Xuyên Qua


Người đăng: daihuynh899@

Đại Việt năm 1762, kinh thành Thăng Long.

Lúc này Nguyễn Huệ đang bàn bạc với Nguyễn Nhạc về việc cải tiến vũ khí trong
quân đội.

Nguyễn Nhạc lúc này sắc mặt có chút khó coi, hiển nhiên là y rất không vui với
đề nghị của Nguyễn Huệ, y nói:"Nguyễn Huệ à, ngươi có biết đề nghị của ngươi
là điên rồ cỡ nào không ? nếu thật sự làm được như vậy thì chúng ta sẽ tác
chiến như thế nào ? thuốc súng lấy ở đâu ra ? còn nữa, binh sĩ cũng cần vài
tháng để học tập cách sử dụng súng hỏa mai, như vậy trong vài tháng chúng ta
phải dồn tài chính vào việc thuốc súng, thuốc nổ để binh sĩ có thể luyện tập
thuần thục".

Nguyễn Huệ nâng li trà lên uống một ngụm lớn, y nhàn nhạt nói:"Việc này ta đã
nghĩ kĩ rồi, trước mắt nếu không làm vậy thì tương lai chúng ta sẽ cực kì thua
thiệt so với các đế quốc lớn ở châu Âu".

Nguyễn Nhạc hừ một tiếng, nói:"Tài chính ở đâu ra ??? ngươi đừng quên hiện tại
chúng ta vừa bại lui quân Thanh, tuy quân số đông nhưng sản lượng lúa gạo,
lương thực túng thiếu, sợ là phải giải tán một số binh lực mới có thể tiếp tục
nuôi binh".

Nguyễn Huệ gật đầu, nói:"Điểm này thì ta đồng ý, hiện tại Xiêm và Đại Thanh
đều đã bại lui, mối nguy cơ hiện nay chỉ có ở chiến trường Châu Âu, Napoleong
đã chiến thắng quân Nga Hoàng ở biên giới nước họ, buộc quân Nga phải lùi sâu
về lãnh thổ, thật khiến ta cảm khái".

Nguyễn Nhạc nói:"Quên chuyện đó đi, chuyện đó quá xa xôi không liên quan gì
chúng ta, nếu ngươi đã đồng ý triệt bớt binh lực thì làm đi, ta cũng triệt một
nửa quân số".

Nguyễn Huệ gật đầu, cười nhẹ một cái rồi xoay người rời đi.

Mùa Xuân, tuyết rơi như mưa, nắng gắt chói chang khiến người ta cảm khái về
thời tiết kì lạ này.

Tại đảo Côn Lôn gần Đà Nẵng, Trần Phàm đang ngồi dưới đại thụ, miệng ngâm nga
vài bài thơ.

Trần Phàm cảm thấy hơi buồn ngủ nên chợt mắt một chút, bỗng nhiên một cỗ ý
thức xâm nhập vào cơ thể hắn, hai ý thức tranh giành với nhau, sau một hồi bản
thể Trần Phàm quá mệt mỏi mà hồn phi phách tán, về phần hồn mới thì đã chiến
cứ thân thể Trần Phàm, từ từ điều khiển cơ thể này.

Trần Phàm trừng to hai mắt, thì thào:"Đã trùng sinh rồi à".

Hắn tên là Lâm Phàm, sinh ra ở năm 2020 tỉnh Đà Nẵng, Lâm Phàm là một sinh
viên ngành y vừa tốt nghiệp, khi đang vui vẻ hí hửng đi dạo trên phố thì một
đạo Thiên Lôi từ trên trời đánh xuống người hắn.

Trước khi nhắm mắt xuôi tay Lâm Phàm cảm thấy bản thân hắn cực kì đen đủi,
nhân sinh vừa bắt đầu đã kết thúc, hắn cực kì không cam lòng, chưa có tiền
bạc, chưa đi du lịch, chưa được chịch bạn gái thì đã chết.

Lâm Phàm xuyên qua trở thành Trần Phàm, đồng thời cũng kế thừa những kí ức của
Trần Phàm về thế giới này.

Lâm Phàm nắm chặt hai bàn tay, thì thào:"Từ bây giờ ta là Trần Phàm, mà Lâm
Phàm cũng chính là ta....ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới...từng bước một trở thành
kẻ giàu có nhất trong thiên
hạ....hahahahaha.....hahahahaha....hahahahaha...hahaha".

