Người đăng: daihuynh899@
Sáng hôm sau, binh sĩ đa phần đều khá mệt mỏi, có lẽ đêm qua họ ngủ không
ngon, Trần Phàm nghĩ vậy.
Dương Bình đã thức dậy từ sớm, lúc này hắn đang chuẩn bị những thứ vật dụng
khi hành quân.
Thầm thở dài một hơi, hắn đi đến trướng bồng, tối qua Trần Phàm quyết định ngủ
luôn trong đó, nhường chỗ cho đám binh sĩ ngủ- một hành động hết sức là cao
cả.
Nhưng nguyên nhân thực sự là vì Trần Phàm hiện vẫn là nữ nhân, sẽ ra sao khi
một nữ nhân ngủ cùng một phóng với nhiều nam nhân??? không cần nói cũng biết,
kết cục chắc chắn là chẳng tốt lành gì.
Nghĩ đến đây, Trần Phàm cực kỳ buồn bực, hắn thầm mong ước mau chóng đánh
chiếm thành công Đông Nam Á để mở ra Cửa Hàng Trung Cấp- lấy được Hoán Đổi
Đan.
7h sáng, toàn quân đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời có thể lên đường, đây cũng
là do Dương Bình chỉ huy giỏi, bây giờ chính hắn cũng mệt như chó chết.
"Lên đường nào các chiến sĩ" Dương Bình quát lớn, dẫn đầu đoàn người tiến lên.
Các binh sĩ đều nghiêm chỉnh xếp thành hàng từng bước hướng về phía cổng làng
bước đi.
"Rầm rập rầm rập rầm rập" Đoàn người tiến về phía trước, hướng về thành Vân
Kinh.
Cùng lúc đó, tại kinh thành Thăng Long, Đại Việt.
Nguyễn Nhạc đang ngồi trên ngai vàng, phía dưới là Nguyễn Huệ và thất hổ
tướng.
Nguyễn Nhạc tươi cười nói:"Nguyễn Huệ, lần này ngươi lập công lớn rồi, thân là
anh trai ngươi ta cũng kính ngươi một ly".
Nguyễn Nhạc cầm ly rượu trên cái bàn gần đó, chiếc bàn này cũng được làm bằng
vàng ròng, mặt bàn nhẵn bóng, thường những vật như vầy chỉ được dành cho vua
chúa, người dân bình thường không được dùng, kể cả quan lại hay quý tộc cũng
không được.
Nguyễn Huệ mỉm cười, tên thái giám bên cạnh đi xuống bậc thềm, đưa một ly
vàng, bên trong chứa một ít rượu cho y, bên dưới chiếc ly không ngờ cũng là
một chiếc bàn nhỏ làm bằng vàng.
Nguyễn Huệ cung kính nhận lấy, một hơi uống sạch không chừa giọt nào, Nguyễn
Nhạc cũng như vậy.
Nguyễn Nhạc cười ha hả nói:"Các vị, ta cũng kính các vị một ly vậy".
Các thái giám từ bên ngoài tiến vào, mỗi người đều thần sắc cung kính, đưa một
chiếc ly vàng cho mỗi vị tướng quân.
Sau khi tất cả đã uống cạn, Nguyễn Nhạc tươi cười nói:"Nói đi nào Nguyễn tướng
quân, kể lại chi tiết cho ta xem ngươi diệt Nguyễn Ánh thế nào?".
Nguyễn Huệ mỉm cười nói:"Thưa bệ hạ, lần này cũng không phải nhờ công của ta
mà là nhờ một nữ nhân".
Nguyễn Nhạc kinh ngạc, hỏi:"Nữ nhân sao??? tại sao lại có nữ nhân ở đây??? mà
nữ nhân này lần này lập công ư???".
Ngoài Trần Quang Diệu, Tuyết Quang hầu, 5 vị tướng quân còn lại đều tỏ ra
không hiểu, hai mắt nhìn nhau, sau cùng tất cả ánh mắt tụ lại trên người
Nguyễn Huệ chờ hắn giải thích.
Nguyễn Huệ tỏ ra bất đắc dĩ, nói:"Thưa bệ hạ, tình huống này hơi khó giải
thích, để thần từ từ nói ạ".
"Lúc đó 20 vạn đại quân của thần tiến tới, Nguyễn Ánh có sự viện trợ vũ khí từ
Bá Đa Lộc, chiến lực quân đội của hắn tăng mạnh, tuy chỉ có 2000 quân nhưng
chiến lực có thể so với đế quốc Pháp".
"Cái gì??? có thể so với đế quốc ư??? nếu vậy thì quá kinh khủng rồi". Nguyễn
Nhạc kinh hô.
5 vị tướng quân cũng khiếp sợ không thôi, phải biết súng hỏa mai hiện tại của
Đại Việt đều là hàng lỗi thời nhập khẩu từ các nước phương Tây, căn bản súng
hỏa mai Tanegashima không là gì so với súng kíp Flintlock.
Nguyễn Huệ chờ một lát rồi mới nói tiếp:
"Bọn binh sĩ được trang bị súng Flintlock, pháo giá cứng, hiện tại quân đội
của đế quốc Pháp đều trang bị vũ khí này".
"Ban đầu, 20 vạn quân của thần tuy đánh úp bất ngờ giành được lợi thế nhưng về
sau quân của Nguyễn Ánh lại kịp thời phản công lại, dưới hỏa lực kinh khủng
của súng kíp thì đao, thương, cung tên chẳng là gì cả, 20 vạn quân nhanh chóng
bị đẩy lui".
"Thần biết đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta để giết được Nguyễn Ánh, vì
vậy vi thần không rút lui, để 20 vạn binh sĩ tản ra khắp xung quanh đảo chiến
đấu lâu dài với quân Nguyễn Ánh".
"Lúc đó thần suy nghĩ rằng đây chỉ là 2000 quân thôi mà đã có sức chống lại 20
vạn quân của thần, nếu để 20 vạn quân trang bị những vũ khí như thế này thì
sao??? chắc chắn lúc đó Đại Việt không chịu nổi một kích".
"Cuộc chiến diễn ra rất khốc liệt, chiến trường chuyển sang khắp nơi trên đảo,
thần biết lấy số lượng bù chất lượng là rất ngu ngốc nhưng tình thế bắt buộc
thần cũng chẳng còn cách nào khác".
Nguyễn Nhạc khẽ gật đầu, nói:"Ngươi làm vậy là đúng lắm, đích thực số vũ khí
này mà trang bị quy mô lớn thì lúc đó là một tràng diện khủng khiếp của Đại
Việt".
Nguyễn Huệ nói tiếp:"Thưa bệ hạ, lúc đó Như Nguyệt tướng quân dẫn binh lính đi
đánh úp từ phía đảo Phú Quốc, chính nhờ như vậy nên Nguyễn Ánh mới bị tiêu
diệt, nếu không có nàng thì 20 vạn quân cũng có thể chết sạch trong trận này".
Nguyễn Nhạc trầm tư hồi lâu, nói:"Như Nguyệt tướng quân là ai??? tại sao ta
chưa từng nghe qua nhỉ?".
Nguyễn Huệ ôm quyền nói:"Thưa bệ hạ, Như Nguyệt tướng quân là một quân phiệt
ạ, quân đội dưới trướng tuy chỉ có hơn ngàn binh sĩ nhưng vũ khí lại cực kỳ
hiện đại, theo vi thần nhận thấy thì còn hiện đại hơn cả vũ khí của quân
Nguyễn Ánh".