Giao Nhiệm Vụ Phụ


Người đăng: daihuynh899@

Chú tư vai đeo cái gánh, trên gánh có đầy các loại vải vóc, đủ loại màu sắc,
đủ kiểu dáng.

Vải vóc nói hiếm thì cũng hiếm nói không hiếm thì cũng không hiếm, chủ yếu là
vải thường chỉ bán được cho các nhà phú hộ hay nhà giàu mà thôi, còn nông dân
quanh năm làm ruộng thì mua vải về may quần áo làm gì chứ ?

Bởi vậy vải thường bán rất chạy ở các kinh thành lớn, còn ở các vùng nông thôn
thì ít người mua.

Trần Phàm cười ha hả nói:"Chú Tư sao hôm nay cũng về sớm vậy ? buổi họp chợ
chưa kết thúc mà ?".

Chú tư cười cười, ve vẩy cái nón lá đã cũ, nói:"Về sớm còn nghỉ ngơi chứ ở lại
cũng không bán được bao nhiêu, sang năm chắc tao lên Vân Kinh bán quá, ở đây
càng lúc càng ế".

Vân Kinh chính là tòa thành lớn nhất ở Côn Lôn, và cũng là khu trung tâm kinh
tế-thương mại ở toàn huyện Côn Lôn, có thể nói đây là một tòa thành lớn ở Đại
Việt.

Trần Phàm cười nhạt, đang định nói tiếp thì một âm thanh vang lên trong đầu
hắn.

[Đinh ! Kiểm tra túc chủ đạt điều kiện để mở nhiệm vụ phụ]

[Nhiệm vụ phụ: Yêu cầu túc chủ trợ giúp chú tư bán hết số vải còn thừa hôm
nay, phần thưởng: 1 triệu VND]

"Đù, 1 triệu luôn" Trần Phàm há hốc mồm, 1 triệu đủ để hắn mua mì gói ăn trong
1 tháng, có thể nói đây là số tiền lớn đối với hắn.

Trần Phàm vỗ vỗ ngực, nói:"Chú tư cứ yên tâm, hôm nay con sẽ giúp chú bán hết
số vải còn thừa hôm nay".

Chú tư trừng mắt nhìn thằng nhóc trước mặt, nói đùa gì chứ ??? thằng Trần Phàm
ngày nào cũng ngủ đến 11h trưa, cả tuần đi bóc vát được 2 ngày mà hôm nay đòi
giúp mình ???

Trần Phàm nhìn chú tư với vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ ngày thường "Trần Phàm" làm
biếng lắm ư ???

Xác thực là "Trần Phàm" nổi tiếng lười biếng khắp cái làng này, ngoại trừ việc
"Trần Phàm" làm bốc vát được 2 ngày trong tuần còn lại toàn là tiếng xấu, từ
việc hắn đi long nhong trêu chọc mấy cô gái trong làng đến việc hắn tụ tập đi
đánh bạc với đám thanh niên trong làng, có thể nói ấn tượng của người dân đối
với "Trần Phàm" cực kì kém.

Trần Phàm nở nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất, nói:"Chú tư cứ yên tâm,
chú còn bao nhiêu vải ? giá mỗi mét vải là bao nhiêu ? chú cứ yên tâm giao cho
con ra chợ bán cho, còn chú về nhà ngủ chờ tin tốt của con đi".

Chú tư vẻ mặt càng thêm cổ quái, suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, trước khi
chú tư rời đi để lại một câu làm Trần Phàm hơi xấu hổ:"Nếu không bán được thì
thôi đừng cố nhé, nhớ đừng trêu con bé Xuân nữa nhé, nó ngại con lắm đấy".

Trần Phàm gánh quầy hàng vải trên vai, chậm rãi tiến đến khu trung tâm chợ.

Hiện tại mới 8h sáng, tuy đã hơi quá giờ họp chợ nhưng chợ vẫn chưa tan, còn
có thể cố thêm một chút nữa.

Trần Phàm đến cái sạp quen thuộc của chú tư, hắn lặng lẽ ngồi xuống, vừa ngồi
đã kêu to:"Vải tốt nhất Côn Lôn đây, 200 ngàn một mét đây, mại zô mại zô".

Chú tư còn khoảng 5 mét vải, nếu bán hết thì cũng được 1 triệu, bán xong giao
cho chú tư là có 1 triệu tiền thưởng, cũng coi như là lời.

Đám người đang đi dạo thì lập tức dừng chân, nhìn Trần Phàm với vẻ mặt cổ
quái.

Vải tốt nhất Côn Lôn ư ??? đùa gì thế ??? ở cái làng chỉ có 2000 người mà đòi
vải tốt nhất ở huyện Côn Lôn ? ít nhất cũng phải đến Vân Kinh rao như vậy thì
còn có người tin chứ ở cái làng nhỏ này thì chắc chắn là không có, cho dù có
vải tốt thì cũng đã sớm bị trưởng làng vơ vét một đống thuế rồi.

Đa phần mọi người đều không tin, họ đều bước đi tiếp không thèm để ý tới hắn
nữa, bất quá cũng có một cô gái thoạt nhìn trẻ trung, xinh xắn, dáng vẻ khoảng
1m62, tóc đen dài ngang vai, ánh mắt cô tò mò nhìn quầy hàng của Trần Phàm hồi
lâu rồi bước đến.

Cô mở miệng nói:"Anh là Trần Phàm ở cuối làng phải không ?".

Trần Phàm ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, hắn nói:"Đúng là tôi đây, cô
muốn mua vải hả ?".

Cô gái khẽ mỉm cười, nói:"Tôi là con của chú anh ở kinh thành đấy".

Trần Phàm hơi ngờ ngợ, một lúc lâu sau mới chợt bừng tỉnh, hắn nói:"Cô là Kim
Ngọc phải không ?".

Trần Phàm tuy là mồ côi ở ngôi làng này nhưng hắn có một người chú, từ nhỏ
người chú đó đã nuôi hắn đến 5 tuổi rồi mới rời làng đi lên kinh thành thăng
long để kiếm sống, năm năm sau thì người chú đó đã trở nên khá giàu có, cưới
một cô vợ hiền và sinh ra Kim Ngọc.

Kim Ngọc khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua quầy hàng vải, nói:"Anh buôn bán ở đây à
? sao lần trước tôi không thấy anh nhỉ ?".

Trần Phàm cười nhạt, xoa xoa trán nói:"Cô không biết tôi cũng phải thôi, đáng
lẽ ra chỗ này là của chú tư, hôm nay chú ấy để đống vải này cho tôi bán".

Kim Ngọc thoáng kinh ngạc, cầm từng mét vải đủ loại màu sắc lên nhìn kĩ một
hồi.

Sau một lúc lâu, Kim Ngọc cười nói:"Anh với ba tôi có quen biết, xem như là
hôm nay tôi giúp anh vậy, quầy hàng này có bao nhiêu mét vải tôi mua hết".

Trần Phàm hơi giật mình, nói:"Cô mua hết à ? ở đây có 5 mét vải thôi, mỗi mét
là 200 ngàn, 5 mét 1 triệu".

Kim Ngọc tươi cười như hoa, đưa 1 triệu cho Trần Phàm, cầm lấy vải rồi xoay
người rời đi.

Trần Phàm nhìn bóng lưng của Kim Ngọc rời đi, khẽ thở dài, xoa xoa 2 tờ 500
ngàn trong tay, thầm nhủ:"Cuối cùng cũng có tiền từ hệ thống, đây không phải
việc quan trọng, quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ này thì mình sẽ đạt điều
kiện để mở cửa hàng sơ cấp, không biết cửa hàng có gì đây nhỉ ? thật chờ mong
quá đi !!!".

Trần Phàm thu dọn quầy hàng rời đi, 5 phút sau hắn đang đi trên con đường quen
thuộc, bỗng hắn cảm thấy ẩn ẩn có chút gì đó không đúng lắm, thế là hắn tự
hỏi:"Hệ thống mau ra đây, tại sao ta kiếm được 1 triệu rồi nhưng lại không
hoàn thành nhiệm vụ phụ ???".

[Đinh ! Thỉnh túc chủ bàn giao số tiền cho chú tư, lúc đó mới hoàn thành nhiệm
vụ phụ này]

"À...ra là vậy à....vậy mình phải bước nhanh hơn mới được". Trần Phàm rảo bước
thật nhanh, 10 phút sau hắn đã đứng trước một căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc.

Chú tư tuy cũng có chút vốn làm ăn buôn bán nhưng chú ấy vẫn sống tiết kiệm,
chủ yếu là chú tư muốn lên kinh thành tiếp tục buôn bán, ở địa phương hẻo lánh
như ngôi làng nhỏ này thì buôn bán ế ẩm mà lại bán rẻ hơn nhiều so với thành
Vân Kinh.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #2