phương có lẽ đã kết thúc rồi".

Hải Thượng Lãn Ông gật đầu, nói:"Chuyện chiến sự chẳng liên quan gì đến ta cả,
việc của ta chỉ có chữa bệnh cứu người mà thôi, ngươi đi đi, đi chữa cho các
binh sĩ khác đi, ở đây cứ để ta lo".

Tiêu Trần cười nói:"Vâng ạ, tất cả nhờ vào thầy". Nói xong hắn rời đi.

Hải Thượng Lãn Ông vươn tay bắt mạch cho Thanh Mộc, sau đó ông đun nước nóng,
lấy thuốc ra trộn lẫn vào trong đó....công việc này kéo dài đến cả tiếng đồng
hồ, sau khi ông cho Thanh Mộc uống thuốc xong thì tiếng còi báo hiệu cả doanh
trại phải rút quân vang lên đều đều như tiếng sấm chớp.

"Đi thôi" Trần Phàm ra lệnh cho tên lính đang điều khiển xe tank, hắn thì nằm
nghỉ luôn ở trong xe, cả ngày nay quá mệt mỏi rồi, hắn không muốn nói thêm gì
nữa.

Đoàn người rời đi, khi đến đây ai cũng vui mừng hưng phấn khi rời đi thần sắc
ai cũng nặng nề, chán nản.

Trịnh Khải nhìn qua kính viễn vọng, thấy một màn này thì cười ha hả nói:"Cuối
cùng cũng rút quân đi....cuộc chiến này cũng coi như thắng lợi......đáng tiếc
Khải Minh và cả quân đoàn kỵ sĩ đều chết....cái giá quá đắt....haizzz".

(*bệnh phong hàn: Phong hàn là bệnh lý do tà khí, hàn khí bên ngoài môi trường
xâm nhập vào cơ thể và gây bệnh. Nếu gặp điều kiện khí hậu ẩm ướt (thấp nhiệt)
thì được gọi là phong hàn thấp.

Phong hàn thường xuất hiện ở thời điểm giao mùa, mưa nắng thất thường. Tình
trạng này khiến cơ thể không thích nghi được với môi trường, dễ nhiễm lạnh và
sinh bệnh)


Đế Quốc Đông Lào - Chương #89