Không Đề


Người đăng: daihuynh899@

Hôm sau, Trần Phàm quyết định họp, triệu tập các viên sĩ quan lại cùng một
chỗ.

Trong phòng, Trần Phàm ngồi trên ghế gỗ, dáng vẻ lười nhác hỏi:"Dạo này tình
hình trong thành sao rồi?".

Một viên sĩ quan trung niên đứng lên khom người nói:"Thưa chủ công, mấy ngày
vừa qua chúng ta thu được tổng cộng 37 vạn đồng tiền thuế".

Trần Phàm hơi nhíu mày, hỏi:"Sao ít như vậy?".

"Thưa chủ công, vì chúng ta vừa tiếp quản thành, chưa nắm rõ tình hình của
người dân nên thu thuế khá chậm trễ ạ".

Trần Phàm gật đầu, hỏi tiếp:"Trong quá trình thu thuế người dân có làm khó
ngươi không?".

"Thưa chủ công, xác thực là họ rất khó chịu ạ, nguyên nhân là vì đây vốn là
tòa thành của triều đình, vậy mà bây giờ lại bị chúng ta chiến cứ, thuộc hạ
điều tra ra được có người đã báo lại cho triều đình rồi".

Trần Phàm cười ha hả nói:"Không cần phải sợ, chúng ta đã giúp triều đình tiêu
diệt Nguyễn Ánh, họ sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với chúng ta
đâu".

Viên sĩ quan khẽ gật đầu, nói:"Thuộc hạ cũng cảm thấy chuyện này không đáng
lo".

Trần Phàm nhìn Dương Bình, hỏi:"Dương Bình, tình hình trong quân doanh thế
nào?".

Dương Bình nói:"Thưa chủ công, Nhiệm Vụ Bảng vẫn đang được binh sĩ dốc sức
làm, còn về lương thực thì có hơi thiếu hụt ạ".

Trần Phàm hỏi:"Sao lại thiếu hụt?".

"Thưa chủ công, số tiền mua lương thực cho Bộ Nội Vụ sắp không đủ rồi ạ, hôm
qua chúng ta phải miễn cưỡng mượn của người dân".

Trần Phàm hơi giật mình, xác thực dạo này hắn không chi cho Bộ Nội Vụ để mua
lương thực phát cho binh lính.

Hắn nhìn xem Hàng Trang, hiện tại có 750 vạn đồng, tạm đủ dùng, có điều nếu
liên tục gây chiến tranh thì chắc chắn là tương lai sẽ thiếu hụt.

Cũng nhờ Trần Phàm có hệ thống nên mới nuôi được 2 vạn binh sĩ mà không lo
tiền bạc, chỉ riêng triều đình Tây Sơn tổ chức hai cuộc chiến tranh chống lại
Xiêm và Thanh thì quốc khố đã cạn kiệt rồi.

Thứ tiêu hao lớn nhất ở đây là vũ khí chứ không phải lương thực, vũ khí nóng
như súng, pháo dùng một viên đạn thì thiếu một viên đạn, vì vậy rất hao tiền
bạc.

Ngay cả đao kiềm dùng lâu cũng sẽ mài mòn, thậm chí gãy, nát không thể dùng
được.

Chiến tranh là đốt tiền, từ xưa đến nay luôn là vậy, có nhiều người hỏi tiền
đâu để nuôi số lượng quân lính khổng lồ lên đến vài chục vạn?

Đáp án là tiền thuế, chiến tranh càng nhiều thì các vị vua chúa càng phải thu
thêm thuế từ người dân, nông dân là tầng lớp bị bóc lột nhiều nhất, họ phải
gồng mình để duy trì cuộc sống giàu có cho quý tộc, quan lại và vác cuộc chiến
tranh.

Nếu chiến tranh liên tục thất bại thì quốc khố sẽ luôn trống rỗng, chỉ khi
thắng lợi thì mới có thể bóc lột, cướp bóc của người dân quốc gia khác.

Trần Phàm lấy 200 vạn đồng từ hành trang ra, đưa cho Dương Bình rồi hỏi:

"Các ngươi có chuyện gì gặp khó khăn hay không? sắp tới chúng ta sẽ đến thành
Gia Định, con đường rất dài, khoảng 400km, từ đây đến đó cũng không biết phải
hao phí bao nhiêu quân lương, chúng ta nên vơ vét một hồi rồi đến đó luôn,
thành Vân Kinh này quá hẻo lánh không đáng để chúng ta ở lại".

Khi nghe Trần Phàm nói sắp đến thành Gia Định thì ai cũng vui mừng, Thanh Mộc
đứng ra nói:

"Thưa chủ công, thành Gia Định là nơi chúa Nguyễn xây dựng để chống lại quân
Tây Sơn, hiện tại tuy hắn đã không còn nhưng thành Bát Quái vẫn hoàn hảo, quả
thật đây là nơi thích hợp để đặt tổng bộ của chúng ta lâu dài".

Trần Phàm khẽ gật đầu, nói:"Ngươi nói đúng, hiện tại một mẫu ruộng các ngươi
thu thuế bao nhiêu???".

Dương Bình nói:"Thưa chủ công, một mẫu ruộng khi kết thúc một mùa vụ chúng ta
thu được 50 ngàn văn đồng".

Trần Phàm nói:"Tăng lên đi, một mẫu ruộng thu 80 ngàn đồng, kết thúc mùa vụ
sau chúng ta sẽ xuất phát".

"Rõ". Các sĩ quan đồng thanh hô to, ai cũng phấn khích, vui mừng khi nghĩ đến
thành Gia Định.

Phải biết thành Gia Định là trung tâm kinh tế- thương mại của cả vùng phía
Nam, có được Gia Định coi như có 1/3 của Đại Việt, đây cũng là lý do vì sao
Trần Phàm lại muốn thành này.

Cư dân của thành Gia Định năm 1760 là khoảng 180.000 dân bản xứ và 10.000
người Hoa.

Trước đây thành Gia Định vốn là của chúa Nguyễn Phúc Khoát, nhưng quân Tây Sơn
ồ ạt tiến công nhà Nguyễn nên hiện tại tòa thành này vẫn là của chúa Nguyễn,
nhưng thật sự thì trong thành đã không còn ai có thể lãnh đạo binh sĩ gây nên
sóng gió gì nữa, số binh sĩ trong thành cũng chỉ khoảng 2000 quân mà thôi, chủ
yếu là để phụ trách bảo đảm an ninh- trật tự trong thành.

Trần Phàm tin chắc 2 vạn binh sĩ của hắn đủ để đè bẹp lượng binh sĩ này, kể cả
có thành Bát Quái thì cũng chẳng là gì so với pháo cả.

Hiện tại bê tông còn chưa xuất hiện, chỉ cần một viên đạn pháo là đủ để đục
thủng bất cứ bức tường nào, không có ngoại lệ.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #72