Người đăng: kenbi
Đến trường
“Joe, ông có thể đỗ xa một chút chứ. Tôi không quen xuất hiện trước mọi người
quá phô trương như thế này”
“Chắc chắn rồi thưa công chúa”
Đi bộ tới trường cô ngẫm lại tối hôm qua đúng là địa ngục. Mia bị mẹ liên tục
tra tấn màng nhĩ, cuối cùng cô vẫn phải khai ra.
Bà có vẻ thật sự sốc sau khi nghe hết truyện đó. Và cả hai nhất trí vẫn ở căn
nhà cũ, còn nhà mới cô chưa muốn dọn vào quá sớm. Mọi thứ quá đột ngột và
nhanh không thể tưởng được, việc cần làm bây giờ là bảo trì bình tĩnh. Dù sao
cô không phải nàng công chúa mộng mơ hay lọ lem.
“Này! Các cậu có thấy cô gái xinh đẹp vừa nãy giống người nào không”
“Tớ thấy rất giống con nhỏ Mia” Một thằng khác nói xen vào
“Làm sao có thể là con nhỏ bần cùng ấy” - Giọng điệu có chút hậm hực. Vị hội
trưởng tuy miệng nói thế nhưng không hiểu sao trong lòng thấy lo lo. Cô gái
xinh đẹp ấy cũng làm việc ở căng tin mà trường này có đúng Mia làm bán thời
gian ở đó.
“Leila, bọn tớ hiểu cậu rất ghét Mia nhưng mình nghĩ chúng ta có chút quá đáng
rồi!”
“Các cậu ủng hộ nó sao, thấy thương hại hay bị William hù sợ rồi !!” Leila gào
thét với cả đám.
Hết tiết học buổi sáng, William không như thường ngày chuẩn bị thức ăn trưa
nữa, hắn muốn hòa nhập với mọi người hơn chút. Đúng là dị, người khác muốn hòa
nhập với tụi quý tộc để nâng cao địa vị tầm ảnh hưởng, còn hắn đơn thuần chỉ
là muốn hưởng thụ kiếp sống học đường không hơn không kém. Còn vì danh vọng
thì chả có ai đủ điều kiện làm bạn hắn. Có lẽ cả trường có duy nhất Mia được
coi như bạn thân, lũ cùng lớp có thể được tính là bạn bình thường, còn lại thì
hắn không thèm để ý. Có vẻ như điều gì đó ngăn cách, hay do tính cách mắt cao
hơn đầu của tụi nó. Hắn từng xuất thân không khá giả gì, tất nhiên ghét lũ con
nhà giàu nhìn người bằng nửa con mắt.
Một đám thanh niên đang đứng vây kín quầy bán đồ ăn, còn tụi con gái mặt nặng
hơn chì, căm tức nhìn như muốn xuyên thủng tấm rèm sau quầy.
“Hôm nay có vẻ náo nhiệt đấy”
Cả lũ vừa nghe thấy giọng hắn lập tức tản đi, đám thanh niên có chút tiếc
nuối: ‘Sao tên ôn thần này tới đúng lúc vậy’
“Tôi đáng sợ vậy sao” - William bĩu môi khinh bỉ bọn gan thỏ, chỉ giỏi bắt nạt
người kém hơn mình, động đến nắm đấm thật thì nhũn cả ra
“Ồ, cậu đến lúc nào vậy. Mà đám người kia đâu hết rồi ?”
“Ai biết được. Mà chị là Mia ?!” Hắn trừng lớn hai mắt nhìn cô gái phía đối
diện. Thay đổi vượt quá sức tưởng tượng của William, đáng chết sao mày chỉ mới
năm tuổi chứ.
“Thế nào, ngạc nhiên lắm hả?” – Cô nàng có chút ngượng ngùng, ánh mắt đảo
quanh không cố định nổi. Mặt hơi chút phiếm hồng, miệng cười khẽ.
“Chị lên đời hồi nào vậy?” William giả ngu, ánh mắt vờ quái dị nhìn Mia.
“Trông kinh dị lắm à ?”
“Đúng vậy, rất kinh dị. Là kẻ nào tàn phá khuôn mặt chị vậy. Chúng ta nên kiện
họ”
“Xấu vậy sao“ - Sắc mặt cô nàng từ hồng dần trở nên nhạt đi, nụ cười cũng thu
lại
“Ha ha, em đùa thôi mà”
“Hah vậy thì may rồi. Đói không, chị chuẩn bị sẵn đồ ăn cho em này” Mia đưa
cho hắn hộp cơm
“Vừa lúc em chưa ăn gì, chúng ta lên sân thượng đi, chỗ đó yên tĩnh, đỡ bị lũ
ruồi muỗi làm phiền”
“Ruồi muỗi ?! Cậu ví von thật chuẩn “
…………………….
“William, nếu là cậu thì cậu định làm gì”
Mia kể lại cho hắn truyện xảy ra với cô vào ngày hôm qua. Ở trường này, có thể
duy nhất hắn mới có thể cùng cô bàn truyện bí mật
“Thật điên rồ” Hắn ra vẻ kinh ngạc, phản ứng cần có ở một người bình thường.
“Chị cũng cho là như vậy, nhưng nó đã xảy ra.”
“Vậy chị định sau này thế nào”
“Không biết nữa, có lẽ khi trở thành nữ hoàng chị sẽ giúp đỡ những người từng
có hoàn cảnh giống như chị và cả thiên tài nhỏ của chúng ta”
“Có thể bỏ chữ nhỏ đi được không” – Để một con nhóc 15 tuổi nói mình nhỏ, cảm
giác thật không tốt chút nào dù sao cộng tuổi hai đời, hắn đủ làm bố cô nàng.
“Làm sao được, cậu mới chỉ năm tuổi hơn thôi nhóc à”
“Tùy chị vậy! Ăn xong rồi, em đi trước đây. Tý nữa lại có tiết của thầy Lamp”
William tính về lớp thì Mia gọi lại
“Thầy Lamp sao, một người cứng nhắc dễ sợ. À này hôm nay chị có buổi dạ tiệc,
cậu sẽ đến chứ?”
“ Em là người bạn thân duy nhất bây giờ của chị” Thấy hắn có vẻ hơi chần chừ
cô lại bồi thêm
“Được thôi“
………………..
Buổi tiệc diễn ra tại khách sạn Hilton, trung tâm Manhattan
Đây là khách sạn lớn nhất tại New York kể từ khi nó được khai trương vào ngày
26 tháng 6 năm 1963 với 2153 phòng. Nơi đây đã trở thành lựa chọn hàng đầu của
nhiều nghệ sĩ lừng danh như ông vua nhạc rock and roll Elvis Presley, nhóm
nhạc huyền thoại The Beatles.
Đại lộ châu Mỹ hay còn gọi là đại lộ số 6 vào buổi tối hôm nay hơi khác với
những ngày thường, lưu lượng gia tăng đáng kể cùng với rất nhiều cảnh sát và
phóng viên. Tất cả đều đang chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt của công chúa xứ
Barbados.
Không để mọi người đợi lâu, đoàn xe chở nhân vật chính đã tới trước cửa khách
sạn. Dưới sự trợ giúp của nhân viên lễ tân, Mia bước ra khỏi xe cùng chiếc váy
trắng lộng lẫy do nhà thiết kế thời trang Oscar de la Renta tự mình thực hiện.
Có lẽ do không thích ứng được việc xuất hiện trước đám đông với ánh đèn flash.
Ngay khi giày cao gót dẫm lên thảm đỏ, Mia phải mất vài giây để lấy trọng tâm
sau đó mới dám tiếp tục đi vào sảnh lớn.
Đội ngũ cảnh vệ đã chuẩn bị sẵn từ trước kịp thời ngăn cản nhóm phóng viên
xung quanh bắt đầu điên cuồng chen lấn xô tới phía trước.
“Công chúa có thể cho bọn họ vài lời hoặc không” - Joe như một người vệ sĩ đi
theo sau gợi ý
Mia cũng tính dừng lại nhưng có vẻ hơi nhút nhát nên lại đi tiếp, bỏ mặc đám
phóng viên đang ra sức sưu tầm thông tin về cô. Bà Helen sau đó cũng được một
chiếc Rolls-Royce Silver Spur đưa tới, có lẽ do chần chừ nên chậm hơn con gái
một chút.
Cuộc sống lam lũ vất vả hơn nửa đời người nhưng bỗng chốc một ngày đổi đời
thật rất không quen. Mẹ Mia là một phụ nữ nguyên tắc, cứ việc con gái đột
nhiên cải biến thân phận làm người ta giật mình nhưng nhiều hơn là lo lắng.
Mia nhỏ bé của bà liệu có thích ứng được cuộc sống trong giới thượng lưu đầy
dối trá và ngờ vực, bà không mong đợi cuộc sống giàu sang nếu nó ảnh hưởng tới
đứa con gái độc nhất, nó là chỗ dựa tinh thần cả đời của bà.
...............................................
Hôm nay, tân khách tham dự buổi tiệc đa phần là giới thượng lưu New York, quan
chức chính phủ và bộ ngoại giao. Cũng có rất nhiều công tử tiểu thư đi cùng
cha mẹ như một bài học tiếp xúc với giai cấp thượng tầng
“Công chúa, người hôm nay thật xinh đẹp”
“Cảm ơn”
Có rất nhiều thanh niên bắt đầu gạ gẫm làm quen nhân vật chính của buổi lễ.
Nếu ai đó thật sự tán đổ được cô nàng coi như thiếu phấn đấu vài chục năm
“AAA!!!”
Buổi tiệc diễn ra hết sức tốt đẹp thì âm thanh bén nhọn từ một góc nào đó
truyền ra làm tất cả im bặt.
“Bà làm cái gì vậy !!!”
“Xin lỗi cô, tôi không phải cố ý”
Có lẽ do chưa từng tham dự bất cứ buổi tiệc nào nên vì một chút thiếu cẩn thận
đã làm rượu đổ đầy lên áo cô gái.
“Người đâu, là ai cho phép con mụ điên này vào trong đây hả?!”
“Leila, cô nói ai là con mụ điên” Âm thanh nặng nề tách đám người vây quanh ra
“Mia ??!!”
“Ngạc nhiên lắm nhỉ?”
“Chết tiệt con nhỏ ăn mày, sao cô mò được vào đây. Bảo vệ đâu !!!” – Leila có
phần hốt hoảng kêu gào. Hôm nay cô nàng tháp tùng cha mình đi tham dự buổi dạ
tiệc, ai dè gặp phải kẻ mà cô ta thập phần khó chịu.
“Không cần gọi, đây là buổi tiệc của con nhỏ ăn mày trong miệng cô đấy”
“Không thể nào ?!”
“Đừng có giả vờ ngây thơ không hiểu gì. Tôi từ trên cầu thang đi xuống thấy rõ
cô va vào mẹ tôi trước. Không phải bà không chú ý mà là do cô. Chính cô đi quá
nhanh đã tông phải bà ấy”
“Xin mọi người ngừng tranh luận, bệ hạ đã tới” - Vị chủ trì buổi lễ cắt đứt
cuộc tranh luận, mặt mày căng thẳng thông báo các vị khách mời.
“Bệ hạ?” – Mia nghi ngờ nhưng vẫn theo đoàn người ra sảnh ngoài.
Đoàn xe dưới sự hộ tống của lực lượng cảnh sát thành phố chầm chậm dừng tại
trước thảm đỏ. Nhìn lá cờ chính là vương quốc Anh, mà kẻ để mọi người xưng làm
bệ hạ thì chỉ có một. Hoàng đế nước Anh, William V.
Một câu nhóc từ trong xe bước ra. Mia tin chắc mắt mình không có mờ, đó hẳn là
người bạn duy nhất mà cô vừa quen không lâu trước đó. Không ngờ hắn giấu cô kỹ
như vậy.
Buổi dạ hội lại tiếp tục diễn ra bình thường, cũng không còn ai nhắc lại sự cố
vừa nãy. Tất cả ánh mắt đều hướng tới sảnh đường chính giữa, nơi William tiến
hành phong tước hiệu cho Mia. Cô nàng có vẻ khá hợp tác, nhẫn nhịn không dò
hỏi hắn cho tới khi lễ phong kết thúc.
“Cậu là hoàng đế, tại sao trước giờ đều giấu tôi ?” – Mia chất vấn
“Chị có hỏi bao giờ đâu” William chống chế
Nhìn điệu bộ của tên xấu xa đó, cô đã không nhẫn nổi nữa mà giơ tay lên véo
tai hắn.
“A!! đau, đau”
TIếng kêu như cắt tiết của hắn làm cả hội trường chú ý, mấy nhân viên bảo an ý
đồ lao lên ngăn cản.
“Chị buông ra được chứ, mọi người đang nhìn kìa” - Vừa nói, một tay che tai
một tay ra hiệu cận vệ không được tới gần.
Mia cũng cảm thấy hơi quá nên đành buông hắn ra
“Cậu nhất định phải giải thích rõ ràng”
“Ra chỗ khuất chút, ở đây nhiều người không tiện”
“Cũng được, tôi xem cậu lươn lẹo đến mức nào”
Mia bộ dạng ăn chắc hắn, cô không làm dữ thì tên này chắc lên tận trời.
………………………………………
Tại một góc khuất trên ban công khách sạn Hilton
“Chỉ có như vậy ?!” – Vẻ mặt hồ nghi, đây không phải câu trả lời mà cô mong
muốn, nhưng nghĩ mãi không ra kiểu khác.
“Đúng thế. Hay chị nghĩ nó sẽ như thế nào”
“Cũng phải, nhưng cậu nên kể cho tôi nghe từ sớm. Chúng ta không phải là bạn
sao”
“Nếu nói ra hết thì còn gì là ngạc nhiên nữa”
“Đúng là không bắt được cậu, nhưng tôi có thể từ bỏ nó chứ”
“Không được đâu, tin tức đã giăng đầy khắp nơi rồi. Chị mà từ bỏ thân phận
không khác gì lột da mặt hoàng thất Anh” – Vì vụ này mà hắn bị Maria lên lớp
nửa ngày trời.
“Đấy là lỗi tại cậu chứ đâu phải tôi”
……………………………….
24h trước, tại dinh thự Kings Point
William lúc này đang đau khổ nghe điện thoại, chính là đau khổ theo đúng nghĩa
đen.
“Cậu rốt cục có suy nghĩ không vậy?! Ai cho phép cậu quyết định vô lý như thế”
“Chỉ một tước hiệu nho nhỏ thôi mà”
“Chỉ một cái tước hiệu !! Cậu nói nghe nhẹ quá nhỉ. Có biết sáng nay tôi phải
chịu đựng đám lão già đó tra tấn màng nhĩ cả buổi không! WTF !!!” - Maria
không nhịn được nữa mà văng tục
“Có cần phản ứng kịch liệt như vậy không” – Hắn bắt đầu thấy hơi sợ rồi
“Tôi nói cho cậu hay, nếu còn một lần nữa thôi. Tôi tuyệt đối tự tay xách cổ
đức vua kính mến của người dân Anh quốc về nước” – Nói xong dập máy luôn,
không thèm nghe hắn giải thích nữa.
“Đệt! Làm người tốt thật khó a”