Trịnh Khải (1)


Người đăng: daihuynh899@

Đoàn người Trần Phàm tiếp tục tiến lên, dọc đường hắn khá nhàm chán nên thử mở
Cửa Hàng Sơ Cấp lên xem.

"Cửa hàng sơ cấp:
- Radar 3z: 5000 xu
- Súng ngắm AWM VIP : 6000 xu".

Trần Phàm nhìn 36 vạn xu trong một góc của Hành Trang, hắn chọn mua luôn cả
hai món này.

[Đinh, túc chủ đã mua thành công vật phẩm Radar 3z và súng AWM VIP, vật phẩm
đã được chuyển vào Hành Trang]

[Đinh! Túc chủ còn 349000 xu]

Trần Phàm vào mục Hành Trang xem thử công dụng của hai vật phẩm này.

"Radar 3z : Có thể thấy tất cả vị trí và thông tin của con người/ động vật
trong vòng bán kính 10 vạn km "

"AWM VIP: được cải tiến từ AWM VIP, được dùng phổ biến trong ww3, được lắp ống
ngắm 256x, có khả năng một kích tất sát đối với nhân loại, phạm vi ngắm lên
tới 8000km, độ chính xác cực kỳ cao".

"Phen này thì ngon rồi". Trần Phàm vui mừng nói, sẵn tiện hắn nhấp vào mục
Thao Trường huấn luyện cho Nguyễn Bình dùng AWM.

10 phút sau, Nguyễn Bình cảm thấy một luồng tin tức khổng lồ truyền vào đầu
mình, hắn không nhịn được nhìn qua Trần Phàm, thầm than:"Chủ công có nhiều thứ
kỳ diệu thật".

Đoàn người tiếp tục đi khoảng 2 ngày, bỗng một hôm Ngô Dĩnh xuất hiện chặn đầu
đoàn người lại.

Ngô Dĩnh trong bộ trang phục hắc y nhân, đầu đội nón lá, miệng ngậm một cây cỏ
nhìn trông rất kỳ dị, giống thích khách nhưng lại có phần nghiêng về đám hiệp
sĩ hành tẩu trong giang hồ.

Lúc này Ngô Dĩnh đang ngồi trên một tảng đá lớn, khoanh chân lại nhắm hai mắt,
tựa như hắn đã ngồi đây lâu lắm rồi vậy.

Trần Phàm ngáp một cái, kiểu hiệp khách này hắn đã xem trong phim kiếm hiệp
nhiều lắm, một là đói đến nỗi phải ăn xin kiếm cơm, hai là có chuyện cần giúp.

Trần Phàm thò tay vào túi quần, móc ra 20 văn tiền vứt xuống trước mặt tên Ngô
Dĩnh.

Ngô Dĩnh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Trần Phàm môt bộ ngươi tưởng ta là ăn
xin chắc???

Trần Phàm phất tay một cái, lập tức 20 tên binh lính chạy lên, tay cầm M44 đã
lên đạn sẵn sàng nổ súng.

Rất nhanh chóng, Ngô Dĩnh bị vây lại, hắn tức giận gầm lên:"Con mẹ các ngươi,
ta là có chuyện cần tìm chỉ huy của các ngươi chứ không phải là ăn xin hay
cướp, hiểu không???".

Trần Phàm ngáp một cái nói:"Bắt hắn lại đã, có chuyện gì từ từ nói sau".

"Rõ" Đám lính không nói một lời lao đến trói chặt hai tay hai chân của Ngô
Dĩnh.

Vài phút sau, Ngô Dĩnh bị trói chặt đến nỗi thở không ra hơi, hắn sắc mặt đỏ
bừng vì huyết khí dồn lên não, gân xanh nổi lên nhìn chằm chằm Trần Phàm, bộ
dáng rất muốn giết người.

Trần Phàm ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, nói:"Có gì mau nói, ta không rảnh ở
đây nói nhảm với ngươi đâu".

Ngô Dĩnh thở dốc nói:"Tướng quân Trịnh Khải yêu cầu ngươi gia nhập dưới trướng
ngài ấy, ngươi có bằng lòng hay không???".

"Trịnh Khải là ai??? không quen". Trần Phàm suy nghĩ một chút rồi nói, ngữ khí
bình thản.

Ngô Dĩnh trừng mắt nói:"Trịnh Khải là vị tướng quân duy nhất còn sót lại sau
thời Trịnh-
Nguyễn phân tranh, ngài ấy vì sự nghiệp phục hưng nhà Lê mà ẩn sâu trong núi
rừng, chờ ngày quật khởi".

Trần Phàm nghe vậy thì cười nhạt, nói:"Quật khởi??? lừa trẻ con thì còn được
chứ ngươi lừa ai, ha ha ha".

Đám binh sĩ bên cạnh cũng cười rộn lên, hiển nhiên coi lời nói của Ngô Dĩnh là
trò đùa.

Ngô Dĩnh tức giận thật rồi, định nói gì đó thì Trần Phàm nói một tiếng làm hắn
cảm thấy lạnh thấu xương.

"Giết".

"Rõ" không đợi Ngô Dĩnh kịp phản ứng, tên lính bên cạnh chĩa súng vào đầu của
hắn, bóp cò.

"Đùng" đầu của Ngô Dĩnh bị man lực mạnh mẽ xé mở ra, máu tươi pha lẫn huyết
dịch văng ra tứ tung, xương sọ bị vỡ nát dần lộ ra trước ánh sáng, mơ hồ còn
thấy từng mạch máu và não của hắn.

"Chỉ là một kẻ lưu vong mà lại bảo chờ đông sơn tái khởi, quả là câu chuyện
buồn cười nhất mà ta từng nghe". Trần Phàm sắc mặt lạnh như băng nói, ngữ khí
mười phần bình thản.

"Tiếp tục đi". Trần Phàm quát một tiếng, đoàn người tiếp tục bước đi, về phần
xác của Ngô Dĩnh thì chẳng ai quan tâm nữa, phải biết đây là quân đội giết
người róc xương thật sự chứ không phải tân binh, vả lại ai cũng được Thao
Trường huấn luyện về tư tưởng rồi nên mọi người đều cảm thấy đây là chuyện
bình thường.

Cách đó khoảng 200 mét, một tên hắc y nhân cầm ống nhòm Tây Dương quan sát,
một lát sau hắn thờ nhẹ ra một hơi, thì thào:"Quá kinh khủng rồi....đây là
quân đội được huấn luyện cỡ nào mới đạt được mức này?".

Đang phân vân không biết có nên báo lại cho Trịnh Khải hay không thì một luồng
khí lạnh thổi vào người hắn làm hắn rùng mình lên.

Bản năng của một trinh sát 10 năm cho biết hắn đang gặp nguy hiểm, một mối
nguy hiểm lớn nhất từ trước đến giờ, phảng phất hắn không có cơ hội nào để
tránh vậy.

Từ lúc cảm nhận luồng khí lạnh đến khi đại não kịp phản ứng chỉ vỏn vẹn 0,2s
đó không phải thời gian đủ để hắn làm ra phản ứng nhưng là quá đủ đối với ranh
giới sự sống và cái chết.

Sâu trong linh hồn hắn đang gào thét dữ dội, nó cho biết trong vòng 0,1s nữa
nếu hắn không làm ra động tác gì thì hắn chắc chắn phải nằm xuống tại đây.

Từng dây thần kinh, mạch máu trong người hắn điên cuồng vận chuyển, trong
0,0001s hắn đã làm ra quyết định.

Hắn nhẹ xoay người một cái, theo hắn nghĩ thì động tác này thập phần hoàn mỹ
để tránh mối nguy hiểm này rồi, đây là cú xoay người nhanh nhất từ kho hắn
chào đời.

Đáng tiếc đời không như là mơ, hắn vừa xê dịch 0,001 mm thì một luồng sáng từ
cách đó 20m lóe lên.

Không một dự báo nào xuất hiện, đầu của hắc y nhân bị nổ tung, máu thịt lẫn
huyết dịch pha trộn lẫn nhau văng ta khắp nơi nhuộm đỏ cả thân cây đại thụ.

Chưa dừng lại ở đó, viên đạn vẫn còn lực quá mạnh, nó tiếp tục đâm xuyên qua 7
thân cây đại thụ rồi mới đâm vào mặt đất và dừng lại.

Cả 7 cây đại thụ đều bị đục một cái lỗ cực kỳ to, đường kính cỡ 40cm, chỉ một
viên đạn thôi mà có thể làm được như vậy quả thực làm người khác không thể nào
tin nổi, ít nhất là thời đại này chưa có khẩu súng nào làm được như vậy trừ
pháo.

Cách đó 220m, Nguyễn Bình cầm thanh AWM VIP, mồ hôi hắn chảy ròng ròng, khói
trắng từ họng súng bốc lên dữ dội phảng phất như là khói của một đại pháo vừa
bắn ra vậy, thở ra một hơi Nguyễn Bình buông súng xuống thì thào:

"Quá mạnh mẽ rồi......đây có còn là súng không vậy???".

