Kim Ngọc (1)


Người đăng: daihuynh899@

Cuộc họp kết thúc, Trần Phàm thử ra ngoài đi dạo thành Vân Kinh một chút, dù
sao khi đến đây hắn chưa từng đi dạo bao giờ.

Đường xá khá tấp nập, người đi người lại rất nhiều, các cửa hàng ven đường bán
hàng hóa cũng khá đa dạng.

Đang nhìn cảnh xung quanh, một cô gái chợt đụng vào hắn.

"A" cô gái ngã vào người hắn, Trần Phàm chẳng có chút hứng thú nào, hắn nhẹ ôm
cô gái rồi đẩy ra.

Cô gái khuôn mặt khá xinh đẹp, mái tóc dài, đôi môi hơi đỏ, ngũ quan hoàn mỹ,
tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng chỉ xét về vẻ đẹp thì cũng trên
trung bình.

Trần Phàm chợt thấy cô gái hơi quen quen, hắn suy nghĩ một chút thì ngạc
nhiên, hỏi:"Cô tên là Kim Ngọc phải không???".

Kim Ngọc hơi choáng váng, vài giây sau cô thấy Trần Phàm thì tỏ vẻ không hiểu,
nói:"Cô.....cô là ai???".

Trần Phàm vỗ vỗ trán, hắn bây giờ đã là nữ nhân, tất nhiên Kim Ngọc không biết
hắn rồi, thế là hắn nói:"Tôi tên là Như Nguyệt, là bạn thân của Trần Phàm".

"A....cô là bạn của Trần Phàm à". Kim Ngọc nghe vậy thì cũng tin tưởng, dù sao
cô cũng chỉ là thiếu nữ 17 tuổi mà thôi, rất tin người.

Kim Ngọc cười tươi như hoa, nắm chặt tay của Trần Phàm, nói:"Hân hạnh được gặp
cô, tôi là Kim Ngọc, là con của chú anh ấy, chắc cô cũng nghe Trần Phàm nói về
tôi rồ nhỉ? mình kiếm quán nước nào nói chuyện nhé".

Trần Phàm khẽ gật đầu, dù sao hiện tại hắn cũng đang rảnh.

Cả hai tiến vào một quán nước, đám thanh niên trong quán thấy hai mỹ nhân tiến
vào quán thì hai mắt sáng lên, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Hai mỹ nhân này xinh đẹp thật đấy".

"Đúng đúng, không biết là có phải từ kinh thành tới không nữa, tòa thành nhỏ
này căn bản không sản sinh ra nổi hai mỹ nhân như vậy".

"Đúng là tuyệt sắc giai nhân, vừa nhìn ta đã mê mẩn rồi".

Cả hai nhanh chóng trở thành tâm điểm của quán, dù sao hiện tại mỹ nhân rất
hiếm, đa số là rơi vào tay của quý tộc hay quan lại chứ làm gì đến lượt bọn
nhà nghèo cơ chứ.

Trần Phàm không muốn nổi bật nên chỉ trang điểm sơ sài thôi, hắn mặc bộ váy
dài màu trắng che kin từ trên xuống, nhìn rất giống tiên nữ.

Một thư sinh áo trắng ngồi trong một góc hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Trần
Phàm, hồi lâu sau khẽ thì thào:"Không ngờ trong cái thành mục nát này mà có
một mỹ nữ như vậy, nếu đem tặng cho người ấy thì chuyện của mình có thể giải
quyết".

Thầm quyết tâm trong lòng, ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng của Trần Phàm, khi
thấy Trần Phàm tiến lên lầu hai thì hắn đặt chén trà xuống, bước chân không
nhanh không chậm cũng tiến lên theo.

Dưới sự lôi kéo của Kim Ngọc, Trần Phàm củng đành tiến lên tầng 2, ngoan ngoãn
ngồi xuống.

Kim Ngọc thấy Trần Phàm xinh đẹp như vậy thì bản thân nàng ta cũng thấy mê
mẩn, ánh mắt rực lửa nói:"Như Nguyệt, cô bao nhiêu tuổi rồi?".

Trần Phàm khẽ nhíu mày, không biết tại sao Kim Ngọc lại hỏi tuổi của mình
nhưng cũng nói:"18 tuổi".

Kim Ngọc ngạc nhiên nói:"Woa, đây là tuổi thanh xuân đẹp nhất của thiếu nữ
nha, tôi chỉ có 17 tuổi, nếu vậy thì phải gọc cô là chị rồi, chị Như Nguyệt
hihi".

Kim Ngọc rót đầy trà vào ly rượu, không nói hai lời uống cạn, xong rồi nàng
khẽ xoa xoa ly trà, dáng vẻ mười phần đáng yêu.

Trần Phàm dở khóc dở cười, đúng là nữ nhân ở thời cổ đại, 17 tuổi rồi nhưng cư
xử không khác con nít là mấy.

Trần Phàm cũng uống cạn ly trà, chỉ là khuôn mặt hắn cũng nở nụ cười hiếm
thấy.

Lúc này hắn mới hỏi:"Ba của em dạo này sao rồi??? Trần Phàm có nói với chị về
ba của em nhiều lắm đấy".

Nói tới đây, đột nhiên Kim Ngọc thay đổi sắc mặt, không còn vui vẻ như trước
mà ánh mắt thoáng hiện lên một tia buồn bã, nàng chậm rãi nói:

"Ba của em dạo này làm ăn rất tệ, thua lỗ liên tục, sắp tới có khi nhà của em
cũng phải bán cho người khác để bù vào số nợ..... bây giờ em không biết làm
sao nữa đây chị ơi".

Trần Phàm nghe vậy thì hơi suy nghĩ, nói:"Chị có thể giúp được em đấy, em có
muốn không?".

Kim Ngọc hơi kinh ngạc, hỏi:"Chị....chị nói thật không ạ?....nhưng nếu lấy
tiền của chị thì...".

Trần Phàm thấy vậy thì cười khẽ, vươn tay ra bắt lấy bàn tay trắng ngần của
Kim Ngọc, nói:"Em cứ yên tâm đi, dù sao chị cũng là bạn thân của Trần Phàm,
giúp em coi như là giúp hắn thôi mà, không có gì cả, em đừng lo".

Dừng lại một chút, Trần Phàm nói tiếp:"Kim Ngọc này, số tiền này là chị cho em
luôn đấy chứ không phải cho em mượn đâu, em cứ yên tâm đi nha".

Trần Phàm càng nói càng nhanh, đến cuối cùng để Kim Ngọc đỡ cảm thấy áy náy
hắn còn xoa xoa bàn tay của nàng, cảm giác mềm mềm mà thoải mái làm hắn cảm
thấy cực kỳ sảng khoái.

Kim Ngọc chần chờ hồi lâu, một lát sau nàng khẽ gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ
kiên định, nói:"Được rồi, vậy em cảm ơn chị nhiều lắm".


Đế Quốc Đông Lào - Chương #73