Chiếm Làng (2)


Người đăng: daihuynh899@

Đám dân làng hốt hoảng, hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên là thứ họ vừa giẫm lên
chính là mấy đứa trẻ em trong làng.

Họ đang muốn chạy vào để nhìn xem thì cánh cổng đóng lại nhanh chóng, dường
như là sợ đám người này trở lại vậy.

Đám phụ nữ khóc lóc kêu la thảm thiết, đám nam nhân tuy cũng muốn giúp nhưng
lực bất tòng tâm.

"Trời ạ, tại sao đám quan binh này lại ác đến như vậy chứ???".

"Con của tôi!!! mau mở cửa cho tôi vào".

Tiếng la ó vang lên khắp nơi, Trần Phàm nhìn một màn này cười nhạt, nhìn sắc
trời cũng đã tối, hắn nói với Dương Bình:"Ngươi mau sắp xếp chỗ ở cho đám binh
sĩ đi, căn nhà nào rộng thì xếp nhiều người nhất có thể, không lãng phí một
chỗ nằm nào cả".

"Rõ" Dương Bình đáp, đám binh sĩ theo sự sắp xếp xông vào những căn nhà dân,
đồ đạc vứt ra ngoài hết cho rộng rãi.

30 phút sau, chỗ ở cho đám binh sĩ căn bản được hoàn thành, căn nhà nào hẹp ít
nhất nhét đủ 5 người, căn nhà nào rộng thì nhét đến 30 người.

Dương Bình lúc này cũng mệt mỏi, hắn thở dốc, hướng Trần Phàm báo cáo:"Thưa
chủ công, chỗ ở đã được sắp xếp, nhưng còn khoảng 200 người chưa có chỗ ở ạ".

Trần Phàm khẽ gật đầu, dù sao ngôi làng chứa 400 người mà nhét vào 1400 người
thì chắc chắn là không đủ chỗ.

Trần Phàm nhìn chiếc đồng hồ Tây Dương, đã 7h tối, không thể để binh sĩ ra
ngoài chặt cây lấy gỗ nữa, suy nghĩ hồi lâu, hắn hỏi:

"Có nhà kho không?".

Dương Bình nói:"Thưa chủ công, nhà kho cũng đã nhét đầy binh sĩ, trong nhà kho
có rất nhiều rơm ạ".

Dương Bình ẩn ẩn đoán ra ý của Trần Phàm, theo hắn suy nghĩ thì cũng chỉ còn
cách đó mà thôi, ít ra thì không phải nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ vào buổi tối có thể lên đến 18 độ, đây là ở thế
kỷ 18, khi mà chưa có máy móc ra đời, khói bụi do các ngành công nghiệp nặng
chưa xuất hiện, không khí ở những vùng hoang sơ cực kỳ trong lành, thoải mái,
không nhiễm bất cứ tạp chất nào.

Trần Phàm khẽ gật đầu, nói:"Ngươi cũng đoán ra ý của ta rồi đúng không? ngoại
trừ cách này chẳng còn cách nào khác, ngươi nhanh chóng làm đi, binh sĩ còn
chưa ăn cơm nữa".

"Rõ" Dương Bình lập tức rời đi, hắn phân phó cho đám binh sĩ lấy rơm trong nhà
kho ra, đặt lên mặt đất giữa làng để 200 binh sĩ tạm thời ngủ qua đêm.

8h tối, đám binh sĩ lấy lương khô ra ăn, thời đại này chưa xuất hiện, nhưng
với một kẻ xuyên việt như Trần Phàm thì sản xuất lương khô chẳng có gì là khó.

Lương khô được làm từ những nắm cơm chín, được bỏ muối sẵn trong đó, chỉ cần
ép khô chúng lại là có một phần lương khô.

Lương khô hay bánh lương khô là một loại thức ăn tổng hợp được làm sẵn và ép
khô thành bánh với thành phần chủ yếu là chất bột và đường, có mùi vị thơm
ngon, thích hợp cho mọi đối tượng sử dụng. Đây là loại thực phẩm khá an toàn
và có thể dự trữ lâu dài để ăn dần, dễ bảo quản và sử dụng đơn giản, nhanh
chóng. Đặc biệt, lương khô là loại thức ăn dã chiến, phù hợp trong điều kiện
chiến tranh cũng như những hoàn cảnh khó khăn, cấp bách khác.

Đừng coi thường lương khô, trong hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt thì việc mang
theo nồi cơm, chén đũa, lúa gạo,.... là việc quá rườm rà, khi chiến tranh
chẳng ai đoán trước được điều gì.

Ví dụ như đánh nhau xuyên đêm thì người lính trong những chiến hào hay những
khu rừng chẳng lẽ lại phải lấy nồi cơm ra nấu ăn??? làm như vậy thì rườm rà,
phức tạp là thứ đầu tiên, sau đó là khói bốc ra khi nấu cơm, đốt lửa sẽ hấp
dẫn quân địch tới, đây là một hành vi tự sát.

Còn khi có lương khô thì chỉ cần lấy ra nhai và nuốt là được, chẳng cần phức
tạp cũng chẳng rườm rà, lương khô ra đời đại biểu cho một món ăn cực kỳ phổ
biến trong quân đội.

Tuy là ngôi làng chiếm được nhưng việc canh phòng là vẫn phải có, các tháp
canh luôn sáng đèn, binh sĩ nghiêm túc nhìn về phương xa, không ai dám lơ là.

5 cái xác của trẻ em cũng được thu dọn, được chôn cất tạm phía sau làng.

Bên ngoài, đám dân làng đều tản đi hết, còn về phần họ đi đâu, đêm nay ngủ ở
đâu hay cuộc sống sau này của họ ra sao thì Trần Phàm chẳng thèm quan tâm, đây
là việc làm thường xuyên của quân đội nếu muốn có chỗ ở trong lúc hành quân.

Phía ngoài làng, vài tiếng sói tru lên, người dân lang thang không có nhà để
về phải tiến vào rừng, đêm hôm đó tiếng kêu la thảm thiết từ khu rừng truyền
đến, nghe mà rợn người.

Khoảng 1 tuần sau đó, vài người dân có đi qua khu rừng này, họ thấy vươn vải
những xác người, những khúc xương trắng đã bị phân hủy hoàn toàn vứt lung tung
chẳng con vậy nào thèm động vào, thi thoảng có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ
cánh rừng truyền đến.

Nhưng đấy là chuyện của 1 tuần sau, hiện tại Trần Phám đang ngủ ngon lành, hắn
cực kỳ háo hức trở về thành Vân Kinh.

Đêm trăng tĩnh mịch, bầu trời không một đám mây trong veo như nước, chỉ có
những ánh đèn thấp thoáng hiện lên trong các chòi canh ở ngôi làng, từng ánh
mắt lóe lên trong bóng tối tỏ ra sự căm phẫn và giận dữ nhưng chẳng làm được
gì, cứ thế một ngày trôi qua đầy sóng gió.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #68