Gặp Nguyễn Huệ (1)


Người đăng: daihuynh899@

Thanh Mộc thần sắc bình tĩnh đến cực điểm, càng đến chiến trường thì cáng phải
bình tĩnh, đây là tố chất cần có một người lính, chỉ khi bình tĩnh thì mới có
thể nắm chặt khẩu súng mà bắn.

Mắt thấy đã đến bờ, Thanh Một vừa giẫm một chân vào bờ thì một âm thanh lạnh
lẽo của tên lính gác gần đó vang lên:

"Đứng lại, người đến là người phương nào?".

Lập tức, trong các bụi cỏ gần đó lao ra 50 tên lính, mỗi người đều cầm trường
thương sắc nhọn.

Thanh Mộc cười nhạt, tay nắm chặt AKA 47-VIP hướng về mấy tên lính mà điên
cuồng nả đạn.

"Tạch, tạch, tạch, tạch, tạch", Từng viên đạn như lưỡi hái của tử thần, không
chút dấu hiệu nào báo trước, 15 tên đầu tiên bị đạn ghim thẳng vào đầu do chế
độ auto của súng.

Quá hoảng sợ, một tên lính mập mạp hét lên:"Chạy đi, súng của hắn quá kỳ dị
rồi".

Đám lính gác nhao nhao xoay người bỏ chạy, đáng tiếc đã trễ, aka 47- VIP vẫn
nả liên tục từng viên đạn về phía đám lính gác mà không có chút dấu hiệu nào
dừng lại.

"Hự" mập mạp bị một phát vào đầu, máu tươi pha lẫn huyết dịch, mảnh vỡ của
xương sọ phun ra như suối, mơ hồ còn có cả mảnh thịt vụn cùng lao ra.

Mạp mạp ngã xuống, cái chết của hắn càng làm đám lính bên cạnh khiếp sợ, liều
mạng bỏ chạy.

Đáng tiếc, tầm bắn của aka47-VIP là 5km, đây là khái niệm gì? đảo Phú Quốc chỉ
rộng 28km thôi, số phận của đám lính này đã được quyết định kể từ khi Thanh
Mộc bước lên đảo.

"Phụt" một tên lính trung niên núp vào tảng đá lớn gần đó, hắn đợi hồi lâu mà
không có ai xuất hiện làm hắn mừng rỡ không thôi, vừa ló đầu lên đã bị một
viên thẳng vào sọ não, lăn ra chết tại chỗ.

5 phút sau, toàn bộ 50 lính gác đã chết hết, Thanh Mộc phất tay ra hiệu đám
lính trên thuyền cùng tiến lên, đoàn người đi sâu vào trung tâm đảo.

Bá Đa Lộc đang ngồi uống một hớp trà thì nhíu mày, khẽ thì thào:"Chẳng lễ có
kẻ tập kích phía sau đảo ư? tên Nguyễn Huệ này cũng lợi hại đó chứ, nhưng mà
còn non lắm, binh lính của hắn sẽ bị nghiền nát nhanh thôi".

Bá Đa Lộc cười nhạt, không quan tâm nữa, ngắm nhìn khung cảnh khói lửa bên
chiến trường, thì thào:"Chiến tranh a.... đây là lần đầu tiên mình được xem
một trận chiến thật sự... dù chỉ là đám mọi rợ Đại Việt đánh nhau thôi nhưng
hình ảnh cũng thật kích thích".

Nguyễn Ánh đang ngồi trên ghế gỗ, hai mắt lúc nào cũng nhìn bên phía chiến
trường, chợt hắn hỏi đô đốc Lê Văn Duyệt:

"Ngươi dự đoán trận chiến này sẽ diễn ra bao lâu hả Duyệt?".

Lê Văn Duyệt cung kính cúi đầu đáp:"Thưa bệ hạ, trận chiến này không thể phân
ra thắng bại ngay, tên Nguyễn Huệ đáng chết đó đã quyết tâm dồn toàn bộ binh
lực của hắn rồi ạ, muốn hạ được 20 vạn quân với 2000 quân ta thì khó....rất
khó....dù cho có được vũ khí hiện đại hơn hẳn bọn chúng nhưng quân số chênh
lệch 100 lần là một ranh giới khó vượt qua".

Nguyễn Ánh hừ lạnh một tiếng nói:"Ngươi cứ nói thử xem trận chiến này diễn ra
bao lâu??? quân ta có thể chiến thắng không?".

Lê Văn Duyệt bấm ngón tay tính toán, 5 phút sau hắn ngẩng đầu lên, cung kính
đáp:"Thưa bệ hạ, thần đoán rằng quân ta có thể chiến thắng, chỉ là trận chiến
này sẽ kéo dài thêm ít nhất 2 giờ nữa".

Nguyễn Ánh nhẹ gật đầu, nói:"2 giờ nữa...hiện tại là 5h chiều, thêm 2 giờ nữa
là đến tối....lúc đó lợi thế về tầm nhìn của quân ta sẽ không còn....vậy làm
sao để quân ta có thể thắng đây???".

Ánh mắt Lê Văn Duyệt lóe lên tinh quang, nở nụ cười tươi như hoa, nói:"Thưa bệ
hạ, đây chính là điểm quyết định cuộc chiến này".

"Ồ, ngươi nói rõ hơn đi".

Lê Văn Duyệt nói nhanh:"Thưa bệ hạ, trời tối thì Nguyễn Huệ sẽ phải làm ra lựa
chọn, một là chạy ra khỏi rừng đánh với xạ thủ và pháo binh chúng ta, hai là
tiếp tục chơi trò tiêu hao chiến trong rừng, chúng ta chỉ cần dùng hỏa để
thiêu rụi hết toàn bộ quân Tây Sơn trong cánh rừng đó là được ạ".

Nguyễn Ánh vỗ đùi khen hay:"Hay....diệu kế....đúng là diệu kế.....Lê Văn Duyệt
ngươi làm ta rất hài lòng.... ha ha ha ha ha, Nguyễn Huệ à.... lần này ngươi
xong rồi".

Lúc này, Nguyễn Huệ đang bàn bạc kế hoạch tác chiến với Trần Quang Diệu và
Tuyết Quang hầu.

Nguyễn Huệ thần sắc buồn bã, nói:"Trần Quang Diệu, ngươi nghĩ sao về tác chiến
trong bóng đêm?".

Trần Quang Diệu tuy là quân sư của Nguyễn Huệ nhưng lúc này cũng không nhịn
được thở dài, nói:"Thưa tướng quân, tình hình hiện nay cực kỳ bất lợi cho binh
sĩ của ta, số binh sĩ còn có thể chiến đấu chỉ còn khoảng 8 vạn, số còn lại đã
được đưa lên thuyền, nếu tác chiến trong đêm mà với quân số ít như vầy
thì....".

Nguyễn Huệ cười khổ, nói:"Ngươi cũng biết rồi đấy, chúng ta chẳng còn cách nào
khác, nếu đến đêm tối mà không ra ngoài thì toàn quân có thể bị kế hỏa thiêu
làm cho diệt sạch, ta nghĩ chỉ còn cách mạnh mẽ xông lên mở một đường
máu....chỉ là đêm tối thì chúng ta chẳng có chút lợi thế nào, nếu bây giờ xông
lên thì còn một tia sinh cơ".

Tuyết Quang hầu nghe vậy cũng chán nản, thần sắc rầu rĩ như đã thấy kết cục
của Nguyễn Huệ, hai tay hắn nắm chặt, nửa quỳ, nói:"Thưa tướng quân, thuộc hạ
liều chết đi mở đường máu".

Nguyễn Huệ nhìn Tuyết Quang hầu, thấy sự kiên định trong mắt đối phương thì
cũng không nỡ, nói:"Không được, đây có khác nào bảo ngươi đi chịu chết?".

"Dù có chết, thuộc hạ cũng quyết không bỏ cuộc". Tuyết Quang hầu nửa quỳ đáp,
thần sắc nghiêm nghị nói.

Đúng lúc này, một tên lính xông vào, trên người y không có một vết thương nào,
hiển nhiên y là lính canh gác trên thuyền hoặc là binh lính đưa tin.

Tên lính xông vào quỳ gối nói:"Thưa tướng quân, Như Nguyệt tướng quân xin cầu
kiến".

Trần Quang Diệu nghi hoặc hỏi:"Như Nguyệt tướng quân là ai??? trong hàng ngũ
triều đình làm gì có tướng quân nào tên Như Nguyệt??? mà ghe danh thì có vẻ là
nữ nhân???".

Nguyễn Huệ trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói:"Để nàng tiến vào".

"Rõ" Tên lính xoay người rời đi.

Nguyễn Huệ có chút mừng rỡ, nói:"Như Nguyệt tướng quân là một tướng lĩnh quân
phiệt tự xưng, có điều binh lực của y rất mạnh, nếu có thể lợi dụng y đánh lén
phía sau đảo Phú Quốc, liên thủ cùng quân ta tiến công Nguyễn Ánh thì trận
chiến này chúng ta chắc chắn sẽ thắng lợi".

Trần Quang Diệu nghe Nguyễn Huệ nói là quân phiệt tự xưng tướng quân thì khuôn
mặt tỏ ra khinh miệt, nhưng hắn cũng biết lấy đại cục làm trọng nên bình tĩnh
nói:

"Nếu có người nà trợ giúp thì chắc chúng ta sẽ thắng trận này, chỉ là không
biết binh sĩ của hắn có bao nhiêu người???".

Nguyễn Huệ nói:"Việc này các ngươi sẽ biết ngay thôi, dù sao y cũng tự xưng
tướng quân thì chắc binh sĩ cũng không ít".


Đế Quốc Đông Lào - Chương #53