Lâm Phàm cười ha hả giống như bị điên, vười đến nỗi khuôn mặt vốn đã đen thui
xấu xí bây giờ lại càng xấu thêm.

(p/s: Do Lâm Phàm đã nhập vào cơ thể Trần Phàm nên từ giờ mình sẽ gọi luôn là
Trần Phàm để xưng hô cho dễ).

[Đinh ! kiểm trắc túc chủ phù hợp với yêu cầu của hệ thống...đang tiến hành
dung hơp...dung hợp hoàn thành..]

[Hệ thống Vô Địch Thật Tịch Mịch xin chào túc chủ...túc chủ có thể gọi tắt là
Hệ Thống Vô Địch]

"Á đù, cái tên kiêu ngạo dữ vậy". Trần Phàm kinh ngạc hô.

[Xin túc chủ đừng nghi ngờ khả năng của hệ thống, mục đích của hệ thống chỉ có
một...đó chính là tạo thế lực cường đại dưới trướng của túc chủ để tiến đánh
khắp Địa Cầu...trở thành thế lực mạnh nhất ở đây...]

Trần Phàm trừng mắt nhìn âm thanh quanh quẩn trong đầu mình....phảng phất như
hắn đang nằm mộng.

[Mở nhiệm vụ chính tuyến:Trong 10 năm thống nhất toàn bộ thế lực của Đại Việt]

[Nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng: bản vẽ súng Rifle, một lượt quay vòng quay
kho báu, bản vẽ M61 Vulcan. Thất Bại:Chết]

Trần Phàm trừng mắt nhìn cái bảng thông báo màu xanh dương lơ lửng trước mặt,
dường như hắn đang nằm mộng vậy.

Thất bại thì chết ư ??? đùa gì vậy ??? hắn vất vả lắm mới xuyên qua thế giới
này, vậy mà lại chết lần nữa hả ??? không ! hắn không cam lòng !

Giờ phút này ý chí chiến đối của Trần Phàm sôi sục, hắn nhìn chằm chằm bảng
thông báo, hồi lâu sau thở dài một hơi, nói:"Là hệ thống phải có cửa hàng chứ
?".

[Đinh ! Cửa Hàng Sơ Cấp chưa mở, yêu cầu túc chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ]

"Ơ ???? Nhiệm vụ phụ đâu ????". Trần Phàm ngơ ngác hỏi.

[Đinh ! Kiểm tra nhận thấy túc chủ chưa hoàn thành điều kiện để mở nhiệm vụ
phụ, thỉnh xin túc chủ mau mau đi tìm cơ duyên đi]

"Ừm... được rồi... đi thì đi, sợ gì cơ chứ". Trần Phàm đứng dậy đi về phía
ngôi làng quen thuộc của mình.

Thân phận của Trần Phàm ở thế giới này là một cô nhi, họ hàng không có, từ nhỏ
đã xấu xí nên phải đi bốc vác thuê cho người khác, mãi đến năm 18 tuổi mới
tích góp đủ tiền xây một căn nhà bằng gạch ở tạm bợ.

Trần Phàm rảo bước về phía cuối ngôi làng, mặt đất gồ ghề của nơi đây làm hắn
có chút không quen.

Đột nhiên, một thanh âm vang lên:"Trần Phàm đấy hả con ? đi đâu về sớm thế".

Không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai, đó là chú tư ở xóm Thạch Dừa, hàng
ngày chú tư đều sang đây buôn bán vải vóc các loại, có thể nói chú tư là người
giàu nhất xóm thạch dừa nhưng nếu xét về độ giàu có thì ở làng của Trần Phàm y
chĩ xếp thứ 2 mà thôi, thua xa trưởng làng.

Làng của Trần Phàm nằm ở phía bắc Côn Lôn, khí trời bốn mùa phức tạp nên không
trồng trọt gì được, có thể nói cả Côn Lôn là một vùng đất chết, duy chỉ có
buôn bán trao đổi với bên ngoài mới miễn cưỡng đủ sống.

Làng của Trần Phàm nếu xếp ở Côn Lôn thì được xếp vào hàng ngũ cao cấp nhất,
do là làng tới 2000 người, mỗi người đều chăm chỉ, chịu khó làm việc, nộp đủ
thuế nên tên trưởng làng tham ô béo chảy mỡ, hắn cực kì giàu có, nhà 2 tầng,
đất đai bao la, vàng bạc như núi.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #1