Đi Dạo (1)


Người đăng: daihuynh899@

Hôm sau, Trần Phàm đang kiểm kê một số tài liệu về thành Vân Kinh, một tên
lính đi vào báo cáo:"Thưa chủ công, kiểm kê dân số tổng cộng có 17000 người,
số binh lính là 8000 người, tổng tài sản trong bảo khố là 600 tỷ VND".

"Ưm.... tiền khá nhiều đấy...vậy là từ giờ không cần lo về vấn đề tiền bạc
nữa" Trần Phàm cảm khái nói.

"Ngươi thông báo cho đám binh lính, kẻ nào chịu theo ta thì ở lại, còn không
thì đuổi khõi thành hết, đồng thời ra tuyên bố tập hợp hết thanh niên đủ 17
tuổi đến 45 tuổi, lần này ta phải tuyển binh lớn để chuẩn bị đi đến Thăng
Long". Trần Phàm nói.

"Rõ, thuộc hạ lập tức an bài" tên lính cung kính rời đi, Trần Phàm nhìn 0 xu
trong bảng giao diện mà thở dài, hắn khẽ nói:"Phải tuyên bố Nhiệm Vụ Bảng sớm
thôi".

Sáng hôm sau, Trần Phàm tuyên bố Nhiệm Vụ Bảng, một cái bảng lớn được đặt
trong sảnh doanh trại, trên bảng tuyên bố một số nhiệm vụ và có phần thưởng kế
bên:


  • Giúp bà cụ qua đường: thưởng 6xu

  • Giúp bà hai quét sân: thưởng 16 xu

  • Đi sửa tường thành: Thưởng 20 xu mỗi người

  • Đi trồng rau ở nông trường: Thưởng 80 xu

  • Bắt cá ở Sông Hoành Hạ: Thưởng 50 xu mỗi con cá.

  • Đi dọn rác ở phố đi bộ : Thưởng 76 xu

.......................

Đám binh lính bu lại vây xem, đa phần đều thấy các nhiệm vụ này dễ dàng, số
còn lãi cảm thấy nhiệm vụ có chút kì lạ.

"Xu là gì hả mọi người???".

"Ai biết, hỏi chủ công ấy".

"Xu có vẻ khá ít nhỉ, chẳng lẽ là tiền bên Đại Thanh???".

Một tên sĩ quan giải thích:"Mỗi nhiệm vụ hoàn thành đều căn cứ theo độ hoàn
thành mà ban thưởng, bình thường là từ 5 triệu- 50 triệu, làm bao nhiêu nhiễm
vụ cũng được, muốn làm nhiệm vụ thì cứ đi làm, sau đó đến gặp ta để bàn giao".

Đám binh lính đều hưng phấn làm nhiệm vụ, dù sao thì 5 triệu cũng là con số
lớn ở đây.

Trần Phàm lười biếng nằm trên giường, trong đầu liên tục hiện lên âm thanh của
hệ thống.

[Đinh! túc chủ nhận được 5xu từ nhiệm vụ trồng rau]

[Đinh! túc chủ nhận được 17xu từ nhiệm vũ bắt cá]

[Đinh! túc chủ....]

Ban đầu, âm thanh vang lên làm Trần Phàm sướng tai, theo thời gian thì ngày
càng vang lên nhiều hơn, hắn có cảm giác cứ thế này mãi thì tai hắn cũng điếc
mất, hắn nói:

"Hệ thống, có cách nào tắt âm thanh thông báo không???".

[Đinh! phải chăng túc chủ muốn tắt âm thanh "Nhiệm Vụ Bảng"???]

"Đúng"

[Đinh! Tạm tắt âm thanh của "Nhiệm Vụ Bảng" túc chủ có thể bật lại bất cứ lúc
nào]

"Ừm....được rồi..." Trần Phàm thở dài một hơi, âm thanh hệ thống vang lên liên
tục đúng là làm người khác nhức não, hắn lười biếng nằm dài trên giường, cơ
thể tuyệt mỹ hiện ra.

"Ngủ chút thôi....à đúng rồi bây giờ mình chưa có thuộc hạ thân tín.... ngày
mai sẵn tuyển luôn vài tên thông minh mưu trí vậy".

Trần Phàm ngủ thiếp đi lúc nào không biết, có lẽ chiến đấu suốt cả ngày đã làm
hắn mệt mỏi đến kiệt sức.

8h sáng hôm sau, Trần Phàm mặc một bộ áo dài màu đỏ từ trên xuống hay còn gọi
là Xường Xám, đây chính là áo dài truyền thống của nước Đại Thanh.

Đôi chân ngọc trắng như tuyệt được hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, tà áo đỏ từ
trên xuống che khuất phần thân dưới, phía sau được kéo dài bao phủ gần nguyên
đôi chân.

Áo dài tuy kín đáo nhưng lại gợi cảm, vừa khiêu gợi nhưng lại thoát ẩn thoát
hiện, cổ áo hình chữ V che một chút phần cổ trắng ngần, điểm đặc biệt ở đây là
hắn không mặc quần!!!!

Đúng vậy, là không mặc quần ngoài!!!

Theo mọi người đã biết thì áo dài được cấu tạo bởi hai phần, là tà áo dài và
quần dài bên trong, phần áo thì bao phủ cực kì kín đáo từ trên xuống dưới, tà
áo dài thì gồm tà trước cũng kéo xuống đến gần bàn chân, tà áo sau cũng vậy,
còn về quần dài là để che kín phần bên trong nhằm tránh quá khiêu gợi.

Thân áo được tính từ cổ xuống phần eo. Cúc áo dài thường từ cổ chéo sang vai
rồi kéo xuống ngang hông. Từ eo, thân áo dài được xẻ làm hai tà, vị trí xẻ tà
ở hai bên hông, quần dài nhằm để che phủ phần từ eo xuống.

Vậy mà Trần Phàm không mặc quần dài!!! chính xác hơn là hắn để lộ hoàn toàn từ
phần eo trở xuống, phần xẻ tà nhìn rõ làn da trắng bóc của hắn, nhưng bên
trong thì hắn vẫn mặc quần lót.

Đáng thương thay áo dài đã được hắn "Cách Tân" hẳn từ kín đáo, thành thục
thành khiêu gợi hoàn toàn, thật ra Trần Phàm cũng muốn mặc quần dài nhưng ngẫm
lại, bản thân hắn là xử nam ở kiếp trước, chưa bao giờ ăn mặc lộ hàng như vầy,
để thỏa mãn ước mong "Nhỏ Nhoi" của kiếp trước nên hắn quyết định không mặc
quần.

Chỗ ngực hắn trở xuống phần eo có thêu một bông hoa đỏ thẫm, đôi bạch ngọc
muốn lòi ra, cặp mông được che bởi duy nhất phần tà sau, nếu hắn đi ngoài
đường ở kiếp trước thì hắn chắc chắn sẽ bị coi là "Bán Khỏa Thân" nhưng đây là
vào năm 1762, ở đây chỉ có kẻ yếu mới cần giảng đạo lý, hắn đã có một quân đội
riêng nên không cần sợ đám dân đen trong thành.

Trần Phàm lười biếng nằm trong xe ngựa, đúng lúc này tên lính đến báo
cáo:"Thưa chủ công, Nhiệm Vụ Bảng đang được các binh lính toàn lực thực hiện,
hiện đã có 5000 binh lính quy thuận chúng ta, các binh lính còn lại số ít đã
rời đi, phần lớn đều đang do dự".

"Ừm...cứ tiếp tục đi". Trần Phàm nhìn bảng giao diện, hiện đã có 391 xu, đợi
vài tháng nữa thì hắn sẽ trang bị M44 cho toàn quân, lúc đó nên lập hẳn một
cái sư đoàn cho thuận tiện.

"Đi dạo thôi" Trần Phàm vỗ tay một cái, lập tức đám binh lính đi theo hắn tiến
về khu vực khác của tòa thành.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #22