Người đăng: daihuynh899@
Thanh Mộc cười ha hả, vỗ vai Nguyễn Bình vài cái, tỏ ra vô cùng cao hứng nói:
"Ngươi quyết định đúng lắm, ngày sau chắc chắn tiền đồ vô lượng, bây giờ đi
theo ta nhận trang phục sĩ quan nào".
Thanh Mộc vươn tay nắm bàn tay gầy gò của Nguyễn Bình, nói:"Sau này chúng ta
là bằng hữu rồi, phải chiếu cố nhau nhé".
Hai người rời căn phòng giam, dọc đường Nguyễn Bình vẫn trầm mặc không nói,
bước chân cũng không nhanh không chậm, nhìn vô cùng uể oải.
Thanh Mộc thấy vậy thì thầm nghĩ :"Kẻ này có vẻ chưa phục lắm, sau này nên từ
từ khuyên bảo lại mới được".
1 tuần sau, cách bến cảng Cẩm Lệ 10km.
Trần Phàm đang ngồi trên ghế gỗ, hai mắt nhìn về phương xa.
"Cũng sắp tới rồi" hắn thì thào, lấy Ống Nhòm Siêu Cấp ra nhìn thử.
Chỉ thấy một bến cảng sầm uất, buôn bán tấp nập, các thương nhân phương Tây
dáng vẻ đạo mạo mặc Tây u xa xỉ đang không ngừng nói gì đó với các lái buôn.
Trần Phàm hơi kinh ngạc, vặn bánh răng trên Ống Nhòm Siêu Cấp, lập tức mọi âm
thanh trên bến cảng rơi vào tai hắn.
Một thương nhân trung niên châu u mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài
khoác áo đen, quần tây, ủng đen, nhìn khá giống một người có học thức.
Gã đàn ông trung niên nói:"Chúng tôi mua lại toàn bộ số vải của các ông, chúng
tôi đang cần gấp, mong ông làm nhanh cho".
Người lái buôn là một tên mập mạp, lúc này hắn hơi nhíu mày, nói:"Từ từ đã,
các ông cũng phải cho tôi vài ngày để gom số hàng trên toàn bến cảng lại chứ?
đâu thể nói là làm ngay".
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, nói:"Vậy ông cần bao nhiêu thời
gian???".
"Để tôi tính đã, ưm....đại khái khoảng 2 ngày sau, buổi chiều là có đủ số
vải".
Người đàn ông trung niên tỏ ra không vui, quay sang nói với người thanh niên
bên cạnh bằng tiếng pháp.
Cũng may Ống Nhòm Siêu Cấp có thể dịch mọi ngôn ngữ, tên mập mạp kia không
hiểu nhưng Trần Phàm lại hiểu rõ như tiếng việt.
Người đàn ông trung niên nói:" Này Jack, họ nói không thể làm xong trong hôm
nay, vậy chúng ta có nên về luôn không?".
Người thanh niên được gọi là Jack khẽ gật đầu, nói:
"Bowie, chúng ta nên về thôi, từ sau vụ đám thương nhân đem thuốc phiện sang
Đại Việt thất bại thì công tước Luvc rất tức giận, ngài ấy lệnh toàn bộ các
thương nhân đế quốc trên Đại Việt phải về đế quốc trong vòng 1 tuần, trừ thời
gian 6 ngày để trở về thì hôm nay chính là ngày cuối chúng ta được phép ở lại
đây, nên về nước thôi".
Bowie có chút tiếc nuối, gật đầu, quay sang nói bằng ngôn ngữ tiếng Việt với
mập mạp:
"Xin lỗi, chúng tôi có việc phải rời khỏi đây gấp, không thể chờ đợi thêm nữa,
hiện tại có bao nhiêu hàng tồn kho đem ra hết đi".
Mập mạp thoáng giật mình, nụ cười trên mặt đông cứng lại, nói:"Vậy.....thôi
được rồi......chúng tôi sẽ chuyển số hàng đang có cho các vị...".
Đám bốc vác trên bến cảng được một phen bận rộn, vì thời này chưa có cần cẩu
hay máy móc nên toàn bộ mọi việc đầu cần sức người.
30 phút sau, mập mạp thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Bowie:" Toàn bộ hàng
đang có đều đã được chuyển lên cho các vị, tổng cộng là 12 nghìn văn".
Bowie hỏi tiếp:"Là văn tiền đồng hay văn tiền kẽm?".
Mập mạp do dự hồi lâu, cắn răng nói:"Là 12 nghìn văn tiền đồng ".
Bowie có chút nổi nóng, quát:"Cái gì cơ??? số vải này chỉ có 3000 tấm mà dám
lấy của ta 12 nghìn văn tiền đồng à??? ngươi cũng biết lợi dụng tình thế ghê
đấy".
Đám bốc vác đang ngồi gần đó nghe tiếng kêu gào của Bowie cũng ngẩn ngơ, tụ
tập lại nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.
Mập mạp thoáng trầm ngâm, hồi lâu sau thở dài, nói:"Thôi vậy đi, 30 nghìn văn
tiền kẽm, coi như ta giảm bớt 6 ngàn văn tiền kẽm cho các người".
"Ta cũng biết bên đế quốc các ngươi có chuyện nên cũng giảm bớt một chút, coi
như là nể tình chúng ta hợp tác đã lâu....sau chuyến này không biết chúng ta
có còn gặp nhau không".
Mập mạp thở dài than nhẹ, tỏ ra bất đắc dĩ nói, bộ dáng mười phần chán nản.
Bowie kinh ngạc, thường ngày tên mập này là gian thương lâu năm ở đây, vậy mà
hôm nay lại dám chịu thiệt thòi.
Bowie trầm ngâm hồi lâu rồi nói:"Thôi vậy đi, ta đưa 32 nghìn văn tiền kẽm đi,
coi như không chiếm lợi ích quá nhiều".
Hắn đặt một túi tiền to bự trên bàn rồi xoay người rời đi, bộ dáng mười phần
cô độc.
Mập mạp vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ như cũ, chỉ là khóe miệng hắn tỏa ra ý cười nồng
đậm.
Bowie lên thuyền rời đi cùng Jack, chỉ là hắn hơi chán nản cảm thấy có chút
thiệt thòi trong đây, hắn cũng không rõ là chuyện gì.
"Sao thế Bowie???". Jack hỏi.
Bowie ngập ngừng hồi lâu rồi nói:"Tại sao ta cảm thấy hơi thiệt thòi trong vụ
mua bán này nhỉ?".
Jack hỏi tiếp:"Ngươi đưa bao nhiêu văn tiền kẽm?".
Bowie nói:"Ta không mang theo tiền kẽm, chỉ mang theo tiền đồng mà thôi".
"Ta đưa 10 nghìn 667 văn tiền đồng, một văn tiền đồng = 3 văn tiền kẽm, tính
ra là 10 nghìn 667 văn tiền đồng = 32 nghìn văn tiền kẽm".
Bowie tính đến đây vẫn không hiểu hắn thiệt thòi chỗ nào.
Jack cười ha hả nói:
"Ngươi thiệt thòi lớn rồi, tuy giá trị của 1 văn tiền đồng = 3 văn tiền kẽm
nhưng đấy chỉ là giá trị quy đổi của triều đình mà thôi, thật ra trên thị
trường giao dịch tiền kẽm là thứ có giá trị thấp nhất, hầu như không ai sử
dụng".
"Tiền đồng nhẹ hơn, dễ cầm theo hơn và khi giao dich chỉ mang theo ít hơn gấp
3 lần so với tiền kẽm, chưa kể tiền kẽm dễ bị nứt, gãy khi va chạm".
"Thoạt nhìn ngươi giao dịch công bằng nhưng thật ra ngươi thiệt thòi lớn rồi,
ha ha". Jack cười ha hả nói, bộ dáng vô cùng khoái chí.
Bowie tức giận, thầm mắng mập mạp là gian thương.
Khi sang nước khác giao dịch lúc nào cũng có một số quy tắc ngầm khiến các
thương nhân phương Tây ăn thiệt thòi, nhưng đây chỉ là mẹo nhỏ mà thôi, dù sao
buôn bán trên đất người ta thì phải chịu rồi.
Jack cười xong, nhìn về phương xa thì thào:
"Không biết công tước Luvc có tức giận mà báo lại cho hoàng tộc không
đây......từ khi Napoleon đảo chính thành công thì hoàng tộc loạn thành một
đoàn.....".
"Hiệp ước Versailles có khả năng được thực thi một lần nữa nhờ vụ này".
Bowie chen vào:"Jack à, ngươi đừng lo nghĩ làm gì, đó là việc của chính phủ,
không cần chúng ta phải lo".
Jack ừ nhẹ một tiếng, con thuyền tiếp tục khởi hành về đất nước pháp.