Di Tích


Người đăng: nhatbanhan

Một giờ sau đó.


  • Ẩn tàng trong không khí sao?

Vô Thường đứng tại một mảnh cát vàng nhìn vào khoảng không trước mặt, cách hắn
chừng 100m mà suy luận.

Ngay tại vị trí dường như chẳng có gì đó, Vô Thường cảm nhận thấy rất rõ luồng
năng lượng khủng bố từ đó phát ra, nó rất mạnh, mạnh nhất trong số những dòng
chảy mà Vô Thường đã từng gặp cho đến hiện tại.


  • Để xem nào…


  • Nó dường như không phải là vùng bất ổn, không phải quái thú, vậy thì chỉ có
    thể là…


Vừa nói, Vô Thường vừa ung dung tiến bước.

Có Thiên Địa Nhãn và năng lực cảm nhận phi thường, Vô Thường không tin suy
đoán của mình lại là sai.

Thế rồi một bước, hai bước, hai mươi bước.


  • …!

Không hề có một tiếng động, trước mặt Vô Thường, ngay tại vị trí khoảng không
đó chợt xuất hiện mười ngôi mộ bằng cát vàng nằm cách nhau 5m. Mỗi ngôi mộ đều
to cao khoảng 5m, rộng tầm 7m, và trên mỗi ngôi mộ đều có một loại đồ vật khác
nhau.


  • Là di tích!

Dừng lại ở vị trí cách ngôi mộ gần nhất chừng 30m, hắn nở một nụ cười tà dị
như đã đoán trước được tình huống lúc này.

Đồng thời ngay khi di tích mười ngôi mộ xuất hiện, vòng tay của Vô Thường tức
khắc chuyển từ màu xanh lục sang màu gỗ hệt như khi hắn lần đầu tiên vào mảnh
đại lục kỳ bí.

Phát hiện di tích, 500 điểm sinh khí là phần thưởng cho hắn. Và khi vòng tay
của hắn hóa thành màu gỗ kia, Nhân Giới bên ngoài lại có thêm một lần sinh khí
nữa ùa vào.


  • Ngôi mộ và đồ vật?


  • Vậy tức là muốn lấy đồ vật nào liền phải chiến đấu với con quái nằm trong
    mộ cát đó?


Nếu đồ vật nằm trong ngôi mộ Vô Thường không nói, nhưng đã có ngôi mộ mà lại
còn có đồ vật tồn tại bên trên, không khó để hắn hoặc bất cứ một ai đủ thông
minh có thể đoán ra được đôi chút dấu vết.


  • Ha, ha hả. Tốt, rất tốt.

Vô Thường nhỏ bé bỗng dưng cười một nụ cười vô cùng thích thú, tiếp đó hắn vừa
xoay cổ tay, cổ chân, ống eo, xoay vòng, vừa nói.


  • Mười ngôi mộ tức là 10 thằng, vậy là ta lại có thêm mười mẫu vật để thử
    nghiệm sức mạnh mới của ta.

Khởi động thân thể xong trong tích tắc ba phút, Vô Thường bắt đầu đưa mắt liếc
nhìn qua từng vật phẩm nằm trên cao ngôi mộ là những thứ gì, đồng thời thử cảm
ứng xem khí tức quái thú nằm bên trong mộ là nặng hay nhẹ trước khi được hắn
chọn làm kẻ đi đầu trong cuộc thí nghiệm của hắn.


  • Một hộp gỗ?

Quan sát ngôi mộ đầu tiên nằm bên bìa trái, gương mặt non nớt của Vô Thường
nổi lên sự kinh ngạc khi mà dù là hộp gỗ hay quái thú nằm trong mộ đều không
tỏa ra khí tức, cứ như vật chết vậy. Bất quá thì hắn vẫn còn đó Thiên Địa Nhãn
trợ giúp, nhìn ra mạnh yếu, có hại hay không có hại là quá đỗi dễ dàng.

Do vậy Vô Thường tạm bỏ các quái thú mạnh yếu ra sao bên trong một cát qua một
bên, hắn trước tiên điểm danh qua các đồ vật từ trái sang phải.


  • Một thanh kiếm.


  • Bảy lá cờ.


  • Một cây thương.


  • Một cái lọ, đan dược chăng?


  • Một chiếc vòng tay.


  • Một bộ cung tên.


  • Một cái cây nhỏ.


  • Một bức tranh.


  • Một cái lắc tay có hai quả chuông bạc.


Dù tất cả mười đồ vật đó đều không tỏa ra khí tức vì chúng chưa được nhận chủ,
nhưng xem như hắn cũng đã điểm qua mười thứ đồ mà hắn chắc chắn sẽ đạt được
chỉ sau vài phút nữa.

Tiếp đó, để tranh thủ thời gian đi vào sâu hơn mảnh đại lục, Vô Thường cũng
nhanh chóng chọn cho mình vật mẫu đầu tiên, vật mẫu yếu nhất trong mười ngôi
mộ.


