Tiêu Trần (2)


Người đăng: daihuynh899@

Tiêu Trần há mồm muốn nói gì đó nhưng hắn nghĩ lại, có vẻ như làm ở chỗ này
cũng không tệ nhỉ? mà Bộ Nội Vụ là gì nhỉ? chắc là tính toán sổ sách chăng?

Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không nói được lời nào, Trần Phàm hừ một tiếng rồi bỏ
đi không thèm quan tâm nữa.

Hai tên lính từ bên ngoài đi tới, cởi trói tay chân cho Tiêu Trần rồi dìu hắn
đi ra ngoài.

Vậy là một đêm mệt mỏi của Tiêu Trần đã qua đi, sắp tới là ngày tháng vui vẻ,
tìm lại chính mình của hắn.

Trần Phàm trang trở về lán trạn thì âm thanh của hễ thống vang lên trong đầu
hắn:

[Đinh! túc chủ đạt điều kiện để phát động nhiệm vụ phụ: thành lập quân y]

[Nhiệm Vụ Phụ Thành Lập Quân Y: Túc chủ cần phải tìm và thuyết phục Hải Thượng
Lãn Ông, khiến ông ta đồng ý làm việc cho túc chủ, nhiệm vụ hoàn thành thưởng:
Hoán Đổi Đan x1, Tâm Hoàn Đan x1]

Ban đầu, Trần Phàm nghe thấy có nhiệm vụ phụ thì có chút chán nản, nhưng khi
nghe đến Hoán Đổi Đan thì hai mắt sáng lên.

"Hệ thống, tại sao ngươi nói Hoán Đổi Đan ở Cửa Hàng Trung Cấp mới có cơ
mà???".

[Vì vật phẩm Hoán Đổi Đan vốn là chỉ xuất hiện ở Cửa Hàng Trung Cấp, khi phát
động Nhiệm Vụ thì có tỉ lệ xuất hiện vật phẩm ở những cửa hàng trung cấp hoặc
cao cấp, chỉ là tỉ lệ xuất hiện những vật phẩm này chỉ chiếm khoảng 10%]

"Mình đúng là may mắn mà, ha ha". Trần Phàm cười to, cũng may đây là ban đêm
nên không có ai phát hiện hắn cười như điên.

Hồi lâu sau, Trần Phàm mới hỏi:"Tâm Hoàn Đan" là gì thế hả hệ thống???".

[Tâm Hoàn Đan giúp túc chủ không bao giờ bị nhức đầu hay các bệnh nhẹ khác,
ngay cả mệt mỏi cũng giảm 50%, tức là nếu bình thướng túc chủ làm việc nặng mà
mệt đến nỗi mệt lả tay chân thì có Tâm Hoàn Đan, túc chủ sẽ giảm 50% mệt mỏi
ấy]

"Ồ, bảo vật a, mình đúng là may mắn". Trần Phàm cười nhạt, tiếp tục về lán
trại.

Hôm sau, Tiêu Trần được gọi tới lán trại của Trần Phàm, nhìn Tiêu Trần khỏe
mạnh, tinh khí mười phần thì hắn hỏi:

"Tiêu Trần này, ngươi có biết nơi ở của Hải Thượng Lãn Ông không?".

Tiêu Trần trong bộ quân phục cực kỳ điển trai, hắn ôm quyền nói ngay:"Bẩm báo
túc chủ, Hải Thượng Lãn Ông ở xã Liêu Xá, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên, có điều
từ đây đến đó khoảng 80 km, đại khái là khoảng 5 ngày đi đường ạ".

Trần Phàm nhíu mày, 5 ngày theo lời Tiêu Trần nói chỉ là vài người cùng đi
thôi, nếu mang theo vài trăm người thì chắc chắn sẽ không chỉ 5 ngày, có khi
là cả vài tuần.

Dù sao thời điểm này triều đình Tây Sơn còn chưa hoàn toàn nắm giữ Đại Việt,
các thế lực cát cứ vẫn còn, nếu chỉ mang theo vài chục người thì khả năng bị
cướp là rất cao, chưa kể các khu rừng rậm còn chưa được khai hoang, có khi
phải trèo đèo lội suối thì khá mệt rồi.

