Thảm Sát (1)


Người đăng: daihuynh899@

"Ngươi.....ngươi có biết ngươi đang nói gì không ?????". Mập Mạp đỏ bừng mặt,
chỉ tay vào Trần Phàm, ngón tay y run run tựa như không thổ tin nổi chuyện vừa
xảy ra.

Mập mạp từ khi 30 tuổi đã chuyển từ Vân Kinh về ngôi làng nhỏ này làm trưởng
làng, lí do rất đơn giản, bố của hắn có tiền.

Có người nói có tiền thì sao ? tiền có thể mua được tất cả không ?

Câu hỏi này đến tận thế kỉ 22 vẫn chưa có lời giải đáp, nhưng có thể khẳng
định một điều : Tiền không cần phải có quá nhiều nhưng muốn sống thì phải có
tiền.

Tiền, vì sao được gọi là tiền ??? vì mọi người công nhận giá trị của nó và
dùng nó để trao đổi hàng hóa, nếu lạm phát gia tăng với tỉ lệ cao thì có khi
tiền dùng thay cho giấy vệ sinh cũng được.

Bố của mập mạp có tiền, vì vậy bố y đã mua chức quan trưởng làng này với cái
giá hữu nghị, đơn giản là ông ta đã vận dụng các mối quan hệ lâu năm, cộng
thêm một số mối làm ăn, một số bản hợp đồng cả trăm triệu, vì thế chức quan
này đơn giản được trao cho con của y.

Từ khi đảm nhận chức quan này, mập mạp có thể nói là một bước lên trời, khi ở
Vân Kinh y đã giao hảo với một số kẻ giàu có, vì vậy y rết biết cách để chèn
ép, dụ dỗ, mua chuộc, kinh doanh, tất cả những điều này chỉ nhằm mục đích kiếm
càng nhiều tiền càng tốt, có thể nói Mập Mạp là trùm ở ngôi làng này, không ai
dám động vào hắn mà hắn cũng đang từng ngày vắt kiệt từng đồng tiền tích lũy
của những người dân nơi đây, thù hận của dân làng đối với y đã lên tới cực
điểm.

Hôm nay lại có kẻ dám chống đối hắn, bảo sao hắn lại không tức giận ? mà lại
còn mắng chửi hấn như thế nữa chứ, Mập Mạp thấm quyết tâm hôm nay phải lột
sạch tiền và tịch thu luôn cái nhà của thằng láo chó trước mặt.

Trần Phàm cười lạnh, nói:"Làm sao ??? tao nói không đúng hả ?? mày chỉ là con
lợn mà thôi, ỷ vào tiền bạc mà chèn ép, hiếp đáp người dân tụi tao, hôm nay
mày sẽ phải nằm lại đây, tao hứa chắc điều đó".

Lời này coi như triệt để uy hiếp trần trụi với Mập Mạp, hắn cười gằn, nói
lớn:"Được lắm, nghe cho kỹ đây Trần Phàm, ngươi xúc phạm uy hiếp trưởng làng,
hành vi của ngươi ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh trật tự của làng, nay ta
thay hội đồng trưởng lão trừng phạt ngươi, từ giờ ngươi bị tịch thu toàn bộ
tài sản bao gồm cả căn nhà lá này, người đâu mau bắt hắn"

Mập Mạp càng nói càng lớn, đến chữ cuối cùng như muốn hét vào mặt Trần Phàm,
hai tên lính cũng ngạc nhiên không ngớt, hôm nay trưởng làng rất tức giận thì
phải ??? nghĩ cũng phải thôi, tượng đất còn có 3 phần hỏa khí nói chi là
trưởng làng ??? nghĩ đến đây hai tên lính thầm hạ quyết tâm phải dạy cho tên
Trần Phàm một bài học, hai tên lính dần dần tiến tới.

Biết phả động thủ, Trần Phàm không do dự nữa, hắn nhanh chóng lấy M44 từ "Hành
Trang" ra, nhắm ngay vào đầu Mập Mạp.

Không đợi Mập Mạp kịp phản ứng, Trần Phàm lạnh lẽo bóp cò, "Cạch" một tiếng,
sau đó là tiếng nổ súng "Bằng" trên mi tâm của Mập Mạp có thêm một lỗ máu.

Mập Mạp trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, rõ ràng tên Trần Phàm này lôi ra
một khúc gỗ hay gì đó từ trong hư không ta, sau đó tiếng nổ vang lên, không
đợi Mập Mạp suy nghĩ tiếp, hắn dần dần mất ý thức, tư duy đờ đẫn không kịp suy
nghĩ gì nữa, hai mắt nhắm lại, vô lực ngã xuống.

Mập Mạp : CHẾT.

Hai tên lính há hốc mồm nhìn một màn trước mặt, biểu tình trên khuôn mặt tựa
như không thổ tin nổi, quá hư cấu rồi, thứ mà Trần Phàm đang cầm là gì ??? Mập
Mạp tại sao lại ngã xuống, chết ư ??? đây là vũ khí hay là thần thông của tiên
nhân ???

Hàng trâm câu hỏi hiện lên trong đầu của hai tên lính, đến cây gậy gỗ cầm trên
tay mà cả hai bất tri bất giác làm nó rớt xuống.

"Cạch" Âm thanh lạnh lẽo vang lên như lưỡi hái tử thần, trên ngực tên lính A
hiện ra một lỗ hổng, hắn trừng mătơ nhìn ngực mình, chỉ thấy máu tươi chảy ra
từng đợt cuồn cuộn không dứt.

Nội tạng của lính A đau đớn đến cực độ, tim có dấu hiệu dừng lại, lúc này hắn
ôm ngực ngã quỵ xuống, miệng phun máu tươi, đầu óc ong ong như bị búa đập vào,
chẳng mấy chốc y đã nằm xuống, nhắm mắt lại và mất đi ý thức.

Lính A : CHẾT.

Lính B lúc này cũng sợ lắm rồi, hắn quỳ gối, vội hô to:"Thỉnh cầu Thượng Tiên
tha cho tôi, tôi chỉ là làm theo lời của tên Mập Mạp này thôi, cầu xin ngài,
tôi còn mẹ già con thơ...".

Không đợi hắn cầu xin xong, ánh mắt Trần Phàm lạnh lẽo nhìn tên lính trước mặt
rồi bóp cò "Cạch" "Bằng" Tên lính đang quỳ gối cầu xin thì một viên đạn xé gió
rít gào lao đến, đỉnh đầu hấn nhanh chóng có thêm một viên đạn, y bật ngửa ra,
cả người co giật tựa như không cam lòng, 15 giây sau y nhắm mắt chết hẳn.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #5