Đàm Phán


Người đăng: kenbi

Chuyến thăm bất ngờ tới Việt Nam

Cảm xúc bây giờ của Wiiliam có chút là lạ, hắn chuẩn bị một lần nữa dẫm chân
lên mành đất này ‘Bình tĩnh nào William’, hắn tự lẩm nhẩm trấn an mình.

Chính phủ Việt Nam sau khi nhận được tin tức trực tiếp từ Luân Đôn có vẻ cực
kỳ ngạc nhiên khi vị Tiểu Hoàng đế này muốn đích thân sang thăm Việt Nam. Rốt
cục có ý đồ gì, hai nước thực tế còn chưa bắt đầu thiết lập quan hệ ngoại giao
nữa.

Thực ra để thực hiện chuyến công du này, William bị rất nhiều người phản đối
và chỉ trích, coi đây là hắn tâm lý tuổi nhỏ quấy phá. Vừa sau đợt khủng bố
không bao lâu lại dám đi thăm một quốc gia Cộng Sản mà theo giới truyền thông
phương Tây, nó cũng nguy hiểm trả kém cạnh mấy khủng bố Trung Đông. Nhiều kẻ
cơ hội mong sao hắn bị xử lý luôn tại đây. William nếu biết bọn họ nghĩ gì
chắc chỉ cười khẩy ngu dốt thiếu hiểu biết nhưng cũng không trách họ được, dù
sao bất đồng chính kiến về nhiều mặt không phải ai cũng hiểu được.

William nhớ lần đó Gia đình Tổng Thống Bill Clinton sang thăm Việt Nam, khi ấy
hắn còn quá nhỏ, chỉ nghe cha kể: ‘Lúc đầu Tổng thống chỉ ở trong xe không dám
ngó ra sợ khủng bố nhưng về sau thấy dân mình đứng đầy hai bên đường vẫy chào
vô cùng nhiệt liệt, cuối cùng vẫn là nhoài cả người ra ngoài đáp lại'

Nên lần này hắn rất thoải mái, không có chút nào sợ hãi. Có đôi lúc William
nghĩ, không biết có thằng khủng bố nào đui mù sang đất nước này không, nghệ
thuật cưa bom ở Việt Nam tuyệt đối cao thủ thế giới.

Phi cơ A300-600F của Không lực Hoàng gia No 32 (Royal) RAF đã dừng lại hẳn tại
sân bay Nội Bài.

“Hóa ra hồi xưa nơi này vắng vẻ thật đấy. Rất ít khách, có lẽ một phần vì hắn
viếng thăm nên một số chuyến bị hủy cũng nên”

Thực ra kiếp trước cả đời gần như chả mấy khi ra khỏi cửa, tiếng Nhật người ta
hay gọi là Otaku nên chắc chắn hắn không đi máy bay lần nào và hiển nhiên cũng
chả biết Sân bay to nhất nhất Việt Nam nó tròn hay nó méo.

Thôi đánh giá, William cuối cùng từ thang máy bay chạm đất, xung quanh bao
phủ cả khối người, lần này tháp tùng hắn có Ngoại trưởng, phiên dịch viên và
cô nàng cố vấn Maria, nhưng theo yêu cầu của William, tất cả đều đi máy bay
khác. Có lẽ bọn họ lo nghĩ rào cản ngôn ngữ, nhưng rất xin lỗi đây mới thực sự
là tiếng mẹ đẻ của hắn, không tính Hệ thống phúc lợi cho hắn khả năng ngôn ngữ
cực mạnh, chỉ cần hắn muốn là có thể trong giây lát thông thạo. Có lẽ là một
trong những thứ hắn cho là đáng giá mà bàn tay vàng có thể cung cấp.

Trưởng ban đón tiếp là người đầu tiên hắn gặp mặt. Mọi người đừng nhầm lẫn quy
trình, ở các nước thuộc Đế quốc Anh, không có nghi lễ đón tiếp nguyên thủ quốc
gia nào hết, chỉ có người đứng đầu khu vực đó và toàn quyền sẽ ra hẳn sân bay
đón tiếp hắn.

“Good morning, sir. Welcome to Viet Nam”

“Xin chào. Rất vui được gặp ngài”

Phía Việt Nam chơi hẳn khẩu ngữ Luân Đôn, nếu hắn không đối đáp lại thì thật
thất lễ.

“Thật kinh ngạc. Giọng Việt của ngài rất chuẩn” – Gặp quỷ rồi, mặc dù tên đối
diện hắn là Vua của Đế quốc Anh nhưng thế này thật hơi quá. Vị này thật sự 5
tuổi chứ? Hắn cảm tưởng mình đang nói chuyện với một đứa trẻ Việt Nam chứ
không phải người Anh.

“Ngài có thể giữ sự kinh ngạc đó lại, có thể về sau cần dùng đấy”

Nghi lễ tiếp đón tại sân bay cũng không dài lắm, chào hỏi vài câu với Chủ
nhiệm Văn phòng Quốc Hội, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao sau đó lên xe về Phủ Chủ
tịch.

Đoàn xe của hắn có 8 mô-tô hộ tống, một xe cảnh sát dẫn đường, bên Anh quốc
huy động thêm 20 xe đặc vụ được chuyên cơ riêng vận chuyển tới, đây là phương
tiện chính của đặc nhiệm SAS. Đường phố chính có dây cờ và biểu ngữ, cũng có
người dân đứng bên đường dõi theo nhưng nơi này có vẻ xa trung tâm, lượng
người không nhiều nhưng khi bắt đầu qua cầu Thăng Long (tất nhiên không phải
cầu Chương Dương vì nó tới hết tháng 6 năm nay mới khánh thành) mật độ càng
lúc càng đông và đỉnh điểm khi vào bốn quận nội thành.

Người dân đứng kín vỉa hè, có khi tràn ngập một bên đường, ai nấy đều vẫy tay
vô cùng nhiệt liệt và tất nhiên William không chậm trễ chút nào, nhờ cơ thể
phát triển tốt, đặc biệt về chiều cao, hắn có thể thoải mái nhoài người ra đáp
lễ, tuyệt đối không thể để thua lão Bill.

“Xin chào !!!”

Đám thanh niên đang ra sức thể hiện trình độ Anh văn mức Hello của mình, mong
có thể giao tiếp vài câu với vị tiểu Hoàng đế này bỗng thấy đối phương nói
được tiếng nước mình.

Nelson Mandela từng nói: ‘Nếu bạn nói chuyện với một người bằng thứ tiếng anh
ta hiểu, những điều đó sẽ được ghi nhớ bằng đầu. Nếu bạn nói chuyện bằng ngôn
ngữ của anh ta, những điều đó sẽ khắc sâu vào tim’

Một câu kinh điển mà William muốn triệt để áp dụng nó vào lúc này. Đoàn xe
không tiếp tục đi thẳng như trước mà thi thoảng đỗ lại, William muốn trực tiếp
trò truyện với những người dân nơi đây, nỗi nhớ quê hương của hắn cũng được
thỏa mãn phần nào.

Phải mất gần một tiếng hơn William mới lết tới đích. Đoàn tiếp đón chính thức
đã chờ hắn từ lâu, dẫn đầu là Chủ tịch nước Trường Chinh.

“Xin chào ngài, ngài có thể nói tiếng Việt được chứ, tôi rất thích giao tiếp
trực tiếp bằng ngôn ngữ của đất nước mình sẽ đặt chân tới”

“À vâng! Rất vinh dự được tiếp đón ngài …v…v”

Một tràng các câu khách sáo, có vẻ nhận được tin biết hắn quá thông thạo tiếng
việt nên Ngài chủ tịch không quá kinh ngạc lắm

Cố gắng không để mình ngủ gật, William sợ nhất văn hóa này tại Việt Nam, dài
dòng văn tự. Không ngờ chết rồi sang thế giới khác vẫn không thoát được nhưng
việc kế tiếp lại để hắn sáng mắt lên. Một cô gái nhỏ tầm cỡ 6~7 tuổi gì đó,
tay cầm bó hoa đưa tới trước mặt hắn. William biết mình phải làm gì, tay đưa
ra đỡ bó hoa nhưng không hiểu sao bàn tay ăn mặn lại sờ cô nàng hai cái làm cô
bé đỏ bừng mặt nhẹ rụt tay về. May sao không có ai thấy, nếu không cả đời anh
danh của hắn chấm dứt từ đây.

“Cậu tên gì? Mình là William, William Wettin”

“Mình tên là Ngô Thúy Hà”

“Tên rất đẹp, chúng ta sẽ còn gặp lại”

Nói xong William tiếp tục chào hỏi với Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, Chủ nhiệm
văn phong Quốc hội ..v…v rất nhiều khâu nhưng hắn vẫn chưa thấy được người
mình muốn gặp nhất. Sau đó là quốc ca hai nước, duyệt đội danh dự đại diện của
3 quân chủng hải-lục-không quân, đi qua đội tiêu binh vào trong.

Cuối cùng hắn mới nhớ ra người đứng đầu không bao giờ ra ngoài tiếp đón mà
phải tại phòng khánh tiết. Đang hiện đang đứng trước mắt hắn là Tổng Bí Thư Lê
Duẩn. Một cái bắt tay một cái ôm, đúng là lão làng không ngại William nhỏ tuổi
chút nào.

“Tôi rất muốn biết mục đích chuyến công du của ngài tới Việt Nam lần này là gì
không?”

“Có lẽ hơi đường đột nhưng ngài chắc hẳn đã biết tin gần đây xung đột giữa Anh
và Trung Quốc”

“Đúng vậy, tôi đã rất kinh ngạc trước sức mạnh hải quân Hoàng gia”

“Các lãnh đạo Trung Quốc đều là những kẻ đầy tham vọng và tính xâm lược rất
cao, tôi muốn tìm một người hợp tác và đất nước này phù hợp mọi yếu tố”

“Hợp tác? Về điều gì?”

“Trung Quốc là một quốc gia đông dân, bọn họ sẽ lại tiếp tục đứng lên thực
hiện tham vọng đó. Điều này đã chứng minh qua nhiều năm qua, cuộc chiến tranh
Tây Tạng 1950, xâm lược quần đảo Hoàng Sa năm 1974 . Việc bức thiết mở rộng
phạm vi thế lực của chính quyền Bắc Kinh đang làm ảnh hưởng tới sự vận chuyển
giao thương trên biển của nhiều nước trong đó có Anh. Vì vậy nước Anh muốn có
sự hỗ trợ từ các quốc gia trong khu vực, đặc biệt là Đông Nam Á. Việt Nam đã
từng chiến đấu với Trung Quốc, có biên giới tiếp giáp họ và sở hữu những hải
đảo trên biển bị Trung Quốc ngắm tới”

“Chính phủ Trung Quốc là kẻ thù của chúng tôi không giả. Nhưng Việt Nam sẽ
không trở thành quân cờ của những nước khác” – Nghe tới hắn nhắc lại nỗi đau
của nước mình, cụ Tổng có vẻ rất khó chịu.

“Chúng ta là hợp tác thưa ngài Tổng Bí Thư. Nước Anh lần này tới đây mang theo
thành ý thực sự mong muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với quý quốc.”

“Vậy ngài không sợ ảnh hưởng tới quan hệ với Mỹ sao? Chúng tôi vẫn còn đang bị
Chính phủ Hoa Kỳ cấm vận”

“Nước Anh không lo ngại Mỹ hay bất cứ đất nước nào, chúng tôi có quan điểm
riêng của mình”

“Vậy thành ý đó là?”

“Ngày tới chúng tôi sẽ có cuộc đàm phán với Trung Quốc tại Thụy Sĩ về vấn đề
Hồng Kông và nhiều thứ khác nữa, như vấn đề chủ quyền của quần đảo Hoàng Sa sẽ
được đưa vào trong cuộc họp. Việt Nam sở hữu tính pháp lý tại đó, nước Anh sẽ
trợ giúp các vị thu hồi lại vùng đã mất” – William cuối cùng thật sự ngửa bài.

“Vậy chúng tôi cần đổi lại những gì?” – Xưa nay không ai cho không ai cái gì.
Làm Tổng bí thư đã bao năm nay, ông càng hiểu rõ điều đó.

“Nước Anh muốn giống như Liên Xô, thuê đảo Phú Lâm làm khu vực quân sự như một
điều kiện trao đổi.”

“Chúng tôi sẽ họp quốc hội thảo luận vấn đề này”

“Vậy ngài phải nhanh chóng một chút, hội nghị đàm phán sắp diễn ra”

………………………….

“Các đồng chí thấy sao? Lần này người Anh mang tới đầy đủ thiện chí”

“Nhưng chúng ta ngay giáp Trung Quốc, không thể đảm bảo họ không tiếp tục lần
nữa tiến hành xâm lược Việt Nam” – Chủ tịch Quốc Hội ông Nguyễn Hữu Thọ

“Chúng ta không sợ Mỹ, cũng không có sợ Trung Quốc. Nếu bọn chúng lại dám tiếp
tục đặt chân lên đất nước này, vậy thì hãy chuẩn bị gánh lấy hậu quả” – Đúng
là cụ Duẩn, vô cùng cứng rắn trong chính sách đối ngoại đối với người hàng xóm
khổng lồ của mình, và đây cũng là lý do tại sao William muốn thật nhanh chóng
thực hiện chuyến thăm Việt Nam lần này. Tỷ lệ thành công là rất lớn.

“Tôi cũng tán thành, nước Anh là cường quốc cả về thương mại và quân sự trên
biển. Là xúc tác rất lớn cho kế hoạch Đổi mới tới đây” – Chủ tịch Trường Trinh
đã nhận rõ xu thế của thời đại mới, việc hợp tác lần này sẽ mang lại chỗ tốt
cho Việt Nam không chỉ một hai.

………………………….

Thụy Sĩ

Lần này là cuộc họp có sự tham gia của Anh, Trung Quốc, Pháp, Hoa Kỳ, Liên Xô
và Việt Nam

Quan điểm của Trung Quốc: Nhượng bộ một phần thời gian tiếp tục cho Anh thuê
Hồng Kông và chỉ thế mà thôi.

Quan điểm của Anh: Yêu cầu Trung Quốc trao trả độc lập cho Tây Tạng, giao trả
quần đảo Hoàng Sa về Việt Nam, Hồng Kông hoàn toàn trở thành một vùng đất của
Đế quốc Anh. Trung Quốc không được phép xây dựng hải quân vượt quá một trăm
tàu với lý do bảo vệ An ninh hàng hải.

Đại diện phía Liên Xô: Từ thời Gorbachyov, xung đột giữa Moskva với nhóm NATO
đã có chiều hướng giảm bớt đi rất nhiều và họ hiện tại cũng chả ưa gì Trung
Quốc. Nên quan điểm của nước này gần như trung lập.

Về phía Pháp, chính sách của tổng thống Francois Mitterrand là duy trì mối
quan hệ của Pháp đối với các cựu thuộc địa, mà ông sợ rằng rơi vào ảnh hưởng
của Anh. Việt Nam đang tiếp xúc rất gần với Anh quốc nên nước Pháp không thể
bị bỏ lại đằng sau. Ông ta cũng đồng ý với quan điểm về Hoàng Sa, còn những
thứ khác không đả động tới. Đúng là con cáo già.

Cuối cùng là Hoa Kỳ: Tổng thống Ronald Reagan là người rất thành công về chính
sách ngoại giao (ít nhất là trước vụ tai tiếng Iran-Contra) và việc tái thiết
lập tinh thần và niềm tự hào của người Mỹ. Ông ta là người ủng hộ về kinh tế
hơn là chiến tranh trực diện. Và kết quả là, tuy không quá ủng hộ nước Anh
nhưng cũng không phản đối.

Cuộc tranh luận kéo dài tới ngày thứ năm mới quyết định xong

Ngày 8 tháng 6 năm 1985

Trên các trang nhất đưa tin đánh giá kết quả cuộc họp đàm phán sáu bên

“Trung Quốc giao trả lại Ấn Độ vùng Aksai Chin và Trans-Karakoram Tract, đồng
thời cũng giao trả lại quần đảo Hoàng Sa bị Trung Quốc đánh chiếm năm 1974 .
Quân đội Anh cùng Trung quốc cộng đồng quản lý Tây Tạng và lấy đó làm vùng đệm
ngăn cách giữa Ấn Độ và Trung Quốc tránh cho chiến tranh xảy ra. Hồng Kông
tiếp tục được Anh thuê 99 năm với giá 1 Đô La Hồng Kông. Điều sau cùng thật sự
chẳng khác nào phát tát mạnh vào bản mặt kiêu ngạo mà giảo hoạt của chính
quyền Bắc Kinh”

“Sự thất bại thảm hại của Trung Quốc là điều mọi người có thể đoán được, nhưng
họ có vẻ vẫn đang nuôi hy vọng”

“Nước Anh tiếp tục giữ vững quyền thống trị của mình trên biển … “

………………………………

“Cậu làm rất đẹp đấy William” – Maria cười nói

“Mọi việc không kết thúc dễ dàng vậy đâu, người Trung Quốc từ bỏ rất nhiều để
đổi lại không bị hạn chế về Hải quân. Nhưng chúng ta cũng không đơn giản để
bọn họ thoải mái phát triển” – William cũng không quá tự hào thành quả vừa mới
đạt được, nguy hiểm vẫn còn ẩn núp mà chưa phải bị xóa sổ.


Đế Quốc Anh - Chương #18