Gặp Nguyễn Huệ (2)


Người đăng: daihuynh899@

10 phút sau, tại một căn phòng trên thuyền gỗ.

Nguyễn Huệ và Trần Quang Diệu, Tuyết Quang hầu đã đợi sẵn, thần sắc của ai
cũng có chút khó hiểu và chờ mong.

Khó hiểu là vì từ đâu ra một vị tướng quân? mà vị tướng quân này muốn giúp nhà
Tây Sơn hay Nguyễn Ánh?

Mang theo vẻ khó hiểu và chờ mong đó, mọi người đều trầm mặc không nói gì, đến
khi tiếng bước chân từ phía ngoài vang lên.

"Cạch, cạch, cạch" âm thanh va chạm giữa ủng đen và ván gỗ trên thuyền dần
vang lên, một thân ảnh xuất hiện trước lối vào.

Thân ảnh này chính là Trần Phàm, lúc này hắn mặc bộ trang phục của tướng quân,
tóc vẫn chưa mọc dài đến ngang lưng do tác dụng phụ của thuốc đến tối mới xuất
hiện nhưng vẻ đẹp phong tình vạn chủng của hắn cũng hơi ẩn hiện chứ không còn
thoải mái bộc phát như trước khiền người khác nhìn vào chỉ thấy hắn xinh đẹp
thôi.

Nguyễn Huệ vốn đã quen nhìn nhiều nữ nhân ở khắp Đại Việt nên thần sắc vẫn
bình thản, chỉ là thầm nhủ nữ nhân như vầy mà cũng dám làm tướng quân sao?

Nho học của Đại Thanh đã thấm sâu vào máu của con người Đại Việt, 1000 năm bắc
thuộc đã đủ để người dân nước Việt bị nhiễm hoàn toàn cái gọi là nho giáo của
Khổng Tử.

Đối với tinh thần "trọng nam khinh nữ", "nam nhân ra chiến trường, nữ nhân ở
nhà nấu cơm chăm con" vốn đã in sâu vào máu của người Việt thì Trần Phàm cũng
cực kỳ bất đắc dĩ, thầm mắng 18 đời tổ tông của kẻ nào sáng tạo ra nho giáo,
hắn bình tĩnh nói:

"Các vị, ta là Như Nguyệt, là một quân phiệt tự xưng".

"Hôm nay ta đến đây với mục đích đánh hạ Nguyễn Ánh, trả lại sự bình yên cho
nước Đại Việt".

"Lần này, ta chẳng làm khó các vị, chỉ cần các vị nhượng lại thành Gia Định
cho ta là được".

"Không thể nào" Trần Quang Diệu cùng Tuyết Quang hầu đồng thời quát lên, sắc
mặt ai cũng tỏ vẻ giận dữ, hiển nhiên là yêu cầu của Trần Phàm quá phận rồi.

Còn Nguyễn Huệ thì như có điều gì đó, chỉ trầm mặc suy nghĩ.

Trần Phàm sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, chỉ là trong lòng hoảng hốt không
biết phải làm sao.

Một bên, hắn muốn có căn cứ làm tiền đề cho các cuộc viễn chinh sắp tới, bên
còn lại thì không muốn trở mặt với triều đình nhà Tây Sơn.

Dù sao hắn cũng là một thanh niên thế kỷ 21, đối với việc Nguyễn Huệ mất sớm
thì hắn cực kỳ căm ghét Nguyễn Ánh và hâm mộ Nguyễn Huệ.

Chỉ là yêu cầu một tòa thành không có gì quá phận đi chứ? dù sao đối với lãnh
thổ Đại Việt thì một tòa thành có là gì đâu? nghĩ đến đây hắn tiếp tục nói:

"Ta có thể cam đoan binh lính của ta đủ để giết tên Nguyễn Ánh đó, nếu các
ngươi không tin thì mời ra đây".

Trần Phàm phất phất tay bước ra ngoài, đám người Nguyễn Huệ hơi nghi hoặc rồi
cũng tiến ra ngoài.

Trần Phàm đã dự đoán rằng các tướng lĩnh Tây Sơn sẽ không tin việc hắn có đủ
binh lực đè ép Nguyễn Ánh nên hắn đã sớm triệu tập toàn bộ binh lính lại một
chỗ để cho đám người Nguyễn Huệ xem.

Dương Bình đã sớm đợi lệnh, hiện tại thấy Trần Phàm tiến ra ngoài thì vỗ tay
một cái.