Trần Phàm suy nghĩ hồi lâu, hắn làm ra quyết định, nói:"Khoảng 3 tháng nữa
chúng ta sẽ đi đến chỗ ở của ông ta, trong thời gian này ngươi cứ ở đây cố
gắng đảm nhiệm chức vụ đi, còn gì không hiểu cứ hỏi ta sẽ giải thích cho".

Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi nói:"Chủ công phải là người của triều đình Tây
Sơn hay không???".

Trần Phàm khẽ lắc đầu, nói:"Không phải, ta là quân phiệt đấy, sau này ta sẽ
thành lập quốc gia riêng của mình".

Tiêu Trần nghe vậy như sét đánh ngang tay, hắn run rẩy, khuôn mặt tái nhợt,
nói lấp bấp:"Quân....quân phiệt ư.....vậy sau này chủ công có chống lại triều
đình hay không???".

Trần Phàm hơi suy tư rồi nói:"Có thể đấy, sau này khi thế lực của ta bành
trướng mạnh lên thì có thể chiếm các vùng đất khác, khi đó có lẽ cần phải
chống lại triều đình".

Tiêu Trần nghe vậy thì chán nản, hắn cũng biết bản thân đã cùng chung một
chiếc thuyền với Trần Phàm rồi, muốn dứt ra thì rất khó, hầu như là không thể
nào.

Trần Phàm thấy vậy thì phất tay ý bảo hắn cút đi, sau đó hắn cũng ra ngoài.

(*Hải Thượng Lãn Ông: Lê Hữu Trác vốn có tên cúng cơm là Huân (薰), biểu tự Cận
Như (瑾如), bút hiệu Quế Hiên (桂軒), Thảo Am (草庵), Lãn Ông (懶翁), biệt hiệu cậu
Chiêu Bảy (舅招????), sinh ngày 12 tháng 11[2] năm Canh Tí (1720) tại xóm Văn Xá,
hương Liêu Xá, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, trấn Hải Dương (nay là xã
Liêu Xá, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên). Tuy nhiên, cuộc đời ông phần nhiều (đặc
biệt là từ năm 26 tuổi đến lúc mất) gắn bó với ở quê mẹ thôn Bàu Thượng, xã
Tĩnh Diệm, huyện Hương Sơn, phủ Đức Quang, trấn Nghệ An (nay là xã Quang Diệm,
huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh). Ông là con thứ bảy của tiến sĩ Lê Hữu Mưu và
phu nhân Bùi Thị Thưởng [3].

Dòng tộc ông vốn có truyền thống khoa bảng; ông nội, bác, chú (Lê Hữu Kiều),
anh và em họ đều đỗ Tiến sĩ và làm quan to. Thân sinh của ông từng đỗ Đệ tam
giáp Tiến sĩ, làm Thị lang Bộ Công triều Lê Dụ Tông, gia phong chức Ngự sử,
tước Bá, khi mất được truy tặng hàm Thượng thư (năm Kỷ Mùi 1739). Khi ấy, Lê
Hữu Trác mới 20 tuổi, ông phải rời kinh thành về quê nhà, vừa trông nom gia
đình vừa chăm chỉ đèn sách, mong nối nghiệp gia đình, lấy đường khoa cử để
tiến thân. Nhưng xã hội bấy giờ rối ren, các phong trào nông dân nổi dậy khắp
nơi. Chỉ một năm sau (1740), ông bắt đầu nghiên cứu thêm binh thư và võ nghệ,
"nghiên cứu trong vài năm cũng biết được đại khái, mới đeo gươm tòng quân để
thí nghiệm sức học của mình" (Tựa "Tâm lĩnh"). Chẳng bao lâu sau, ông nhận ra
xã hội thối nát, chiến tranh chỉ tàn phá và mang bao đau thương, làm ông chán
nản muốn ra khỏi quân đội, nên đã nhiều lần từ chối sự đề bạt. Đến năm 1746,
nhân khi người anh ở Hương Sơn mất, ông liền viện cớ về nuôi mẹ già, cháu nhỏ
thay anh, để xin ra khỏi quân đội, thực sự "bẻ tên cởi giáp" theo đuổi chí
hướng mới)


Đế Quốc Đông Lào - Chương #76