Chiếm Làng (1)


Người đăng: daihuynh899@

Trần Bình ra lệnh cho mấy tên gác cổng mở cổng ra.

"Cạch" cánh cổng làm bằng thân cây nặng nề mở ra, từng âm thanh "Kẽo kẹt" vang
lên, vài giây sau cánh cổng được hoàn toàn mở ra.

Dương Bình phất tay, đám binh sĩ theo sau cùng tiến vào, do là xếp thành từng
hàng nên lúc đi vào không phải chen chúc hay chật chội.

Nhìn từng hàng binh sĩ tiến vào ngôi làng mà hắn từng bước xây dựng, Trần Bình
thở dài một hơi, hắn biết số phận của ngôi làng này không phải do hắn quyết
định nữa.

Trần Phàm cũng tiến vào ở giữa hàng, ở Đại Việt này đã chẳng còn mối uy hiếp
nào với quân đội hắn nên hắn chẳng sợ.

Trần Bình nhìn từng hàng binh sĩ cùng tiến vào, hắn thấy da đầu hơi tê dại,
đang lúc than ngắn thở dài, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa, trên xe có một
cái trướng bồng.

Cái trướng bồng này màu hồng viền đen, xung quanh có các hoa văn nhàn nhạt,
tạo nên một sự bí ẩn cho nó.

Trần Bình dám xác định người trong trướng bồng là nữ nhân, vì chỉ có nữ nhân ở
thời đại này khi ra ngoài hoặc đi đường xa mới cần dùng trướng bồng, có vài
nam nhân sở thích lập dị cũng thích thứ đồ vật này nhưng hắn chưa hề nghe nói
qua.

Trần Bình ngạc nhiên là nữ nhân trong trướng bồng này chẳng lẽ là chỉ huy của
đoàn binh lính này? điều này quá vô lí đi, một nữ nhân làm sao có thể chỉ huy
quân đội chứ?

Hay là....Trần Bình nghĩ tới một khả năng, khả năng này hắn cho là khả thi
nhất, đó là nam nhân chỉ huy bọn lính này mang theo nữ nhân của hắn, có thể là
cả hai cùng s.e.x nhau trong đó chăng???

Chắc chắn là vậy, Trần Bình chắc chắn là khả năng này, chỉ là không biết kẻ
nào huấn luyện được một đoàn binh lính mạnh như vậy nhỉ? không nói tới vũ khí
hiện đại, chỉ cần huấn luyện được cho binh sĩ như vầy cũng là quá đáng sợ rồi.

Sau khi toàn bộ binh sĩ tiến vào, Dương Bình bắt đầu quan sát xung quanh ngôi
làng.

Ngôi làng này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, các căn nhà chủ yếu làm
bằng gỗ, cũng dễ hiểu thôi vì ngôi làng này là nơi gần với cánh rừng, muốn bao
nhiêu gỗ mà chẳng được?

Chất liệu xây nhà làm bằng lá, tre, gỗ, gạch, đều có sự khác biệt, lá dừa là
thứ dễ kiếm nhất và cũng đại biểu cho sự nghèo nàn nhất.

Tre, gỗ có thể kiếm xung quanh, xây được căn nhà như vậy cũng coi như là bình
dân.

Duy chỉ có nhà bằng gạch là dành cho những hộ khá giả, nhà của quan lại hay
mọi kiến trúc trong triều đình đều được làm bằng gạch.

Các ngôi làng gần rừng thường làm bằng gỗ, nhà bằng gỗ dễ xây, chỉ cần chặt
cây lấy gỗ rồi đan các thanh gỗ lại bằng dây, kiếm một chỗ đất bằng phẳng đảm
bảo nhà không bị nghiêng rồi xây lên là được.

Trần Bình cũng coi như là một trưởng làng tốt,
chỉ riêng việc tạo các bức tường bằng các
cây đại thụ để chống thú dữ là hiểu.

Dương Bình đi tham quan môt vòng, ngôi làng tuy không nhỏ nhưng kiến trúc công
cộng lại quá ít, đình viện chỉ có ba cái, đều là nơi thờ cúng tổ tiên hay
người đã khuất.

Đi qua lại mấy vòng, Dương Bình thở dài một hơi, đêm nay chắc toàn bộ binh sĩ
phải ngủ trong đình viện rồi.

Trần Phàm lúc này cũng bước ra ngoài quan sát, thấy Dương Bình thất vọng hắn
cười nhạt, nói:"Dương Bình à, ngươi yên tâm đi, tối nay chúng ta chắc chắn có
chỗ để ngủ".

Dương Bình nghĩ chủ công muốn an ủi mình, cũng gật đầu cố nặn ra nụ cười.

Trần Phàm nói với Thanh Mộc:"Gọi tên Trần Bình đến đây cho ta".

"Rõ" Thanh Mộc gật đầu hô to, quay người chạy thật nhanh tìm đến Trần Bình.

Trần Bình đang thấp thỏm quan sát binh sĩ, đám binh sĩ không nhận lệnh của chỉ
huy nên chỉ xếp hàng tập trung tại một chỗ, ai cũng nghiêm nghị nhìn phía
trước, sẵn sàng hành động kho có lệnh.

"Này, trưởng làng mau xuống đây". Thanh Mộc thấy Trần Bình đang núp trên tháp
canh thì hô to.

Trần Bình hoảng sợ lo âu nhưng cũng ráng lết xuống.

"Chủ công của ta tìm ngươi, mau đi theo ta". Thanh Mộc ra lệnh, đi tới chỗ
Trần Phàm.

"Được rồi" Trần Bình ngoan ngoãn đi theo, dọc đường không dám nói chuyện.

Trần Phàm từ xa đã thấy Trần Bình, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, tiếp tục chờ
đợi hắn chạy tới.

Trần Bình chạy tới nơi, cung kính khom người nói:"Đại nhân có gì sai bảo ạ?".

Trần Phàm cười nhạt, nói:"Ngoại trừ 3 cái đình viện này, còn chỗ nào để binh
sĩ của ta nghỉ qua đêm nay không?".

Trần Bình chần chờ một hơi, thấy hắn không nói Dương Bình vung nắm đấm vào
bụng hắn, Trần Bình phun ra một ngụm máu tươi, lực của cú đấm này quá lớn, hơn
nữa nó lại nện vào bụng, là nơi chứa cơ quan nội tạng nhiều nhất của cơ thể.

Bị chấn động mạnh, Trần Bình cảm thấy đau đớn kịch liệt ở vùng thân dưới, đầu
óc ong ong không suy nghĩ được gì, hắn nói:

"Có....một căn nhà của tại hạ ở cuối làng, nó tuy không rộng bằng đình viện
nhưng để 20 người ngủ không thành vấn đề".

Trần Phàm nghe vậy thì nhíu mày, bây giờ cũng 6h tối, trời cũng dần chuyển
thành màu đen, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì khá là mệt đây.

Bỗng hắn nghĩ ra điều gì đó, cười lạnh một tiếng, nói:"Thanh Mộc, Dương Bình,
hai người các ngươi chỉ huy đám binh sĩ đuổi hết toàn bộ người dân trong làng
ra cho ta, trẻ con cũng đuổi ra".

Trần Bình trố mắt nhìn, suy nghĩ một chút rồi mới hốt hoảng nói:"Các vị đại
nhân.....vạn phần không được a.....nếu làm như vậy thì đêm nay người dân phải
ngủ ở đâu??? chẳng lẽ họ phải làm mồi cho thú dữ trong rừng sao???".

Trần Phàm cười ha hả, lớn tiếng nói:"Đó là việc của các ngươi, bây giờ thì cút
cho ta".

Dương Bình hiểu ý, lấy khẩu K54 ra hướng về phía tên Trần Bình, ý bảo hắn cút
ra.

Thanh Mộc cũng không nhàn rỗi, đi gọi thêm Nguyễn Bình, cả hai bắt đầu công
tác đuổi người.

Trần Bình bị trói lại như con chó chết, miệng bị dán băng keo, hai tay bị trói
chặt, Dương Bình giao cho một tên lính đuổi hắn ra ngoài.

20 phút sau, toàn bộ 400 dân làng bị cưỡng ép tập hợp ở gần cổng làng.

Nơi đây vốn không rộng, bây giờ bị nhét 400 người vào làm nó trở nên vô cùng
chật chội, tiếng trẻ con khóc, tiếng mắng chửi vang lên không ngớt.

"Làm gì vậy hả??? tại sao lại bắt chúng tôi ra đây???".

"Con tôi đang ăn tối mà, sao lại để nó ra khỏi nhà???".

"Đám quan binh các người gần nửa đêm rồi vẫn tập hợp chúng tôi ở đây làm
gì???".

Từng âm thanh mắng chửi, tức giận của đám người vang lên, họ chỉ là người bình
thường mà thôi, không có suy nghĩ sâu xa như các chỉ huy nên không hề đoán
được bị đem ra đây làm gì.

Trần Bình bị đuổi ra ngoài đầu tiên, đám dân làng cũng thấy nhưng không dám ra
ngoài mang ông ta vào.

Dương Bình đứng trước đám người quát to:"Các ngươi mau cút ra ngoài làng cho
ta, già trẻ nam nữ trẻ em gì đó cũng cút hết đi, kẻ nào chống đối - Chết".

Đám người nghe vậy thì càng xôn xao hơn, tiếng mắng chửi lại vang thêm lần
nữa.

"Bọn súc sinh, đêm nay chúng tôi phải ngủ trong rừng à?".

"Đám quan binh thối nát, đi chết hết đi".

"Khổ thân con tôi, nó không có tội mà".

Dương Bình cười lạnh, phất tay, lập tức binh sĩ dàn thành một hàng ngang, tay
cầm súng M44 hướng thẳng đám người.

Nguyễn Bình là người đi đầu, tuy hắn rất bức xúc cách hành xử của Trần Phàm
nhưng cũng đành chịu, hắn quát to:

"Kẻ nào không ra ngoài cổng làng- Chết".

Một tên đàn ông trung niên cởi trần, cơ bắp lực lưỡng hiện lên, hắn tách ra
khỏi đám người quát:"Đám quan binh các người có còn là người hay không??? tao
liều mạng với chúng mày".

Hắn hét lớn, xông vào đám binh sĩ, đáng tiếc, hắn chưa kịp xông vào đã có một
tiếng nổ vang lên.

"Đùng" Trên đầu hắn có thêm một lỗ máu, gã đàn ông trung niên trừng mắt, khuôn
mặt vẫn không thể tin nổi, hai tay vô lực rũ xuống, hắn ngã xuống, máu tươi
tràn ra ngoài nhìn vô cùng khiếp sợ.

Tên binh lính nổ súng cười nhạt, thần sắc bình tĩnh tựa như là một chuyện nhỏ
nhặt.

"Chạy mau, giết người rồi" Không biết là ai hô đầu tiên, đám dân làng lúc nãy
còn mắng chửi bây giờ chỉ biết quay đầu bỏ chạy.

Cảnh tượng chen chúc diễn ra, họ sợ đám binh lính lại nổi điên bắn thêm vài
phát nữa thì lúc đó họ chết oan uổng rồi.

Vài đứa trẻ bị chen chúc làm té ngã, đám dân làng dẫm đạp lên khiến chúng chết
đi, tuy không có máu tươi chảy ra nhưng nội tạng bị vỡ nát do dẫm đạp lên,
khoảng 5 đứa trẻ đã chết như vậy.

Đáng tiếc là họ nghĩ sai, Trần Phàm tuy tàn ác nhưng cũng không ác đến mức
giết toàn bộ dân làng, nếu ở đây là Đại Thanh thì hắn chắc chắn sẽ giết toàn
bộ, trẻ em cũng không tha nhưng đây là Đại Việt, việc giết gã đàn ông trung
niên kia chỉ là giết gà dọa khỉ mà thôi.

5 phút sau, trong làng đã không còn người dân nào, phía ngoài cổng làng, người
dân còn đang thảo luận về việc tối nay phải ngủ ở đâu, ai cũng lộ ra thần sắc
buồn bã, đau khổ, chợt vài tiếng hét vang lên:

"Con tôi đâu rồi???".

"Lúc nãy hình như tôi dẫm đạp lên thứ gì ấy".

"Chết rồi, có khi nào".


Đế Quốc Đông Lào - Chương #67