Lập tức, 1000 binh sĩ đang đứng trên boong tàu ưỡn ngực, nắm chặt súng, ngẩng
đầu lên nhìn về hướng Nam, thần sắc ai cũng nghiêm túc, bình tĩnh, đặc biệt là
dáng đứng của nghìn người như một, nhìn qua đủ biết đây là một đám lính có
luyện tập bài bản.

Trần Phàm nhìn đám binh lính mà trong lòng đầy tự hào, hắn cười ha hả nói:"Các
vị thấy thế nào?".

Đám người Nguyễn Huệ hai mắt nhìn nhau, sắc mặt ai củng tỏ vẻ không thể nào
tin nổi.

Vài phút sau, thấy đám người Nguyễn Huệ không ai nói gì, Trần Phàm hơi nhíu
mày, vỗ tay một cái.

Lập tức, đám binh sĩ đồng loạt tiến lên, bước chân của 1000 binh sĩ đồng loạt
như một, không hề có một chút sai sót nào, tất cả đều tiến về phía trước theo
nhịp 1,2.

Đây chính là nghi thức đi đều trong quân đội ở thế kỷ 21, nghi thức này thực
hiện thì dễ nhưng muốn làm cho một đội ngũ lớn đi đều không trật một cm thì
đòi hỏi các binh sĩ phải thường xuyên luyện tập mới có thể làm được, tóm lại
đây là động tác dễ, nhưng cần thời gian để luyện tập.

Trần Quang Diệu trố mắt nhìn một màn trước mặt, thần sắc không thể tin nổi,
động tác này chỉ đơn giản là đi về phía trước thôi nhưng từ trước đến giờ
không có đội quân nào trong triều Tây Sơn làm được, kể cả thời Trịnh- Nguyễn
cũng thế.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là tốn thời gian và sức lực nhưng tác dụng của nó
chỉ là làm cho người khác nhìn vào thấy đẹp mắt.

Nói thì dễ làm thì khó, từ trước đến nay luôn là như vậy, do động tác này
thuần túy chỉ là "Vẽ Rắn Thêm Chân" nên các tướng lĩnh hay sĩ quan trong quân
đội thà bỏ thời gian ra cho các binh sĩ luyện tập đao kiếm, súng đạn chứ không
bao giờ bảo binh sĩ làm động tác vô bổ này.

Bây giờ, chứng kiến một đội quân 1000 người có thể làm được, nội tâm Trần
Quang Diệu cực kỳ chấn động, y đảo mắt nhìn Tuyết Quang hầu thì thấy hắn cũng
có biểu hiện y hệt như y.

Nguyễn Huệ nhìn 1000 binh sĩ đi đều như một thì trong lòng tấm tắc khen ngợi,
chỉ là ngoài mặt thì không biểu lộ cảm xúc, hắn nói:"Như Nguyệt tướng quân, ta
tin tưởng quân có thể đánh bại Nguyễn Ánh, chỉ là hiện tại chúng ta cần phải
bàn kế hoạch hợp tác ngay, chậm trễ một giây là có binh sĩ ngã xuống, chiến
trường đang rất gấp gáp, ta tin ngươi cũng hiểu".

Trần Phàm khẽ gật đầu, nói:"Chi tiết cụ thể thì bàn sau, có điều ta vẫn muốn
thành Gia Định, ngài làm được không?".

Nguyễn Huệ cười ha hả, vỗ ngực cam đoan, nói:"Ngươi cứ tin tưởng ta, Huệ ta
đường đường là tướng quân của một triều đại, lẽ nào lại gạt ngươi???".

Trần Phàm gật gật đầu, nói:"Vậy thì tốt, có điều binh sĩ tôi phái đi đánh lén
Nguyễn Ánh có lẽ đã đến trung tâm đảo rồi, ngài cứ yên tâm chờ tin tốt đi".

Nguyễn Huệ khẽ giật mình, hỏi:"Ồ, hóa ra ngươi đã biết ta sẽ đồng ý, hóa ra
Như Nguyệt tướng quân đây cũng là anh hùng, ha ha ha, sảng khoái".

Trần Quang Diệu trố mắt nhìn Trần Phàm, người này tự tin vậy sao? đưa quân
đánh lén Nguyễn Ánh xong rồi mới bàn điều kiện hợp tác với quân Tây Sơn, nghĩ
đến đây hắn thở dài, đúng là thời thế tạo anh hùng a, không biết từ đâu ra một
người lợi hại như vậy, kẻ này sau này tiền đồ bất khả hạn lượng.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #54