Tiêu Trần (1)


Người đăng: daihuynh899@

Không đợi Tiêu Trần kịp phản ứng, tên lính đã vung báng súng vào bụng hắn.

"Bạch" Tiêu Trần đau đến nỗi mặt tái nhợt, gân xanh nổi lên, chân hắn run đến
nỗi không đứng vững được, bất tri bất giác tự động quỳ xuống.

Suy cho cùng thì hắn chỉ là một tên thư sinh mà thôi, dù biết võ thuật nhưng
bản thân hắn không luyện thân thể thường xuyên, giống như trăng trong nước hoa
trong gương, biết võ thuật nhưng không thể thi triển ra.

"Bắt hắn lại, đem về nhốt vào nhà lao". Trần Phàm sắc mặt lạnh như băng ra
lệnh, phảng phất như mọi chuyện rất đơn giản vậy.

"Rõ". Đám binh sĩ đều đồng loạt hô to một tiếng, sĩ khí ngút trời.

Rất nhanh chóng, Tiêu Trần bị trói hai tay hai chân, miệng bị dán băng dính,
bị hai tên lính kéo đi như chó chết.

Trần Phàm ung dung đi theo, dọc đường ai gặp cũng phải né ra, tất cả mọi người
đều cung kính với hắn.

Đêm hôm đó, trong một căn nhà giam.

Tiêu Trần bị trói chặt trên một cọc gỗ, chỉ có miệng là có thể nói, hắn liên
tục mắng chửi Trần Phàm:

"Tiện nhân, mau thả tao ra".

"Cái ngươi là binh sĩ phục vụ cho nhân dân hay gây họa cho nhân dân đây? ta là
một công dân bình thường của nước Đại Việt, yêu cầu thả ta ra ngay lập tức".

"Ả tiện nhân khốn kiếp, ta nguyền rủa 18 đời tổ tông nhà ngươi".

Đám binh lính canh gác bên ngoài thần sắc lạnh lùng thờ ơ, mặc kệ Tiêu Trần
kêu rách cổ họng cũng không nhúc nhích.

10 phút sau, Trần Phàm xuống tới, việc đầu tiên hắn làm là vả vào mặt của Tiêu
Trần, quát to:

"Thằng kia, tao làm gì mày mà chửi cả dòng họ nhà tao thế?".

Rất nhanh, vài chục cái tát đã giáng xuống gương mặt anh tuấn của Tiêu Trần,
lúc này mặt hắn sưng vù vù, bị tát làm hắn cực kỳ choáng váng, đầu óc ong ong
không nghĩ nổi gì nữa.

"Dội nước lạnh" Trần Phàm nói vọng ra ngoài cửa, hai tên lính gác cửa rất nghe
lời, 2 xô nước lạnh được mang tới lập tức.

"Ào ào" sau hai pha dội nước lạnh, Tiêu Trần đã dần tỉnh lại, hắn nghiến răng
định nói gì đó thì Trần Phàm đấm một quyền vào bụng hắn.

"Định chửi nữa chứ gì? chị đây đánh cho mày tỉnh ra". Trấn Phàm cười gằn, đánh
liên tục vài phát vào bụng hắn.

Một lát sau, khuôn mặt Tiêu Trần đã đỏ lên, gân xanh nổi đầy mặt, hắn phun ra
một ngụm máu tươi.

Trần Phàm biết Tiêu Trần đã tới giới hạn, buông tay không đánh nữa, bắt đầu
hỏi:

"Tại sao ngươi lại muốn bắt ta???".

Tiêu Trần cố lắm mới nói được: "Tôi cũng không muốn bắt cô đâu, chẳng qua là
tình thế ép buộc mà thôi".

Trần Phàm hơi nhíu mày, hỏi:"Ngươi mau nói rõ ra xem".

Tiêu Trần nghĩ đến cảnh bị Trần Phàm tra tấn, thành thật nói:

"Thật ra tôi là đệ tử của Hải Thượng Lãn Ông, ông ta là một lang y, ông ta
được người đời xưng là Thần Y, ông ta chỉ hành y chữa bệnh cứu người, xa lánh
chốn quan trường, y đức của ông ta có thể nói là đứng hàng đầu trong Đại
Việt".

Trần Phàm nhíu mày, hỏi:"Có nói quá không đấy?".

Tiêu Trần nói:"Không nói quá đâu, ban đầu tôi nghĩ ông ta chỉ là một thầy
thuốc bình thường mà thôi, nhưng sau khi tôi bái ông ta làm sư phụ thì mới
thấy ông ta xứng với hai chữ Thần Y".

"Hải Thượng Lãn Ông ban đầu nhận tôi làm đồ đệ vì thấy tôi có chút tài nghệ,
khuôn mặt của tôi cũng khá đẹp trai nên có lẽ ông ta khá thích tôi, truyền cho
tôi những kinh nghiệm quý báu của ông ta".

"Tuy nhiên, sau đó tôi bộc lộ ra sự lười biếng của mình, ông ta cũng mặc kệ,
hai năm sau tôi vẫn chẳng thể nào hành y được do tôi học nay nhưng mai lại
quên".

"Quá chán nản, tôi định từ bỏ thì có một ngày tôi bị ho ra máu, tôi thử hỏi
ông ta thì nhận được tin là tôi bị ông ta bỏ thuốc độc, nếu muốn chữa khỏi thì
phải dâng nữ tử xinh đẹp cho ông ta, nếu không thì 1 năm nữa tôi sẽ chết".

Trần Phàm hừ lạnh, nói:"Vậy ra đây là lý do ngươi theo dõi ta ư???".

Tiêu Trần do dự một chút rồi nói:"Thật ra là do tình cờ thôi, vốn là tôi định
đến kinh thành để tìm những nữ nhân xinh đẹp khác cơ, ai ngờ cái nơi khỉ ho cò
gáy này cũng có nữ nhân xinh đẹp như cô.... chuyện sau đó cô cũng biết rồi
đấy, vậy cô thả tôi đi được không???".

Trần Phàm khẽ lắc đầu, hỏi:"Ngươi còn tài năng gì nữa không?".

Tiêu Trần khẽ do dự một chút rồi nói:"Tôi còn khả năng tính toán sổ sách".

Trần Phàm ánh mắt lóe sáng, hỏi:"Ngươi còn biết tính sổ sách ư? ngươi có tính
bao giờ chưa?".

Tiêu Trần thần sắc tự tin, phảng phất như mình là cao nhân, nói:"Tôi đã từng
tính toán sổ sách cho Hải Thượng Lãn Ông, do ông ta hành nghề thầy thuốc nên
cần tính toán tiền bạc để mua dược liệu hay giá tiền mỗi đơn thuốc, còn có
tính toán xem hôm nay hành nghề thuốc lời hay lỗ, tôi tính toán mười phần
chuẩn xác, vì vậy ông ta mới không đuổi tôi đi đó".

Trần Phàm khuôn mặt lộ ra vẻ thèm khát, tựa như sói lâu ngày mới thấy thịt,
nói:"Tốt quá, Bộ Nội Vụ của ta cũng cần nhân tài như ngươi, từ nay ngươi được
bổ nhiệm chức Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ, ngươi có nguyện ý không?".

Tiêu Trần hoảng hốt nói:"Cái gì cơ??? tôi được nhận vào quân đội của cô á???
tuy tôi giỏi tính toán nhưng chưa từng tính các khoản chi lớn, hơn nữa không
biết môi trường trong đó có phù hợp với tôi hay không nữa mà".

Trần Phàm tỏ vẻ không vui, nói:"Không hợp cũng phải hợp, ý ta đã quyết, từ
ngày mai ngươi thay Dương Bình làm Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ đi, bây giờ thì mau ngủ
sớm đi mai còn có sức đi làm".


Đế Quốc Đông Lào - Chương #75