Chiến (1)


Người đăng: daihuynh899@

Đoàn người nối đuôi nhau tiến vào sâu trong cánh rừng, dọc đường gặp rất nhiều
lùm cây, bụi cỏ mọc cản cả lối đi, buộc đám binh lính phải tiến lên chặt bớt.

Trần Phàm nhìn rada 3z trên tay, mắt thấy đã gần đến lúc hắn quát to:"Từ bây
giờ bắt đầu chạy chậm".

Trần Phàm thúc giục ngựa để nó chạy nhanh hơn, đám sĩ quan có ngựa nên chẳng
mệt gì, chỉ khổ đám binh sĩ phải chạy bộ giữa trưa nắng gắt, cái nắng chang
chang của mùa hè đập vào mặt làm binh sĩ mệt mỏi không thôi.

Trịnh Khải đang ngồi pha một ly trà nóng, pha xong hắn uống một hơi cạn sạch.

Hắn bước dần về phía cửa sổ, nhìn 3000 binh sĩ ngoài sân mà khẽ thở dài.

Đây là một doanh trại, nói đúng hơn thì chỉ có các lều trại được dựng tạm bợ,
phần lớn binh sĩ phải ngủ giữa đường, ai cũng lộ ra thần sắc uể oải nhưng vẫn
cố luyện tập.

Các bài luyện tập cơ bản là dùng trường thương dàn hàng ngang hay nổ vài phát
súng, vì là giữa rừng nên chẳng ai nghe thấy nên đám lính cứ nổ súng thoải
mái.

Đám binh lính này mặc áo vải, trang phục không đồng nhất, có người áo bị rách
vài chỗ, người thì giày bị rách một lỗ hiện ra đôi chân trần.

Tuy vậy nhưng đám binh sĩ này là hy vọng cuối cùng của nhà Trịnh, tuy không
muốn nhưng Trịnh Khải cũng biết nhà Trịnh đã triệt để suy tàn, chỉ còn mình
hắn là ẩn nấp ở đây, các tướng lĩnh khác đều đã hy sinh sau vụ càn quét của
nhà Nguyễn.

Trịnh Khải than nhẹ một tiếng, nhìn sắc trời cũng 11h, hắn ta nằm dài trên
giường, không có một chút sức sống.

Bỗng âm thanh "Rầm rập" vang lên, ban đầu thì chỉ vài người chú ý nhưng dần
dần âm thanh càng lúc càng lớn, báo hiệu có đoàn người đang đến.

"Ai vậy nhỉ? tại sao lại đến chỗ này, không lẽ là quân Tây Sơn?".

"Không biết, nhưng theo ta nghĩ thì 8 9 phần là quân Tây Sơn rồi, nghe tiếng
ngựa chạy thì biết đây là một quân đội có huấn luyện bài bản chứ không phải
đám ô hợp".

"Đúng vậy, ca này khó rồi".

Đám binh lính bàn tán xôn xao, Trịnh Khải từ trong nhà nghe vậy cũng lao ra,
phản ứng đầu tiên của hắn là mắng:"Đệt, cái đám đầu óc bã đậu này, địch nhân
đến rồi mà không biết dàn hàng chờ địch tới à? hay muốn chết cả lũ đây???
trưởng quan đâu hết rồi???".

Trịnh Khải hét lớn, âm thanh vang vọng toàn sân, lập tức các trưởng quan hoàn
hồn lấy lại bình tĩnh, nhao nhao chỉ huy đám binh sĩ xếp thành một hàng ngang.

Đám binh lính đã luyện tập ở đây khá nhiều nên cũng quen với việc bày trận
hình, lúc này 3000 binh sĩ xếp thành một hàng ngang, hàng đầu tiên là súng hỏa
mai, hàng phía sau là trường thương với mũi thương bén nhọn đủ để đâm xuyên
bất kỳ da thịt nào của con người.

Hàng thứ 3 và thứ 4 thì xếp lộn xộn, binh lính súng hỏa mai và đao kiếm xen
lẫn nhau, các trưởng quan thời này vẫn coi trọng đao kiếm hơn là súng hỏa mai,
có điều nhờ vào việc các thương nhân Tây Dương đến Đại Việt nên hàng loạt
những vũ khí, chiến hạm của Đại Việt cũng phát triển mạnh, vì vậy súng hỏa mai
lúc bấy giờ đã thay thế được cung tên.

"Hàng 1 chuẩn bị bắn, không được hoảng loạn, giữ vị trí, bình tĩnh cho ta, kẻ
nào dám bỏ chạy hay nổ súng sớm trước hiệu lệnh thì xử theo quân pháp" Viên
trưởng quan trung niên nói, thần sắc mười phần nghiêm túc không có nửa điểm lơ
là.

"Rõ" đám binh sĩ hàng đầu cầm Tanegashima đồng loạt hô to, có thể thấy đám
binh sĩ này cũng được huấn luyện có bài bản chứ không phải là đám ô hợp chỉ
biết bỏ chạy như trong sách sử viết.

Trần Phàm từ xa đã thấy đám lính Trịnh Khải dàn hàng ngang chờ sẵn, hắn cười
lạnh một tiếng, nói:"Nguyễn Bình cứ canh mấy thằng trưởng quan mà bắn, còn các
binh sĩ còn lại thì dàn hàng ngang chuẩn bị bắn, đây là trận đánh đầu tiên
bằng súng với quy mô lớn, các ngươi chú ý mà học hỏi".

"Rõ, thưa chủ công" Dương Bình, Thanh Mộc, Nguyễn Bình đồng thanh kêu lên, về
phần Tiêu Trần, Vương Lâm và Hải Thượng Lãn Ông thì tạm thời bị bỏ lại phía
sau.

Trần Phàm biết tầm bắn hiệu quả của súng Tanegashima là từ 80 - 100m, còn súng
M44 thì tầm bắn hiệu quả lên tới 400m, quả thực giống như một trời một vực.

Để có thể đạt tới hiệu quả này là vì sự ra đời của rãnh xoắn trong lịch sử.

Rãnh xoắn này trong nòng súng được gọi là khương tuyến; khi bắn, viên đạn ép
chặt vào thành nòng và miết vào khương tuyến này, biến dạng đồng thời tự xoay
quanh trục nòng súng để tạo ra đường đạn ngoài sau khi bắn. Viên đạn sau khi
thoát ra khỏi nòng sẽ xoáy mạnh trong không khí và tạo ra hiệu ứng khí động
học giúp súng trường tầm bắn xa hơn hẳn so với các loại súng cổ như súng kíp
hay súng hỏa mai.

Sự ra đời của rãnh xoắn đã khiến cho các súng kíp, súng hỏa mai dần bị đào
thải theo thời gian, ngoài ra nó còn là biểu hiện của sự hiện đại, đến tận bây
giờ các khẩu súng trường như AK47 vẫn còn trang bị rãnh xoắn.

Đám binh sĩ nhanh chóng xếp thành một hàng ngang, chiến thuật hàng đầu tiên
bắn xong nhường hàng sau nã đạn đã được Thao Trường tự động huấn luyện, vì vậy
đám binh sĩ này cực kỳ thành thục, không cần các viên sĩ quan nói mà họ cũng
tự biết phải làm gì.

Nguyễn Bình nửa quỳ, mắt nhìn chằm chằm ống ngắm trong AWM, hắn lặng lẽ bóp
cò, "Đùng" viên đạn xé gió lao ra, trên đường bay nó liên tục xoay vòng để
tích tụ lực.

Viên trưởng quan trung niên thần sắc âm trầm nhìn sâu vào trong cánh rừng,
bỗng một viên đạn từ đâu bay tới mạnh mẽ xé toang lồng ngực của hắn.

Quá bất ngờ, viên trưởng quan chỉ kịp nhìn lỗ máu to như cái chậu cây trên
ngực mình rồi ngã xuống, lá phổi của hắn bị dập nát bét văng ra tứ tung.

Chưa dừng lại ở đó, viên đạn tiếp tục đâm vào 8 tên binh lính phía sau trưởng
quan rồi mới dừng lại, tạo thành một đường máu đỏ thẫm nhìn rất ghê rợn.

8 tên lính chỉ thấy cơ thể bị mở ra một lỗ to rồi chết đi, chưa kịp làm gì cả,
nhất thời toàn trường hỗn loạn.

"Cái gì vậy??? ghê quá".

"Tại sao lại có viên đạn mạnh đến vậy cơ chứ???".

"Kinh tởm quá".

Đám binh sĩ xôn xao, đám trưởng quan thấy một màn này nhanh chóng làm ra quyết
định, hô to:"Kẻ nào bỏ chạy xử bắn tại chỗ".

Để tăng thêm uy lực cho câu hò hét, các trưởng quan cầm súng hỏa mai bắn thẳng
lên trời như cảnh cáo.

Rất nhanh chóng, đám binh sĩ yên tĩnh trở lại, chỉ là thần sắc của ai cũng lộ
ra vẻ kinh hoảng, tựa như là gặp thứ khủng khiếp nhất trong cuộc đời của họ.

Hàng đầu binh sĩ cầm Tanegashima thì cánh tay run rẩy vì mỏi nhừ, khẩu súng
hỏa mai cũng không phải là nhẹ, cầm liên tục trong thời gian dài rất mệt mỏi,
chưa kể tinh thần căng cứng.

5 giây sau, từ trong cánh rừng một âm thanh hò hét vang lên khắp sân:" Xông
lên cho ta".

Tiếng hét làm tinh thần của binh sĩ Trịnh Khải nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Sau đó là âm thanh hò hét vang trời, đám binh sĩ của Trịnh Khải biết kẻ địch
đã tới, tất cả đều trầm mặc, nhất thời tinh thần của ai cũng căng cứng, bàn
tay cầm thật chặt khẩu Tanegashima trong tay, mồ hôi lạnh không tự chủ được
chảy xuống.

Trần Phàm đoán khoảng cách giữa hai bên là cỡ 600 mét, tầm 200 mét nữa là binh
sĩ của hắn có thể nổ súng, đám binh sĩ mặc quân phục đồng nhất, thần sắc
nghiêm nghị không có nửa điểm hồi hộp hay sợ hãi chút nào, tất cả đều im lặng
và bước về phía trước.

"Cố lên các chàng trai, các ngươi làm được". Dương Bình hét lớn, tay của hắn
nắm chặt khẩu K54 trong tay, tuy bề ngoài hắn không có chút gì lo sợ hay hồi
hộp nhưng tim hắn đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

"Bạch, bạch, bạch" Không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân đồng
thanh vang lên, tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng.

Mắt thấy đã đến 400 mét tầm bắn, Thanh Mộc định hét lên khai hỏa nhưng lý trí
cho hắn biết ít nhất cần phải tiến thêm 50m nữa mới có thể nổ súng.

Đôi khi các số liệu không phải chính xác tuyệt đối, đúng là tầm bắn hiệu quả
là 400m trở xuống nhưng đây là trong rừng rậm, khi nào chưa thấy kẻ địch thì
không thể bắn bừa về phía trước, đây đơn giản là hành vi lãng phí đạn dược.

"390m....380m......370m.....360....350........340" Thanh Mộc vừa đếm vừa lo
sợ, hắn sợ đếm sai làm chậm trễ thời cơ tốt nhưng vẫn chưa thấy kẻ địch đâu,
lúc này mà nổ súng thì thật ngu ngốc.

"320....280m... Thấy rồi" Thanh Mộc như muốn ngất đi vì hồi hộp, lúc này hàng
đầu tiên của quân Trịnh Khải đã dần hiện lên dưới các tán cây.

"Nổ súng" Thanh Mộc quát to.

"Nổ súng đi" Các sĩ quan đồng thanh quát.

"Đùng,đùng,đùng" Các binh sĩ khi nghe lệnh sĩ quan thì cũng thở phào nhẹ nhõm,
hướng về phía trước nổ súng.

Loạt đạn đầu tiên được bắn ra, trong khi các binh sĩ của Trịnh Khải còn đang
ngơ ngác thì viên đạn đã lao đến.

"Phụt, phụt,phụt" Cảnh tàn sát diễn ra, kẻ thì bị đạn ghim vào ngực làm lồng
ngực hắn nổ tung, người thì bị đạn ghim vào tay chân khiến hắn ngã xuống kêu
rên thảm thiết.

"Cái gì vậy??? chưa tới phạm vi nổ súng cơ mà???".

"Đó là loại súng gì???".

"Chết tiệt, mau chạy đi". Nhất thời trong sân tràn ngập tiếng kêu la thảm
thiết của đám binh sĩ, các trưởng quan không biết phải làm sao, trường hợp này
họ không được huấn luyện.

"Hàng thứ hai nổ súng" Thanh Mộc quát to, tiếng súng lại rền vang thêm một lần
nữa.

Vẫn là cảnh như cũ, đám binh sĩ Trịnh Khải đã thấy kẻ địch nhưng phạm vi quá
xa làm họ không thể nổ súng, vậy là một màn giết chóc lại diễn ra.

Người thì bị nổ tung đầu, người thì bị đạn phá tung lồng ngực làm huyết dịch
hoặc nội tạng bay ra tứ tung.

Trịnh Khải thấy một màn này thì tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, hắn ta
xông ra ngoài quát to:"Xông lên hết cho ta, chỉ có tiến lên thì mới có đường
sống, kẻ nào bỏ chạy giết thẳng tay".


Đế Quốc Đông Lào - Chương #83