Nguyễn Bình nhìn Rada 2z trong tay, sau khi Trần Phàm có Rada 3z rồi thì vứt
cho hắn cái radar này, mục đích là để hắn biết được vị trí của người cần nổ
súng.

Nguyễn Bình vuốt ve thanh AWM, yêu thích không buông tay, đây quả là khẩu súng
mạnh nhất từ trước đến nay hắn sở hữu, trước kia làm lính cho triều đình Tây
Sơn thì hắn cũng có súng hỏa mai nhưng lực bắn và tầm bắn thì thua xa khẩu AWM
ngàn vạn dặm.

Thời Tây Sơn, bất kỳ người lính cũng có súng hỏa mai trong người, miễn là phục
vụ cho quân đội thì sẽ có súng trong người, đây cũng là điểm độc đáo của thời
đại này, 10 người lính thì đến 9 người là có súng hỏa mai rồi.

Đáng tiếc, đến thời vua Minh Mạng thì súng ống bị triều đình quản lý chặt chẽ,
từ đó người lính chuyền từ dùng súng hỏa mai sang dùng đao, kiếm, trường
thương, quả là một sự thụt lùi đi ngược lại với thời đại của triều đình nhà
Nguyễn.

Đặc biệt là khẩu AWM này có ống giảm thanh nên không nghe tiếng nổ súng, vì
vậy khẩu AWM này càng thích hợp hơn cho việc ám sát.

Trần Phàm nhìn Nguyễn Bình cách đó không xa, lộ ra nụ cười nhạt, đồng thời hắn
cũng đang điên cuồng tính toán.

"Trịnh Khải là một vị tướng quân ở ẩn, vì vậy hắn chắc chắn phải tồn trữ rất
nhiều lương thực, nếu mình có thể chiếm được số lương thực này thì nạn đói ở
Bình Dương sẽ được giải quyết".

"Điều quan trọng là mình không biết vị trí hiện tại của hắn ta ở đâu.....thôi
vậy..........trước tiên dùng Rada 3z thử xem, phạm vi 10 vạn km là quá lớn
rồi, chắc chắn có thể tìm thấy hắn ta miễn là hắn ta còn ở miền nam Đại Việt".

Trần Phàm lặng lẽ lấy Rada 3z ra, nhìn vào những chấm đỏ trong vòng tròn màu
trắng mà hắn cười khổ.

Vòng tròn màu trắng chính là phạm vi hoạt động của Radar, hiện tại nó bao phủ
cả miền nam Đại Việt, sang đến cả Xiêm và quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa.

Trần Phàm hỏi hệ thống:"Hệ thống, có cách nào tìm vị trí của một người trên
radar hay không?".

[Túc chủ có thể suy nghĩ về Trịnh Khải, radar sẽ hiện ra vị trí của y]

Trần Phàm nghi hoặc hỏi:"Cơ mà ta không biết mặt mũi của hắn ra làm sao thì
làm sao suy nghĩ???".

[Trường hợp này không khó, túc chủ chỉ cần khấu trừ cho hệ thống 200 xu thì
bất kỳ vị trí của ai cũng tìm được, điều kiện là người đó phải trong phạm vi
tìm kiếm của radar, nếu quá mức đó thì không được]

"Mau trừ đi, hút máu quá rồi đó" Trần Phàm hừ lạnh nói.

[Đinh! khấu trừ 200xu, vị trí của Trịnh Khải đã hiện lên trên radar của túc
chủ, mời kiểm tra]

[Đinh! túc chủ còn 348800 xu]

"Chậc chậc, nhanh quá đi chứ". Trần Phàm cảm thán, nhìn vào radar trên tay.

Chỉ thấy rada có thêm một chấm tròn màu xanh nhạt, nó liên tục nhấp nháy báo
hiệu cho Trần Phàm biết vị trí.

Trần Phàm nhìn vị trí trên radar, mở Bản Đồ lên, đối chiếu với vị trí hiện tại
của hắn thì Trịnh Khải cách khu vực này 2km, nằm sâu trong cánh rừng.

"Quả là biết trốn a, trong cánh rừng này không có thôn làng nào hay người dên
nào sinh sống, cho dù tiều phu có vào rừng tìm củi hay chặt cây thì cũng sẽ
không đi sâu vào đây, trốn kỹ thật đấy" Trần Phàm khẽ cảm thán, nhìn sắc trời
cũng sắp 11h trưa.

Hắn quay sang quát lớn với đám binh sĩ:"Các chàng trai, tiếp tục đi về phía
Đông, vào sâu trong rừng".


Đế Quốc Đông Lào - Chương #82