Đi Dạo (2)


Người đăng: daihuynh899@

Trên đường đi, người nghèo vẫn nghèo còn người giàu vẫn giàu, những người
nghèo dù ăn mặc sang trọng đi nữa thì cái bụng của họ luôn lép và khí chất của
họ luôn chán nản, tuyệt vọng, họ chỉ đang cố giãy giụa giữa thời loạn thế này.

Còn những người giàu, đa phần đều có quan hệ với các quan lại địa phương,
chẳng hạn như một người thương buôn đi vận chuyển muối từ các khu vực quen
sông lên những khu thành thị lớn, thử hỏi nếu đột nhiên một kẻ lạ mặt mà bạn
chẳng hề quen biết chen vào thị trường vốn đã chật ních thì bạn có thích
không???

Chính vì vậy, giới nhà giàu luôn luôn có các quan hệ với quan lại, giữa các
gia tộc luôn có sự móc nối với nhau, mục đích chỉ có một, chính là làm tăng sự
giàu có của bản thân, của gia tộc lên, vì vậy người giàu vẫn giàu hơn còn kẻ
nghèo hèn chỉ có chờ chết.

Nhìn đám ăn xin mặc quần áo rách nát thì Trần Phàm cũng chỉ biết cảm khái mà
thôi.

Rốt cuộc, đến Trà Lưu Các, đây là tiệm bán trà, rượu nổi tiếng nhất ở thành
Vân Kinh, nơi này là nơi tụ tập của các thi sĩ, các nhà nho, nhà thơ lại.

Lí do rất đơn giản, cảnh tượng trong Trà Lưu Các rất trang nhã, đẹp mắt,
thường thì các nhà văn, nhà thơ luôn thích những nơi như vậy.

Trần Phàm nhìn cảnh tượng trong Trà Lưu Các, đây là lần đầu tiên hắn bước vào
một quán trà ở cổ đại nên rất thích thú, tuy nhiên để đề phòng vẻ đẹp của mình
quá nổi bật hắn phải mang một chiếc khăn đỏ mỏng để che lại khuôn mặt tuyệt mỹ
của hắn rồi mới bước vào quán.

Ngay lúc Trần Phàm bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, đa phần là bởi
vì vóc dáng, phần còn lại là hắn ăn mặc quá nổi bật và sexy.

Một thư sinh áo trắng nhìn thấy mỹ nữ như vậy bước vào thì nói với người đàn
ông trung niên bên cạnh:"Haizz mỹ nhân đúng là ở đâu cũng có a, ngay cả cái
thành rách nát này mà cũng có tuyệt phẩm như vậy...".

Người đàn ông trung niên cười nhạt, nói:"Chắc là người từ trên tỉnh xuống
thôi, mà ta nghe đồn là hôm qua chủ thành Vân Kinh bị sát hại, đánh nhau suốt
tới 5h chiều mới kết thúc, về kết cục trận chiến thì đám binh lính đó đã phong
tỏa tin tức nhưng theo ta được biết thì kẻ gây ra vụ này là một nữ tử".

Tên thư sinh áo trắng ngạc nhiên, nói:"Nữ tử à??? một nữ tử mà cũng có thể
đánh nhau sao??? haizz chủ thành Vân Kinh quá yếu rồi, vậy mà thua cả một nữ
tử, theo ta thấy thì nữ nhân chỉ có 2 tác dụng thôi".

Tên đàn ông trung niên hứng thú hỏi:" 2 tác dụng gì???".

Tên thư sinh áo trắng cười ha hả nói:"Tác dụng thứ nhất là cưỡi lên người
nàng, tác dụng thứ hai là sinh con, có thú vị không nào? hahaha".

Ánh mắt Trần Phàm lóe lên tinh quang, dù hắn không phải nữ nhân thực sự nhưng
kẻ dám nói xúc phạm nữ nhân coi như là xúc phạm luôn cả mẹ hắn.

Trần Phàm vỗ tay một cái, đám binh lính từ bên ngoài lập tức lao đến, không
đợi tên thư sinh áo trắng đặt câu hỏi, hai tên binh lính đã xách thư sinh lên
rồi đem ra ngoài.

Từ bên ngoài, giọng nói của thư sinh áo trắng vọng vào:"Này này...tại sao lại
bắt ta???".

Trần Phàm thở dài một hơi, ở thời này quan điểm trọng nam khinh nữ từ bên Đại
Thanh truyền qua được lưu truyền rộng rãi, quan điểm nho học là nam thì đi
làm, nữ thì ở nhà trông con, Trần Phàm cực kỳ chán ghét quan điểm này, cũng
không biết tại sao lại chán ghét nữa, chắc có lẽ hiện tại hắn là nữ nhân
chăng???

Tên đàn ông trung niên cũng trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, sau một hồi suy
nghĩ hăny cũng đã nhớ ra là ai, hắn khom lưng cúi đầu nói:"Tại hạ xin chào Như
Nguyệt công chúa".

"Ồ, ngươi biết ta là ai ư???". Trần Phàm hơi nghi hoặc hỏi, cái tên Như Nguyệt
này rất ít người biết.

"Tất nhiên là tại hạ biết rõ, tại hạ chính là đô úy Bàng Ngô của kinh thành
Thăng Long, hôm nay tại hạ tận mắt thấy thực lực của Như Nguyệt công chúa thì
cực kỳ bội phục, muốn xin làm quen với công chúa để sau này còn tương trợ lẫn
nhau".

Trần Phàm hơi nhíu mày, không ngờ ở một địa phương nhỏ như thành Vân Kinh này
mà cũng gặp một đô úy, phải biết đô úy là rất gần với cấp bậc Chuẩn Tướng.

Hắn hơi nghi hoặc nói, giọng nói cố tình mang theo vài phần mị lực:"Ồ, thì ra
là một đô úy à, chẳng qua đây là lần đầu gặp mặt của chúng ta mà ngài lại xin
kết giao bằng hữu thì có chút không ổn nhỉ".

Bàng Ngô thầm kêu không tốt, xoay người định bỏ chạy, Trần Phàm sao có thể bỏ
qua cơ hội này? hắn lao nhanh về phía trước hung hăng vung một đá.

Cú đá trúng ngay lưng của Bàng Ngô làm hắn choáng váng xay xẩm mặt mày, nhưng
rất nhanh đã phục hồi, hắn hừ lạnh một tiếng vung nắm đấm.

Lúc này hai tên lính bên cạnh đã lao tới tung quyền cước túi bụi vào bụng của
Bàng Ngô.

Bàng Ngô kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nhanh chóng
thoát lực ngã quỵ xuống.

Thấy một màn này, đám khách nhân bên cạnh đã bỏ chạy lập tức, chuyện của quan
binh không phải là việc bọn hắn có thể xen vào.

Rất nhanh, Bàng Ngô mặt mũi bầm dập bị khống chế lại, Trần Phàm ra lệnh làm
tỉnh hắn ta để tra khảo.

Một xô nước tạt thẳng vào mặt của Bàng Ngô làm mí mắt hắn giật giật, hồi lâu
sau mới tỉnh dậy, hắn ngơ ngác nhìn đám binh lính trước mặt rồi gằn từng
chữ:"Tại sao lại bắt ta???".

"Ồ, vậy tại sao ngươi lại chạy??? ngươi khai thật đi, ngươi chẳng phải đô úy
gì cả". Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo chút châm chọc.

"Hừ, việc này liên quan đến một bí mật cực kỳ trọng đại, có bí mật này ngươi
có thể nắm giữ tất cả Đại Việt trong lòng bàn tay". Bàng Ngô cười lạnh nói.

"Ừm... không nói phải không??? được rồi, ta vừa nghĩ đến một trò hay... haha".
Trần Phàm liếm đôi môi mỏng của hắn, ánh mắt tỏ vẻ thèm khát nhìn Bàng Ngô.

Bàng Ngô cảm thấy lạnh cả sống lưng nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại.

"Giam hắn vào đại lao, chờ ta". Trần Phàm bước về xe ngựa không quan tâm nữa.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #23