Hồi Thành (2)


Người đăng: daihuynh899@

Trần Phàm dùng Ống Nhòm Siêu Cấp quan sát hết một màn này, hắn khẽ trầm tư,
thì thào:"Thì ra Luvc là kẻ đứng sau vụ thuốc phiện này".

Lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, Trần Phàm ngồi trên ghế nhắm mắt, tia nắng
chiếu vào làm hắn càng thêm nổi bật.

30 phút sau, con thuyền cập bến, Trần Phàm chán nản đi xuống thuyền, nhìn dòng
người tấp nập qua lại, hắn khẽ thở dài tiếp tục đi.

1400 binh lính đi phía sau tạo nên oanh động không nhỏ.

Đám người đi đường đều trố mắt, tản ra hai bên để nhường đường cho đoàn lính
đi.

Vài người đi đường thì thào liên tục, một thương nhân người Nhật nói:"Đây là
đội binh lính của quốc gia nào? nhìn giống của phương Tây nhưng ta thấy còn
hiện đại hơn".

Một tên trung niên râu ria rậm rạp nói:"Không biết nữa, nhìn qua khí chất cùng
dáng đi thẳng tắp thì giống một đội lính cực kỳ tinh nhuệ, thậm chí Cẩm Y Vệ
cũng không bằng".

Tên thương nhân người Nhật cười gằn, nói:"Cẩm Y Vệ của tàu khựa đó hả, cái đám
rác rưởi đó không chịu nổi một kích của samurai".

Tên thanh niên gần đó cũng chen vào:"Đúng vậy, cái đám Trung Quốc đó sớm muộn
cũng bị tướng quân Nguyễn Huệ chém đầu hết thôi, tên vua Càn Long đó chỉ là
một thằng óc chó không hơn không kém".

"Đúng vậy, nói có lý lắm".

"Trung Quốc toàn là lũ rác rưởi, đê tiện, tính cách hơn súc vật, chỉ giỏi nội
chiến chứ đâu biết đánh nhau đâu, bọn dân tộc mãn thanh tràn từ Mãn Châu tràn
xuống giết bọn đại hán như giết vịt".

"Haha nói đúng lắm, ta cũng không ưa gì cái đám keo kiệt, đê tiện đó".

Đám người bàn luận sôi nổi, tất cả điều này đều lọt vào tai của Trần Phàm, hắn
cười nhạt, tương lai hắn nhất định phải tàn sát bớt cái lũ súc vật hình người
này để cái tinh thần đại hán này bớt bớt lại.

Trần Phàm tiến lên xe ngựa, đám binh lính theo sau cũng phải di chuyển nhanh
hơn, súng M44 thì được đeo phía sau lưng nên rất gọn nhẹ, mỗi người chỉ mang
thêm một cái ba lô nhỏ màu xanh bên hông thôi.

Khi đoàn người đến trạm gác thì đám binh sĩ đều tản ra hai bên, bộ dáng cực kỳ
lo lắng sợ đám binh sĩ ngoại lai này chiếm luôn quận Cẩm Lệ.

Đoàn người yên ổn tiến ra ngoài thành, dọc đường đi không một ai cản trở,
người đi đường thấy đoàn người đều tản ra hai bên nhường đường.

Nhìn bộ dáng lo sợ của bọn họ, Trần Phàm cười khẽ, dù sao thời đãi này chưa có
ti vi hay sách báo, họ cũng chẳng biết ai là ai, hôm nay tình hình đất nước có
chuyện gì xảy ra, vì vậy nên ai cũng lo sợ đất nước lại bị giặc xâm lược.

Mạng lưới liên lạc là một thứ rất quan trọng, nhờ có nó mà con người có thể
nói chuyện với nhau cách từ quốc gia này sang quốc gia khác mà không cần gặp
trực tiếp.

Các đạo quân lính cũng dễ dàng nhận được thông tin trao đổi, kịp thời ứng biến
hoặc chi viện khi đạo quân kia gặp nguy hiểm.

Trần Phàm thử nhấp vào mục Cửa Hàng Sơ Cấp xem có thứ gì đáng mua không.

"Cửa hàng sơ cấp:
-Rađiô cao cấp x1000 : 2 vạn xu
- Khinh khí cầu sơ cấp x100: 2 vạn 5000 xu
- Súng Phun Lửa x10: 8000 xu"

"Ồ, Radio cao cấp là vật gì vậy hệ thống?".

[Đinh! Radio cao cấp là radio được cải tiến thông qua vi mạch và đường truyền
dẫn, đại khái là nó có thể liên lạc với nhau thông qua không khí mà không cần
các cột sóng, miễn là trên địa cầu này thì nó có thể liên lạc được]

"Ưm....mua đi vậy".

[Đinh! chúc mừng túc chủ đã mua thành công radio cao cấp x1000, vật phẩm đã
được chuyển vào "Hành Trang"]

[Đinh! túc chủ còn 58000 xu]

"Thoáng cái đã hết xu rồi, haizz" Trần Phàm hơi tiếc nuối, mở mục hành trang
lên nhìn xem thông tin của Radio cao cấp.

Radio cao cấp mặt ngoài khá giống chiếc điện thoại, nó to 5 inch, dễ dàng bỏ
vào túi quần, bề ngoài nó màu đen, chỉ có một nút bấm duy nhất, đó là nút khởi
động.

Trần Phàm gọi Dương Bình lại đưa cho hắn x500 cái radio cao cấp, bảo hắn phân
phát cho các sĩ quan.

Dương Bình ngơ ngác hỏi:"Radio là vật gì hả chủ công".

Trần Phàm vỗ vỗ trán, hiển nhiên là lại phải giải thích rồi, hắn lấy cốc nước
trên bàn đổ vào miệng, hít một hơi sâu rồi nói:

"Radio là công nghệ truyền tín hiệu hoặc liên lạc bằng sóng radio.[1][2][3]
Sóng vô tuyến là sóng điện từ có tần số trong khoảng từ 30 Hz và 300 GHz.
Chúng được tạo ra bởi một thiết bị điện tử gọi là máy phát được kết nối với
ăng-ten phát ra sóng và được thu bởi máy thu radio được kết nối với anten
khác. Radio được sử dụng rất rộng rãi trong công nghệ hiện đại, trong thông
tin vô tuyến, radar, điều hướng vô tuyến, điều khiển từ xa, viễn thám và các
ứng dụng khác. Trong truyền thông vô tuyến, mà được sử dụng trong phát thanh
và phát sóng truyền hình, điện thoại di động, radio hai chiều, mạng không dây
và liên lạc vệ tinh trong nhiều mục đích sử dụng khác, sóng radio được sử dụng
để truyền thông tin từ không gian từ máy phát đến máy thu, bằng cách điều
chỉnh tín hiệu radio (gộp thông tin với tín hiệu thông tin trên sóng radio
bằng cách thay đổi một số khía cạnh của sóng) trong máy phát. Trong radar,
radio được sử dụng để định vị và theo dõi các vật thể như máy bay, tàu, tàu vũ
trụ và tên lửa, một chùm sóng vô tuyến phát ra từ một máy phát radar phản xạ
lại vật thể mục tiêu và sóng phản xạ tiết lộ vị trí của vật thể đó. Trong các
hệ thống định vị vô tuyến như GPS và VOR, một máy thu di động nhận tín hiệu vô
tuyến từ các đèn hiệu vô tuyến điều hướng có vị trí được biết và bằng cách đo
chính xác thời gian đến của sóng vô tuyến mà máy thu có thể tính toán vị trí
của nó trên Trái Đất. Trong các thiết bị điều khiển từ xa không dây như máy
bay không người lái, máy mở cửa nhà để xe và hệ thống ra vào không cần chìa
khóa, tín hiệu vô tuyến được truyền từ thiết bị điều khiển sẽ điều khiển hoạt
động của thiết bị từ xa.

Các ứng dụng của sóng vô tuyến không liên quan đến việc truyền sóng ở khoảng
cách đáng kể, chẳng hạn như sưởi RF được sử dụng trong các quy trình công
nghiệp và lò vi sóng, và sử dụng y tế như máy thu nhiệt và máy chụp MRI,
thường không được gọi là radio. Danh từ radio cũng được sử dụng để có nghĩa là
một máy thu radio phát sóng.

Sóng radio lần đầu tiên được nhà vật lý người Đức Heinrich Hertz xác định và
nghiên cứu bởi vào năm 1886. Các máy phát và máy thu vô tuyến thực tế đầu tiên
được phát triển vào khoảng năm 1895-6 bởi Guglielmo Marconi của Ý và radio bắt
đầu được sử dụng thương mại vào khoảng năm 1900. Để ngăn chặn sự can thiệp của
người dùng, việc phát ra sóng vô tuyến được quy định chặt chẽ bởi luật pháp,
được điều phối bởi một cơ quan quốc tế có tên là Liên minh Viễn thông Quốc tế
(ITU), nơi phân bổ các dải tần trong phổ radio cho các mục đích sử dụng khác
nhau".

Dương Bình nghe mà ngơ ngác, đầu óc ong ong, hai mắt đờ đẫn tỏ vẻ không hiểu.

Cảm thấy mình nói quá nhiều, Trần Phàm ho nhẹ một hơi, nói:"Cụ thể là nó có
thể giúp liên lạc được với nhau mà không cần gặp trực tiếp, về khoảng cách thì
là vô hạn, khi các sĩ quan chỉ huy binh sĩ nếu cần thiết có thể liên lạc với
nhau thông qua radio, hiểu chưa?".

Dương Bình tuy còn hơi ngơ ngác nhưng đã hiểu đôi chút, hắn gật đầu, nói:"Chủ
công xin cứ yên tâm, vật này thuộc hạ sẽ phát đầy đủ cho các sĩ quan".

Trần Phàm gật đầu, phất tay ý bảo hắn cút đi.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #64