Nhật Ký Công Chúa


Người đăng: kenbi

“Mia!! Mia !!!”

“Con dậy ngay !” – Cô chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn nhớ hôm nay là ngày chủ nhật mà
nhỉ, mẹ gọi cứ như muộn học tới nơi rồi ấy.

“Sao còn chưa xuống, có người tới tìm con kìa“ – Bà Helen đã không đợi được
nữa mà chạy thẳng lên phòng thúc giục, nhưng thấy con nhỏ vẫn đang ôm chăn ngủ
tiếp, tức mình kéo hết đồ đạc trên giường xuống.

“Trời! Ai mà sáng sớm thế này đã gõ cửa nhà người khác” Mia mắt nhắm miệng lẩm
bẩm chửi rủa.

“Còn nói nữa. Mau rửa mặt mũi rồi xuống nhanh, đừng để người ta đợi lâu”

……………….

Một chiếc Cadillac Fleetwood đậu ngay ngoài cửa. Mia mặc dù không để ý mấy đến
tin tức thời sự nhưng vẫn biết rõ nó là xe tổng thống. Chỉ khác là cắm cờ đất
nước nào đó nhưng chắc chắn không phải Mỹ hay bất kỳ đất nước nào khác mà cô
biết, còn lại y chang.

Một người từ xe bước ra, ăn mặc giống hệt như một vị quản gia trong phim đang
tiến đến gần.

“Xin chào tiểu thư. Tôi là Joe, đến từ bộ ngoại giao vương quốc Barbados. ”

“Chào ông” Cô định đưa tay bắt thì lão cúi gập cả người xuống nên đành rụt tay
trở về.

“Ngày hôm nay, tôi rất vui mừng thông báo cho tiểu thư, theo hiến pháp của
quốc gia cùng sự chấp thuận của hoàng thất Anh. Tiểu thư đã được chọn thành
người kế vị xứ Barbados”

“Khoan .. khoan đã ! Tôi hay có thói quen ngủ dậy muộn vào chủ nhật nên ông có
thể nhắc lại được chứ?” – Chắc cô nghe lầm điều gì đó.

Người đàn ông trong bộ Tuxedo rất kiên nhẫn nhắc lại. Lần này thì Mia chắc
chắn không nhận nhầm chữ nào hết. Cô tin chắc mình đánh vần bảng chữ cái rất
chuẩn, không thể sai được.

“Tôi là người kế vị mà mấy người đang tìm? Ah ha, tôi hiểu là ông đang đùa!”

“Chúng tôi không có nhiều thời gian để đùa giỡn, thưa tiểu thư”

“Vậy tôi có thể coi một ai đó đang thuê mấy vị bày ra trò quái đản này chứ?”

“Không. Từ giờ người sẽ là Công chúa”

“Công Chúa ?!“

…………………………...

Mặc kệ lão tâm thần bên ngoài nhưng Mia thấy bọn họ hình như vẫn chưa từ bỏ ý
đồ, chiếc cadillac nằm đó không nhúc nhích. Lòng nghi ngờ bắt đầu quấy phá, cô
quyết định hỏi mẹ. Biết đâu bà biết gì đó thì sao.

“Mẹ con muốn hỏi, cha con rốt cục là ai?”

“Mới sáng ra đã hỏi gì kỳ vậy. Mau ăn sáng đi, mà vừa nãy người tìm con là ai
thế?” - Không quan tâm con gái vừa nói gì, bà Helen tiếp tục dọn đồ ăn.

Thấy thế Mia đánh bạo kéo tay mẹ gặng hỏi.

“Thì mẹ cứ trả lời con đi đã!”

“Ơ con ranh này, hôm nay mày ăn nhầm thuốc hả ?!”

“Con hỏi thực mà!”

“Tại sao cứ phải bắt mẹ nói về lão già đó ?!”

“Cha con có phải là hoàng tử hay người trong hoàng thất của quốc gia nào phải
không, con chưa nghe mẹ kể gì về xuất thân của bố”

“Cái tên nát rượu đó mà là hoàng tử thì mẹ mày sẽ là nữ hoàng, mà sao hỏi lạ
vậy Mia. Con vẫn chưa trả lời mẹ, người lúc nãy tìm tới nhà chúng ta là ai?
Nhìn cách ăn mặc không giống bình thường”

…………………………………….

Cuối cùng cô đã không khống chế nổi tính tò mò của mình. Đám người kia đợi cả
buổi sáng ngay tại công viên nhỏ gần đó nên Mia đành phải đi cùng bọn họ một
chuyến.

“Thưa điện hạ. Tôi là chuyên gia về thẩm mỹ riêng của ngài kể từ ngày hôm nay”
– Người ngồi kế bên bắt chuyện kèm nụ cười đầy chức nghiệp. Đó là một người
phụ nữ đẹp theo đánh giá của cô.

“Rất vui được gặp cô, nhưng chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Tới Darien, thưa công chúa”

Đoàn xe dẫn đầu bởi chiếc Cadillac chạy dọc Đại lộ 5 hấp dẫn vô số ánh mắt .
Lần đầu tiên trong đời Mia được nhiều người chú ý tới vậy, cảm giác lâng lâng
khó tả, đầu liên tục đảo qua lại hai bên đường, chân đung đưa không ngừng, mặc
kệ ánh mắt là lạ của tài xế và cố vấn.

Cuối cùng đoàn xe đã dừng lại tại một dinh thự cổ, nhìn vô cùng trang nhã theo
cách nghĩ của Mia

“Chào mừng điện hạ đến dinh thự A Summer Home. Từ bây giờ, nơi này là của
người”

“Của tôi?! Tại sao chứ?”

“Đúng vậy, về cơ bản mọi thành viên hoàng thất đều được nhận một nơi nghỉ chân
ở tại khu vực họ đang tạm trú”

“Nó có vẻ hơi lớn, chắc phải đắt lắm”

“Dinh thự rộng 1217 mét vuông . Tổng giá trị là 52 triệu đô la Mỹ. Là một dinh
thự cổ được xây từ năm 1905, trước đây thuộc sở hữu của William Ziegler, một
nhà tư bản và con cháu ông ta. Ở đây cách 80 km về phía Đông Bắc New York. Nó
nằm trên quần đảo Great Island, xung quanh có trang trại và tòa nhà xây xây từ
thời thuộc địa đầu thế kỷ 19, trung tâm cưỡi ngựa với vòng đua kép và một bến
nước sâu chứa được du thuyền dài 31 m . Khu nhà chính có tầm nhìn rộng với 9
phòng ngủ và nhiều phòng tiện nghi khác"

"Một nơi lý tưởng để sinh hoạt, đủ điều kiện giúp điện hạ có một tâm lý thoải
mái nhất khi học tập tại quốc gia này. Mọi chi tiêu cho dinh thự như người
hầu, thợ tỉa cây, bảo trì ..v..v đều được chính phủ chi trả.” – Quản gia Joe
cầm một tập giấy đưa trước mặt cô.

“Đây là giấy tờ sở hữu đất của căn nhà này. Chỉ cần công nương ký xong thì tất
cả chỗ này đều là của người”

“Ak tôi vẫn muốn hỏi lại, các vị có nhầm lẫn tôi với ai không” – Trước lúc
động bút, Mia vừa đọc sơ qua bản thảo vừa nói.

“Điện hạ đã hỏi tổng cộng 18 lần và thần xin trả lời là: Không!”

“Nhưng nghe mẹ tôi nói, cha chỉ là một kẻ nát rượu, ông ấy không phải hoàng tử
gì hết”

“Việc đó thần sẽ giải thích sau. Hiện giờ công chúa cần chuẩn bị sớm cho buổi
tiệc giới thiệu vào tối mai”

“Buổi tiệc nào cơ ?”

“Vì công nương vừa được lựa chọn thừa kế vương vị nên rất nhiều người muốn
biết về sự hiện diện của công nương. Buổi tiệc sẽ được tổ chức với sự tham gia
của tầng lớp thượng lưu tại New York”

“Vậy tôi cần chuẩn bị những gì? Nói thật tôi giỏi nhất ngoài mấy môn học của
trường ra thì năng khiếu cá nhân là lặn khỏi tầm mắt của họ. Tan biến ấy! Ông
hiểu chứ?”

“Xin công chúa yên tâm. Chúng tôi có tất cả các chuyên gia được chọn lựa kỹ
càng để hướng dẫn ngài trở thành một vị công chúa chân chính. Người sẽ được
hướng dẫn từ cách đi, nói chuyện, ngồi, đứng, gu ăn mặc ..v..v Nói chung tất
cả các kỹ năng giao tiếp ứng xử cũng như thưởng thức các môn nghệ thuật mà một
vị công chúa nên có”

“Nó thật khó, tôi nghĩ mình nên từ bỏ” Nói xong định chuồn thẳng luôn nhưng vị
quản gia đã kịp thời ngăn lại.

“Ồ không thưa công chúa, lịch trình đã được sắp xếp và thư mời cũng đã gửi.
Người không thể hành động theo cảm tính, điều đó ảnh hưởng tới danh dự vương
quốc Barbados” Vừa nói ánh mắt mong đợi nhìn Mia.

“Nhưng thực sự tôi có thể sao ?” Mia không chắc chắn. Cô là fan ruột Marvel
nhiều năm, tất nhiên biết câu nói nổi tiếng của chú Ben: “Quyền lực càng cao,
trách nhiệm càng lớn”. Điều đó làm cô suy nghĩ rất nhiều từ lúc tới đây.

“Không gì là không thể chưa điện hạ”

“Vậy được rồi” – Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp

Nghe Mia nói vậy, quản gia Joe thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ vỗ tay. Từ phía sau đi
ra một nhóm người hầu, dẫn đầu là chuyên gia thẩm mỹ lúc nãy. Họ bắt đầu nhiệm
vụ hỗ trợ Mia tút lại vẻ đẹp.

“Lông mi hơi dày, cần tỉa mỏng”

“Mái tóc để lâu bị xơ cứng và xoăn, cần phải ép mềm ra. Công nương hãy tin
tưởng bàn tay ma thuật của Barbara tôi. Nhà tạo mẫu số một của Barbados”

“Cô kia, hỗ trợ tiểu thư tô móng tay, chọn loại nhạt trắng. Đúng rồi là nó,
màu tự nhiên mà thanh lịch”

Sau công đoạn làm đầu, sửa móng, đắp mặt nạ, là cách ăn mặc. Vị chuyên gia này
chẳng dám khen con mắt thẩm mỹ của cô nàng, không nói là thảm họa.

“Chúng ta cần sự thanh thoát và trang nhã”

“Tôi thấy bộ áo đỏ kia khá được đấy”

“Nó quá sặc sỡ thưa điện hạ, chúng ta cần một loại màu sắc tươi mát để tôn lên
sự trẻ trung của điện hạ nhưng không làm mất sự tôn quý

Tiếp đến là đội ngũ cố vấn ẩm thực

“Các vị có gì?” – Mia hỏi.

“Chúng tôi sẽ hướng dẫn công chúa những thao tác chuẩn mực trên bàn ăn theo
phong cách quý tộc. Từ cách sử dụng dao, dĩa, thìa, nâng hay đặt tay thấp hay
cao khi lấy đồ ăn”

“Như thế này phải khổng” Vừa nói tay cầm dĩa xiên thủng lát bánh mỳ dâng lên
miệng.

“Thưa công chúa chúng ta không làm như vậy”

“Không uống trà mà không nâng đĩa chén”

“Làm ơn đừng vò nát khăn lau miệng và người cũng đừng để nó tiếp lên bàn khi
dùng. Chúng ta đang học về văn hóa Mỹ”

Thật vất vả vượt qua nửa ngày, nhiệm vụ cuối cùng mà cô phải chiến đấu cũng
khả năng yếu. Đó là khiêu vũ.

“Công chúa, người có thể nhảy điệu gì ?”

“Tôi biết Aerobic” Nói xong thực hiện luôn động tác Mia cho là điệu nghệ nhất
mà cô có thể làm được. Tuyết đối điểm A trong các kỳ thi

“Ok, giờ tôi đã nắm rõ được vấn đề, công chúa có thể tạm dừng”

“Tôi nhảy đẹp chứ”

“Yep, chắc chắn rồi”

………………………………………………

Mọi thứ cuối cùng coi như xong. Trên đường về nhà, cô hiểu rõ mai mình phải
đối mặt với dạng gì. Thật khó khăn khi chỉ có một ngày để chuẩn bị.

“Joe, ông có chắc tôi sẽ trị vì được một quốc gia chứ, thực tế tôi không thể
nuôi nổi bất cứ con vật nào quá một tuần”

“Tại sao vậy, thưa công chúa?”

“Chúng sẽ chết hoặc bỏ đi mất dạng”

“Oh, đó là một câu truyện buồn. Thần rất lấy làm tiếc”

“Vậy chúng ta tạm dừng ở đây chứ”

“Thần chỉ có thể nói. Không!”

……………………

“Chuyện sao rồi ?”

“Đã ổn thỏa, thưa bệ hạ. Cô ấy tuy có nghi ngờ nhưng chúng tôi đã ra lệnh tất
cả miệng kín như bưng, đảm bảo tuyệt đối không chút sai lầm”

“Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi, đừng để bọn họ đợi quá lâu”

Khu dinh thự Kings Point đèn sáng choang nhưng hôm nay William không có mở
buổi tiệc tùng nào hết, đây đơn giản chỉ là cuộc họp, một bước quan trọng cho
bố cục sau này của hắn.

“Các vị, lần đầu tiên gặp mặt nhưng ta vẫn có một số điều muốn nói. Nếu ai cảm
thấy không khỏe có thể ra về”

Nhìn bao quát một lượt, có đủ già trẻ gái trai. Tuy không nhiều nhưng đều được
lựa chọn là tinh anh trong tinh anh, không một chút phản ứng nào trước câu nói
của William. Tâm lý rất tốt.

“Vậy tôi sẽ không nhiều lời nữa, chúng ta sẽ vào việc luôn”

“Trước tiên tôi muốn biết. Ai là trưởng nhóm?”

“Là thần Scott, thưa bệ hạ” Một người thanh niên còn khá trẻ lên tiếng

“Anh Scott Kingsley Swift “ William đọc lại tên đầy đủ trên bảng danh sách
thành viên, cái tên này thật quen nhưng hắn không nhớ là từ đâu.

“Đúng vậy” – Scott gật đầu khẳng định nhưng lòng thầm nghĩ – ‘Tên mình có vấn
đề gì à?'

“Tôi đã đọc hồ sơ của anh cũng như tất cả những người ngồi đây. Rất ấn tượng!
Nên nhiệm vụ đầu tiên của mọi người sẽ bắt đầu trong vài ngày tới, mặc dù
không có gì quá khó khăn nhưng tôi muốn mọi người thể hiện hết năng lực. Đó
chính là căn cứ cho việc sắp xếp nhân sự sau này. Đã rõ cả rồi chứ?! Giải
tán!”

Hôm kia. William đã nhận được tin công ty đó vừa mới đăng lên nhật báo tìm
người đầu tư, hắn dự định ra tay luôn nhưng tính lại vẫn cần hoàn thành xong
vấn đề trước mắt. Gộp cả đống lại không phải tác phong của hắn.


Đế Quốc Anh - Chương #24