  • Là ngươi, bước ra đây đi.

Linh lực của Vô Thường thoát ra, một bàn tay vô hình chộp về hướng chiếc vòng
tay trang sức giành cho nữ nhân nằm ở trên ngôi mộ mà đến, tốc độ là khá
nhanh.

Theo hắn tính toán, có lẽ khi bàn tay linh lực chỉ còn cách trang sức vài mét
hoặc đụng vào cái vòng tay nhưng do bị thứ gì đó ngăn cản, không thể lấy vòng
tay đi, lúc đó quái thú cũng sẽ từ mộ chui ra, tấn công về phía hắn.


  • Không đúng? Hình như có gì đó sai sai.

Bất quá đó là do hắn nghĩ, còn thực tế thì bàn tay linh lực của hắn rõ ràng đã
cầm lấy cái vòng tay tựa ngọc phỉ thúy nhưng mà chẳng có cái gì ngăn cản hay
là lao ra từ mộ cắn hắn.


  • Quên mất, linh lực của ta thì làm sao con quái thú đó có thể cảm nhận được
    a.

Bấy giờ hắn mới sựt nhớ rằng, linh lực của hắn vốn luôn vô thanh vô tức, vô
hình vô dạng, ông nội của quái vật có sống lại thì cũng không thể phát hiện
chứ đừng nói con quái vật đang ngẩn ngơ nằm trong mộ cát.


  • Hừm, vậy thì lấy trước đánh sau.

Quyết định như vậy, linh lực của Vô Thường tức thì thu về với tốc độ không
tưởng, chỉ là một giây chớp mắt, vòng tay đã nằm gọn trong bàn tay nhỏ bé
trắng nõn của Vô Thường.


  • Bùm!

Vòng tay vừa rời khỏi vị trí, một tiếng nổ lớn phát ra từ ngôi mộ nằm bên dưới
vòng tay lập tức vang lên.

Từ trong mộ, một bóng hình tuyết trắng mảnh khảnh với sức mạnh ngang bằng Linh
Sư cảnh 100 sợi xích bước đi ra.


  • Định mệnh, cái này là quái vật hay là yêu nữ tu thành tinh?

Vội thu vòng tay vào nhẫn giới, Vô Thường nhìn thân ảnh tuyết trắng kia bước
ra mà á khẩu.

Vốn dĩ hắn cứ tưởng nằm trong mộ cát là quái thú có hình hài dị hợm, băng quấn
khắp người, xương cốt đầy mình, da thịt thối rửa ruồi bu, giòi ăn, hoặc là xác
khô tựa cương thi,… nhưng mà hắn không ngờ quái thú này lại là một thiếu nữ,
một thiếu nữ da trắng tựa tuyết, môi đỏ tựa son, tóc đen dài tựa thác, mặt tựa
tranh họa, thân thể mảnh mai uyển chuyển trong bộ đồ trắng sáng thanh khiết,
nó chẳng khác gì một mỹ nhân hại nước hại dân bỗng dưng xuất hiện.


  • A Á Á Á…

Bất quá chỉ một giây qua đi, ngay sau khi thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa đột nhiên
gào thét, tóc đen hóa bạc dựng thẳng đứng, móng tay màu xanh lục dài ra tận
20cm trông vô cùng sắc nhọn, gương mặt lại vặn vẹo gân xanh nổi lên, bước chân
nhanh như chớp lao như điên về phía hắn, sắc mặt hắn liền đờ ra.


  • Holy…

Một tay bỏ túi quần hiên ngang, cơ thể đứng thẳng, gương mặt đờ ra, miệng chỉ
phát ra một từ khó tin, Vô Thường hoàn toàn ngây ra như phỗng trước cái hình
tượng đã thay đổi một trăm tám mươi độ của thiếu nữ xinh đẹp.


  • Á Á A…

Mặc kệ Vô Thường ngẩn người, thiếu nữ “xinh đẹp” miệng đầy răng nhọn cứ gào
thét điếc tai, thân thể “uyển chuyển” mang theo mười cái móng tay dài chẳng
khác gì lưỡi dao tiếp cận vô thường.

30m… 20m… 10m… 5m… 3m

Tiếp cận trong phạm vi 3m đối diện Vô Thường, thiếu nữ lập tức vươn móng dài
chém về Vô Thường ngay trước mặt.


  • Vụt.


  • …!


Thế nhưng khi móng tay của thiếu nữ chỉ còn cách cái đầu bé nhỏ của Vô Thường
chỉ tầm 23cm, nó bỗng dưng dừng lại, dù có nhúc nhích cỡ nào, gương mặt thiếu
nữ gằng gằng ra sao, nàng vẫn không thể cử động nó hay cả thân thể của nàng
thêm một li nào nữa.


  • Quỳ xuống!

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, thân thể thiếu nữ vô thức quỳ xuống.


  • Thu hồi móng tay lại.

Vâng lời của giọng nói được phát ra từ thân ảnh nhỏ bé nhưng sự đầy lạnh lùng
trước mặt, bàn tay thiếu nữ quay trở về bình thường, trở lại trạng thái tay
ngọc mềm mại.


  • Hít… hít…

Cuối đầu vào gương mặt xinh xắn đang run run, Vô Thường ngửi vài hơi trên mặt
nàng, trên tóc nàng, trên cổ nàng.


  • Vẫn có mùi của một nữ nhân, bất quá không phải xử nữ.


  • Được rồi, cởi áo ra.


Không thể kháng cự, thiếu nữ cử động hai tay nhẹ nhàng lột xuống từng lớp áo
trắng.
Một lớp, hai lớp, ba lớp, một cặp ngực to tròn trắng sữa lộ ra ngay trước mặt
Vô Thường.


  • Bụp.

Nhanh như thiểm, bàn tay phải của Vô Thường (tay trái luôn luôn bỏ túi quần)
phút chốc bóp vào bộ ngực sửa của thiếu nữ mà xoa xoa, nắn nắn, cảm nhận từng
centimét xúc cảm.


  • Hừm… hơi mềm cũng có chút hơi cứng, xem như cũng tạm được.


  • Đứng lên đi.


Thỏa mãn ở bàn tay nhỏ bé, Vô Thường nói.
Đợi thiếu nữ đứng lên, hắn lại ra lệnh.


  • Cởi quần xuống.

Thiếu nữ bị trúng Thần thông “Điều Khống” của hắn buộc phải làm theo, hai tay
nàng nhẹ từ từ kéo chiếc quần trắng xuống, sau đó lại kéo chiếc quần nhỏ mảnh
có màu hồng hồng xuống để làm lộ ra một vùng đất mà khi Vô Thường nhìn vào
cũng phải hết hồn.

Hắn ngước nhìn thiếu nữ mà hỏi.


  • Ngươi đang đùa ta đúng không, vì sao “cái đó” lại có răng?

Không thấy thiếu nữ trả lời, Vô Thường tức thì lấy ra một khúc gỗ nhỏ trong
nhẫn giới chọc chọc vào “chỗ đó”.


  • Ê cu, làm cái gì ở dưới đây vậy?

Phập!


  • ỐI!


  • Vãi cả linh hồn tôi!!!


Tận mắt chứng kiến cái hàm răng sắc nhọn đó mở ra rồi cắn đứt một phần của
thanh gỗ, Vô Thường tức khắc hoảng hồn té ngã ra sau, gương mặt trắng bệch sợ
hãi vô cùng.
Trong cuộc đời Vô Thường, Vô Thường chưa bao giờ thấy cái “chỗ ấy” của nữ nhân
có răng bao giờ, thế là vì mang theo tâm thế tò mò, hắn vội cầm cây ra chạm
chạm để xem thử thế nào, vậy mà hắn thật không ngờ, cái đó, cái đó vậy mà há
miệng ngoặm một cái đứt luôn thanh gỗ.

Thử nghĩ nếu lúc vừa rồi không phải hắn đưa cái thanh gỗ vào, mà là cái… cái
“côn thịt” dù nhỏ nhưng có còn hơn không của hắn đi vào thì thôi rồi, xác định
là một đi không thể về.


  • Hà hà… đùa tý thôi!

Bình tĩnh đứng dậy phủi bụi, Vô Thường mang theo vẻ mặt như chưa từng có
chuyện gì xảy ra đối với thiếu nữ “đáng thương” khi mang “dị vật” trên người.


  • Dưới sức mạnh mà ta có được, ta tuyên án ngươi được yên nghỉ vĩnh viễn.

Nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt lạnh lùng, Vô Thường lần đầu tiên quay lại tư thế
chúa tể của Thiên Họa – một vị Pháp Sư tàn ác nhất (khi hắn còn trẻ 30, 40
tuổi gì đó), hắn lúc này hệ như một kẻ ngồi trên cao đưa ra quyền phán xét đối
với kẻ mà hắn cho là có tội.


  • Phừng!

Ngay lập tức, một ngọn lửa tím cấp tốc bao trùm lấy thân thể của thiếu nữ mà
nuốt chửng lấy nàng, tiễn đưa nàng vào cõi hư vô vĩnh hằng.

Thần thông mới với khả năng khiến tất cả sinh vật dưới tác động của nó đều
phải vâng lời Vô Thường tuyệt đối đã được thử nghiệm thành công, Vô Thường
không còn lý do khác để níu kéo thiếu nữ quái thú này lâu hơn mặc dù hắn còn
vài chiêu cần thử nghiệm, nhưng hắn không thích làm trên người nàng.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #80