Hồi Thành (3)


Người đăng: daihuynh899@

Đoàn người tiếp tục tiến về Vân Kinh, dự kiến thời gian là 2 ngày mới đến nơi,
đêm nay có thể tìm một ngôi làng nào đó, dù sao cũng không mang theo lều trại,
ngủ giữa đường thì muỗi và rắn rết có thể gây nguy hiểm.

Tiếp tục tiến lên, 20 phút sau Trần Phàm nhìn đông ngó tây vẫn không thấy một
người đi đường, hắn hơi khó hiểu hỏi tên lính bên cạnh:"Tại sao chẳng có ai đi
đường vậy?".

Tên lính ấp úng nói:"Dạ thưa chủ công, thuộc hạ cũng không biết ạ".

Trần Phàm hơi thất vọng, nhìn qua cửa xem có ai đi đường không, nếu không có
làng thì đêm nay chắc hắn phải ngủ ngoài đường rồi.

20 phút sau, một thanh niên tay cầm rìu, trên lưng vác bó củi đang đi về phía
Tây, chắc làng của hắn ở đó, Trần Phàm thầm nghĩ kẻ này chắc đang đi về làng,
hắn bảo một tên lính gọi người đó lại.

Tên lính vâng một tiếng, lấy súng trên lưng ra cầm trên tay chậm rãi hướng đến
thanh niên.

Tên thanh niên thấy có người cầm súng hướng về mình thì giật mình một cái,
khuôn mặt tái nhợt xoay người định bỏ chạy.

Tên lính thấy vậy thì quát to:"Đừng chạy, ngươi nhanh hay là súng trên tay ta
nhanh?".

Tên thanh niên nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, thành thật đi về phía tên lính,
chắp tay cúi đầu nói:"Thưa ngài, ngài tìm tôi có việc gì ạ?".

Tên lính nói:"Ngươi mau lại đây, chủ công của ta có việc tìm ngươi". Dứt lời,
tên lính đi đến chỗ Trần Phàm

Tên thanh niên run rẩy nhưng cũng đi theo sau, tới chỗ xe ngựa thì khom người
cung kính nói:"Thưa đại nhân, ngài có việc gì tìm tôi không ạ?".

Trần Phàm trong xe ngựa cười nhạt, nói vọng ra:"Ngươi đang đi đâu đấy?".

"Dạ bẩm tôi đang đi về làng ạ, tôi vừa lấy gỗ từ cánh rừng kia xong". Tên
thanh niên chỉ tay về phía cánh rừng, bộ dáng rất lo sợ.

Trần Phàm thấy vậy thì cười nhạt, nói:"Ngươi đừng sợ, ta không làm gì ngươi
đâu, chỉ cần ngươi trả lời trung thực các câu hỏi của ta là được".

Tên thanh niên gật đầu, bộ dáng lo sợ trước kia đã vơi bớt phần nào.

"Làng của ngươi ở đâu?". Trần Phàm hỏi.

"Dạ bẩm, làng của tôi ở phía Đông, cách đây tầm 1km là tới".

"Ừm.....vậy làng ngươi có bao nhiêu người?".

"Làng của tại hạ có khoảng 400 người, đa số đều là người lưu lạc từ khắp bốn
phương tám hướng quy tụ về đây, họ rất ít đi ra ngoài làng".

Trần Phàm khẽ gật đầu, các ngôi làng như vậy cũng không phải là hiếm, chủ yếu
là do chiến tranh quá nhiều năm nên số người lưu lạc khắp nơi dần quy tụ thành
những ngôi làng ở ẩn.

Những ngôi làng này tách biệt hẳn với bên ngoài, họ chỉ muốn cuộc sống yên ổn,
tránh xa chiến sự, không muốn cuộc sống yên ổn của họ bị các thế lực phá hủy.

Trần Phàm hỏi tiếp:"Vậy ngôi làng của ngươi do ai đứng đầu quản lý?".

Tên thanh niên do dự một chút, nhìn hàng ngũ binh sĩ dày đặc phía sau thì biết
ngôi làng của hắn sắp không xong rồi, hắn cúi đầu, nói:"Thưa đại nhân, ngôi
làng của tại hạ rất nghèo, không có tiền bạc hay lúa gạo gì đâu ạ, mong đại
nhân đừng đánh chủ ý vào việc này".

Trần Phàm nhíu mày, nói:"Ta sẽ không thèm để ý tới chút tiền bạc lương thực
đó, bây giờ ngươi có nói không?".

Tên lính bên cạnh hiểu ý, chĩa họng súng vào thái dương của tên thanh niên.

Tên thanh niên hốt hoảng, sợ tính mệnh phải vứt bỏ ở đây, hắn run rẩy nhưng cố
cắn răng trả lời:

"Thưa đại nhân, ngôi làng của tại hạ do Trần Bình đứng đầu, ngài ấy là một địa
chủ ở Phú Xuân, do quân Tây Sơn kéo vào cướp bóc khiến ruộng đất, tiền vàng
của ngài ấy mất hết, vì muốn cuộc sống yên tĩnh không vướng thế sự nên ngài ấy
đã xây dựng một ngôi làng ở nơi hoang dã này, ý đồ muốn cuộc sống yên ổn cho
người dân nghèo khổ".

Trần Phàm cười ha hả, nói:"Rất tốt, ta đã nói thì sẽ giữ lời hứa, trói hắn
lại, bắt hắn chỉ đường về làng của Trần Bình".

Tên thanh niên hốt hoảng, hiển nhiên là hắn chưa bao giờ gặp được người vô sỉ
như thế, bảo là không hại làng của mình mà lại trói hắn lại bắt dẫn về làng.

Hỏa khí ngút trời, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bàn tay nắm chặt,
gân xanh nổi lên trán.

Tên lính cười ha hả, vung báng súng vào bụng của tên thanh niên.

Tên thanh niên kêu á một tiếng, co quắp người lại, thuận thế, tên lính trói
chặt hai tay thanh niên bằng dây thừng.

"Mau chỉ đường đi, nếu có chút gian dối nào thì ngươi phải chết" tên lính gầm
thét, đá vào mông tên thanh niên một cái, hắn kêu thảm thiết, gương mặt đã tái
xanh nhưng vẫn cắn răng dẫn đường.

Đám binh lính phía sau cười ha hả, đặc biệt là Dương Bình, Thanh Mộc cười như
điên.

Nguyễn Bình thì sắc mặt hơi tái nhợt, lần trước hắn cũng bị trói rồi lôi đi
như chó chết thế này, càng nghĩ hắn càng cảm thấy tức giận nhưng không dám
nói, dù sao bây giờ hắn cũng là một sĩ quan, chút chuyện nhỏ ấy vẫn phải chịu
được.

Dọc đường đi, xe ngựa liên tục sóc lên sóc xuống, làm Trần Phàm bên trong cũng
nhún nhảy không ngừng, đường xá lúc này vẫn chưa được khai thông, đặc biệt là
những vùng không người thế này thì đường đã xấu càng thêm xấu.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #65