Người đăng: daihuynh899@
Trần Phàm cười nhạt, nói:"Không có gì đâu, để chị lấy tiền đưa cho em".
Hắn từ mục "Hành Trang" lấy 7 vạn đồng ra đưa cho Kim Ngọc.
Kim Ngọc cầm tiền mà hoảng hốt, vội xua tay nói:"Em chỉ lấy 2 vạn thôi chị, 7
vạn nhiều quá rồi".
Trần Phàm nhét vào tay của Kim Ngọc, nói:"7 vạn không là gì cả, em cứ giữ lấy
đi, sau này còn dùng".
Đưa qua lại một hồi, Kim Ngọc cũng nhận lấy, nàng nói:"Chị tốt với em quá, em
cảm ơn chị nhiều lắm ạ".
Trần Phàm tươi cười, định nói gì đó thì một âm thanh lạnh lẽo truyền đến.
"Chào hai cô".
Trần Phàm quay người nhìn sang thì thấy một thư sinh toàn thân mặc áo bào màu
trắng, tóc dài nhưng được búi lại phía sau, đôi chân mày thẳng tắp, khuôn mặt
khá anh tuấn, lúc này hắn đang tươi cười hướng tới bàn của hai người chào hỏi.
Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:"Không biết công tử có chuyện gì không?".
Thư sinh áo trắng tươi cười, nụ cười tiêu sái làm mê động lòng người, Kim Ngọc
bên cạnh đã hơi đỏ mặt cúi đầu, hai tay nàng nắm chặt vân vê góc áo, dáng vẻ
vô cùng bối rối.
Trần Phàm khẽ than dài thở ngắn, biết Kim Ngọc là thiếu nữ chưa gặp qua nam
nhân nào đẹp trai như vậy nên cũng không trách.
Thư sinh áo trắng nói:"Hai vị cô nương, ta có một bài thơ này, thỉnh hai vị
nghe thử xem".
Nói rồi hắn lấy cây quạt ra, mặt ngoài cây quạt có in hình một cây anh đào.
Trần Phàm ánh mắt chán ghét đứng lên, vươn tay nắm chặt bàn tay của Kim Ngọc,
nói:"Xin lỗi công tử, hai người chúng ta không có hứng thú". Dứt lời hắn tiến
về phía cầu thang, dắt theo Kim Ngọc đi xuống.
Kim Ngọc sững sờ nhưng cũng đi theo, bộ dáng nuối tiếc.
Thư sinh áo trắng sững sờ, một lát sau hắn tức giận ném cây quạt xuống đất,
"Cạch" một tiếng, cây quạt bị gãy làm đôi, có thể thấy hắn dùng lực rất mạnh.
Hắn không ngờ hai nữ nhân này không để hắn ngâm bài thơ đã bỏ đi, đây là một
sự sỉ nhục đối với hắn, nhất thời hắn không biết làm sao, bây giờ nếu đuổi
theo thì hai người đó chắc chắn không gặp mặt, mà chỉ có giao Trần Phàm cho vị
kia thì mới có thể chữa được bệnh của hắn.
Đang lúc rối rắm, bỗng hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, thì thào:"Cũng không thể
trách ta được" hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, rảo bước xuống lầu 1.
Trần Phàm dắt tay Kim Ngọc tiến ra ngoài quán trà, đám nam nhân vẫn dõi theo
bóng lưng của hắn nhưng không ai đi theo.
Khi tiến ra ngoài, Trần Phàm nói:"Em về nhà đi, chị đi đây".
Kim Ngọc gật đầu, nói:"Tạm biệt chị, khi nào rảnh thì em sẽ đến nhà chị chơi".
Trần Phàm sắc mặt cổ quái, hỏi:"Em biết nhà chị ở đâu à???".
Kim Ngọc khẽ giật mình, biết mình đã nói nhầm nên hơi xấu hổ, nói:"À...em nhầm
một tý ...sau này nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, em về đây, biết có tiền
chắc ba em mừng lắm".
Trần Phàm gật đầu, cả hai đều rời đi.
Trần Phàm ẩn ẩn cảm thấy thiếu niên áo trắng kia có chút kỳ lạ, thế là hắn rẽ
vào một con hẻm nhỏ.
Con hẻm này rất hẹp, là một đường cụt, hai bên bị bao phủ bởi hai vách tường
cao chót vót.
Thư sinh áo trắng nãy giờ vẫn đi theo sau Trần Phàm, thấy hắn rẽ vào hẻm nhỏ
thì biết đối phương đã biết mình theo dõi, cười khẽ một tiếng rồi cũng đi vào.
Thư sinh áo trắng vừa tiến vào đã thấy Trần Phàm nhìn mình, cũng không giả vờ
nữa mà nói ngay:
"Chào em, ta cũng không muốn bắt em đâu nhưng tình thế bắt buộc, không giao em
cho lão ta thì ta cũng không được giải độc, đừng giận ta nhé"
Vừa nói, tay hắn thò vào túi quần, lấy ra một con dao găm nhỏ.
Con dao này thuần một màu đen, mặt dao nhẵn bóng tựa như được mài giũa rất
nhiều, lưỡi dao sắc bén mơ hồ có tia sáng phản chiếu ra, con dao này cũng khá
nhỏ, chỉ khoảng 15cm.
Thư sinh bộc lộ ra bản chất của hắn, tay vừa động con dao đã quay vài vòng rồi
rơi vào tay hắn, điều này có nghĩa là tên thư sinh này đã sử dụng thanh dao
nhỏ rất thành thục.
Thư sinh áo trắng liếm nhẹ lưỡi dao, nói:"Ta tên là Tiêu Trần, có thể gọi ta
là Trần tiên sinh hay gì cũng được, không quan trọng vì sau này chúng ta chẳng
còn gặp mặt nữa".
Vừa dứt lời, Tiêu Trần lao lên như tia chớp, mơ hồ có thể thấy tàn ảnh của
hắn.
"Kẻ này cũng biết chút võ thuật" Trần Phàm thầm nghĩ, búng tay nhẹ một cái.
Từ bên ngoài hẻm, 20 người lính sớm đã bao vây lối vào, giờ này nghe hiệu lệnh
cũng nhanh chóng tiến vào.
Tiêu Trần đang lao lên thì nghe tiếng bước chân bên ngoài, quá hốt hoảng hắn
làm rơi luôn con dao.
"Đứng im" Một tên binh lính tay cầm súng trường M44, mặc quân phục hướng họng
súng đen xì về phía hắn.
Sắc mặt Tiêu Trần tái nhợt, hắn biết đây là súng, một loại vũ khí có thể đánh
ra lực sát thương cực cao, tốc độ nhanh hơn bất cứ đao thương hay kiếm, cung.
Giờ phút này có một đoàn người được trang bị súng khiến hắn cực kỳ sợ hãi,
khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Tiêu Trần vốn nghĩ nữ nhân trước mặt tuy có xinh đẹp đến mấy thì cũng không
thể chống lại dao găm của hắn, không ngờ cô ta đã sắp đặt cái bẫy này, chờ
mình rơi vào bẫy.
Càng nghĩ, Tiêu Trần càng cảm thấy bản thân hắn ngu ngốc, một nữ nhân tuyệt
sắc như thế làm sao có thể không chút phòng bị gì mà ra quán trà một mình cơ
chứ? giờ phút này có hối hận thì hắn cũng rơi vào bẫy rồi, chỉ mặc cho sự sắp
đặt của người khác mà thôi.