Phù Lục (bùa Chú)


Người đăng: nhatbanhan


  • Còn mày…

Bất chợt quay đầu về bên phải đối với một con quái thú chân ngựa, đầu hổ, mình
chó đang nằm sấp run rẩy bên cạnh một bông hoa màu vàng có năm cánh hoa, Vô
Thường dùng hai ngón tay chỉ về nó, sau đó giơ lên cao, con quái thú to lớn
tầm 15m này tức thì bay lên không trung.


  • Chết đi!

Ý niệm vừa động, thân thể con quái thú liền chia năm xẻ bảy, tay, chân, đầu,
thân, mỗi thứ một nơi cùng màu huyết màu vàng rơi lả tả xuống đất.


  • Ha… ha ha… HA HA HA…

Dùng linh lực bao quanh thân thể để máu quái thú không nhiễu xuống người, tiểu
Vô Thường cứ thế đứng cười, cười một nụ cười hết sức nham hiểm, hết sức khoái
trá, hết sức điên cuồng, trong đó dường như còn có ẩn chứa sự sung sướng của
tự do.

Hai ngày sau.


  • Cuối cùng cũng tìm thấy một nơi.

Đã đứng một lúc khá lâu dưới mảnh đất sa mạc chỉ toàn cát và ánh nắng chói
chang trên bầu trời, Vô Thường rốt cuộc di chuyển.

Từ sau khi rời khỏi ba người Quan Vũ, Vô Thường hắn không đi thẳng mà lựa chọn
đi qua vùng địa hình sa mạc để tránh trường hợp bốn người đoàn tụ khi chưa đến
vùng trung tâm, đồng thời hắn cũng muốn tìm về tài nguyên chủ chốt của nơi
này, sẵn tiện thử một vào chiêu thức hắn vừa sáng tạo nếu trên đường có gặp
phải quái thú.

Trải qua hai ngày thời gian đi trên đất cát đáng lẽ phải rất nóng vì là sa
mạc, nhưng thực tế lại chẳng khác gì đất thường trong rừng hay bên khu địa
hình của ba người Quan Vũ . Vô Thường đi, có lẽ số hắn không được tốt nên
không hề gặp phải một quái thú, nguy hiểm, hay tài nguyên nào trên đường.

Sự cảm ứng của hắn đối với các dòng năng lượng sức mạnh đang chảy xung quanh
cũng đều vô dụng vì chúng quá mờ nhạt, chưa thể hiện quá rõ ràng một hướng cố
định. Và cho đến ngay tại thời điểm lúc này, cảm ứng của hắn mới nghiêng thẳng
về một hướng đi*, hướng tây bắc (theo chiều dọc).

*Cảm ứng của hắn dĩ nhiên phải có giới hạn phạm vi năng lực.


  • Rất mạnh, càng ngày càng mạnh, hơn nữa không chỉ có một.


  • Ha hả, vậy thì mới thú vị.


Càng tiến về hướng tây bắc, các dòng chảy mà Vô Thường cảm ứng được lại càng
mạnh hơn, điều này nói rõ nơi hắn sắp đến sẽ rất kinh khủng, có thể là yêu thú
còn ghê gớm hơn cả Linh Sư cảnh bình thường, bất quá nó lại chỉ càng khiến
bước chân của Vô Thường trở nên nhanh hơn, cấp tốc hơn tiến đến.


  • Hừ… hừ… hừ…


  • Grừ…


Hai nghìn hai trăm mét trên đường đi, phía trước Vô Thường, một đám binh lính
được hình thành từ đất cát sa mạc chợt vùng dậy đứng lên, tất cả đều có sức
mạnh vượt quá Linh Nhân cảnh viên mãn 100 sợi xích.


  • Grừm!

Đồng lúc kêu lên một tiếng kinh dị, tổng cộng 25 binh lính đồng loạt mang theo
đôi mắt đỏ tấn công về Vô Thường đang cách chúng 100m với tốc độ rất nhanh.

Nếu đứng đây không phải là Vô Thường mà là một trong chín người còn lại của
Nhân tộc tham gia cuộc tranh đoạt, khi thấy 25 binh lính bằng cát có gương mặt
dữ tợn chẳng khác gì quỷ này, lại còn có đôi màu đỏ tựa máu và sức mạnh không
thua kém một Linh Nhân cảnh 100 sợi xích đã tiếp cận vô hạn với Linh Sư cảnh
đang tiến đến, họ tuyệt đối là rùng mình sợ hãi, ý niệm bỏ chạy là đã nằm sẵn
trong đầu, cho dù có là Điệp Văn Thanh hay Tiêu Thần mạnh mẽ.

Bất quá đối với Vô Thường, Linh Sư cảnh như hai con “mặt chó mình rết” hắn còn
giết được thì không có lý gì hắn phải sợ 25 con điểm sinh khí này.


  • Ồ, vậy ra ta đã có vật để thí nghiệm sức mạnh mới rồi nhỉ.

Khẽ dừng bước chân cười tà, ngón trỏ của Vô Thường bỗng cháy nên một ngọn lửa
tím.


  • Vù.

Một tay phóng ra, ngọn lửa tím dùng tốc độ không tưởng bay qua người đám quái
thú nhưng không chạm trúng bất kỳ một binh lính nào, sau đó dừng lại ở trên
không, ngay tại vị trí cát vàng mà đám binh lính đã trỗi dậy.


  • Gừ!

Khoảng cách hơn 100m đối với một tu luyện giả Linh Nhân cảnh không phải là
dài, cho nên khi ngọn lửa bay qua đám binh lính cát chưa được hai giây, chúng
cũng đã tiếp cận phạm vi 20m của Vô Thường.

Vô Thường đứng đó trong tư thế một tay bỏ túi quần nhìn về đám binh lính chỉ
còn cách vài giây sẽ tiếp cận hắn, hắn nói.


  • Ta không có thời gian để chơi với các ngươi, cho nên là… vĩnh biệt.


  • Vụt!


Hai từ “vĩnh biệt” vừa dứt, Vô Thường ngay lập tức biến mất. Cái biến mất này
là thật sự “biến mất” tại chỗ chứ không phải hắn di chuyển với tốc độ cực
nhanh nhờ vào việc bạo phát linh lực như mấy lần trước.


  • Vụt!

Bên đó Vô Thường biến mất, bên đây, ngay tại vị trí ngọn lửa lơ lừng, Vô
Thường lập tức hiện ra, ngọn lửa cũng tan biến đi.


  • Phù Lục (bùa chú) là đây sao?


  • Hà hà, nó khá là thú vị!


Cảm nhận thân thể không hề mất mác bất cứ một thứ gì trên người khi dịch
chuyển bằng Phù Lục bên trong kiến thức phần lớn là trộm được từ Phượng Tiên
Nhã và Mị Ảnh Lam, Vô Thường nở nụ cười tà dị khi thí nghiệm đầu tiên của hắn
đã thành công mỹ mãn.

Phù Lục, mà nói đơn giản thì chính là bùa, chúng là một công cụ rất thần kỳ
lại nhỏ gọn với nhiều chức năng tiêu biểu như: gia cường tốc độ hấp thụ linh
khí, phát ra công kích, trợ giúp hộ thể, dịch chuyển, truyền tin,… được các
Phù Sư cao quý chế tạo ra.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #79