Người đăng: nhatbanhan
Bên kia hai người Quan Vũ dõi mắt, âm thầm phân tích tình hình.
Bên này, Phượng Tiên Nhã cũng đã cảm nhận được sức mạnh của mười con quái thú
như Mị Ảnh Lam, nàng lúc này nhíu mày nặng suy nghĩ lý do, bản thân cũng không
ngu ngốc mà công kích mười con quái thú nữa.
Thay vào đó, nàng lựa chọn tránh né công kích để phòng không cho chúng chạm
vào người, vào linh lực hộ thể của nàng, vì có lẽ chúng sẽ hấp thụ thêm sức
mạnh của nàng.
Quái thú cầm kiếm chém về phía Phượng Tiên Nhã, Phương Tiễn Nhã một bước đơn
giản qua trái nhưng thân ảnh lại lóe đi một đoạn dài khiến thanh thủy kiếm chỉ
còn cách nàng 20cm lại chém vào không khí.
Quái thú cầm đại thủy đao chém qua vị trí Phượng Tiên Nhã vừa xuất hiện, thế
nhưng Phượng Tiên Nhã lại bước lùi về sau một bước, khoảng cách đại thủy đao
và nàng lập tức hóa thành 1m trước sau, không thể chạm tới.
Đây là Thân pháp “Tốc Bộ” của Phượng Tiên Nhã.*
Phượng Tiên Nhã vừa đang suy nghĩ vì lý do gì mà bọn thủy quái cứ xuất hiện
trong khi chỉ vài phút trước, ba người họ rõ ràng đều cảm nhận được chỉ có 10
con quái thú ẩn núp bên dưới hồ, vả lại vì sao trước khi chết đám quái thú kia
lại hấp thụ sức mạnh của nàng, rồi lớp quái thú tiếp theo vì sao lại trở nên
mạnh mẽ hơn?
Nàng vừa tránh được một đao thì bỗng nhiên một cây thủy thương từ cách xa nàng
10m tiếp nối phóng đến, vị trí là thẳng về phía Phượng Tiên Nhã với tốc độ
kinh khủng.
Giật mình vì tốc độ quá nhanh của cây thương khi được phóng đi trong cự ly
gần, Phượng Tiên Nhã chớp mắt đã quên mất bản thân chỉ cần sử dụng linh lực hộ
thể là an toàn, mà thay vào đó nàng lại dùng Thần thông thoát thân “Hoa Bộ”
của nàng để tránh đi.
Việc này sẽ khiến Phượng Tiên Nhã mất đi một lượng lớn linh lực.
Thủy thương phóng đến xuyên qua thân thể của Phượng Tiên Nhã, cắm mạnh vào
lòng đất.
Phượng Tiên Nhã trúng thương nhưng máu không chảy ra, đồng thời ngay bên cạnh
chừng 5m, một Phượng Tiên Nhã khác bỗng dưng xuất hiện, Phượng Tiên Nhã này
xuất hiện, Phượng Tiên Nhã bị thủy thương xuyên qua liền hóa thành những bông
hoa mẫu đơn rơi rụng xuất đất mà biến mất.
Mười con thủy quái dường như thấy công kích của chúng đánh mãi không thể trúng
được Phượng Tiên Nhã, chúng liền tức giận đồng loạt kêu lên, sau đó chín con
thủy quái liền chụm lại tại một con thủy quái mà dung nhập lại, hóa thành một
con thủy quái “chân người thân cá” cao 5m, có mười cánh tay, mỗi cái đều cầm
một cái vũ khí nguyên bản của mười con.
Gầm lên một tiếng dễ thương như mèo con đòi ăn khiến hai người Quan Vũ núp sau
tảng đá còn chưa hết kỳ quái vì sao Phượng Tiên Nhã lại la lên trong đau
thương của sự mất mác, thì lại hết hồn, nét mặt co giật từng hồi, trong đầu tự
hỏi con thủy quái to cao này thật ra là mèo hay là cá, hay là con người?
Thủy quái mang theo hình thể to lớn chạy “bèm bẹp” đầy nước trên đất sỏi đánh
về hướng Phượng Tiên Nhã.
Quay lại chừng 20 giây trước, trong lúc con thủy quái đang biến hình.
Phượng Tiên Nhã đứng yên mà biến sắc vì không biết phải đối phó với những con
thủy quái như thế nào khi mà càng giết chúng thì lớp quái thú khác xuất hiện
sẽ càng mạnh mẽ, còn nàng thì ngày một hao tổn linh lực, sớm muộn rồi cũng sẽ
không còn đủ sức để đánh với chúng.
Bỗng lúc này, một giọng nói tuy có phần hư vô mờ mịt, không xác định rõ là nam
nữ hay già trẻ, nhưng lại rất, rất quen thuộc vàng lên trong tai Phượng Tiên
Nhã, khiến nàng cảm thấy tim đập nhanh, một cảm giác hạnh phúc như gặp lại
được người nàng yêu thương bất giác hiện ra.
“Sao ngươi không thử tập trung nhìn vào bảo vật bên dưới hồ? Nó sẽ giúp ngươi
đấy, nhớ là đừng phá hủy nó, nó là bảo vật”.
Đơn giản một lời như vậy, âm thanh liền không hề xuất hiện thêm một lần nào
nữa.
Ai, là ai?
Cầu ngươi hãy cho Tiên Nhã biết, ngươi là ai?
Không còn nghe giọng nói, Phượng Tiên Nhã thất lạc kêu lên, hai hàng nước mắt
cũng vô thức rơi xuống, khiến cho Quan Vũ, Mị Ảnh Lam núp sau tảng đá đều khó
hiểu.
Cảm giác như yêu một ai đó lại không thể nhớ rõ hình dáng.
Cảm giác như sắp gặp lại được người đó nhưng hóa ra lại không phải.
Cái cảm giác này, một thiếu nữ thuần khiết đang tuổi mới lớn, lại lần đầu biết
yêu như Phượng Tiên Nhã thì làm sao có thể chịu đựng được đây?
Bất quá cũng không để Phượng Tiên Nhã thương tiếc nhiều hơn, một tiếng “Méo…
éo” của mèo kêu đòi ăn vang lên, tiếp đó một sinh vật to cao 5m, có mười cánh
tay mang theo mười binh khí đánh về phía nàng, giúp nàng bình tĩnh trở lại
thực tại.
Tĩnh tâm tình, Phượng Tiên Nhã dùng linh lực hóa hơi nước mắt vươn trên mặt,
gương mặt lãnh đạm nhìn thủy quái to lớn, sau đó dưới chân nàng “Tốc Bộ” biến
ảo, thân thể Phượng Tiên Nhã liên tục thoắt hiện nơi này, thoắt biến nơi kia,
không rõ vị trí cố định.
Vụt… ầm!
Véo… vù.
Ầm... ầm!
Phượng Tiên Nhã cứ biến ảo như vậy, thủy quái to lớn lại cũng không có linh
trí cao nên cứ hễ thấy nàng hiện ra chỗ nào liền xoay người chạy qua chỗ đó mà
đánh xuống, kết quả dĩ nhiên là rất nhiều hồ đất được tạo thành, âm thanh thì
cứ vang lên âm ỉ liên tục.
Sau thời gian vài chục giây đánh đấm lên đất liên hồi, thủy quái như đã bị
chọc tức mà kêu lên như một đám mèo con đòi uống sữa, bất quá thì ngoài tốc độ
tăng lên, công kích trở nên hỗn loạn dồn dập vào bất cứ chỗ nào Phượng Tiên
Nhã vừa hiện ra thì chúng cũng chẳng thể làm gì.
Mà trong lúc con thủy quái điên cuồng như vậy, Phượng Tiên Nhã lại không để ý
gì đến nó, nàng hoàn toàn tin tưởng những gì âm thanh kia vừa nói lên ở trong
đầu nàng, bước chân nàng cứ thế hao tổn linh lực thực hiện “Tốc Bộ”, đôi mắt
cửu sắc của nàng lại như xuyên thấu hồ nước, nhìn chăm chằm vào một vật thể
đang tỏa ra khí tượng màu hồng nhàn nhạt nằm dưới đáy hồ sâu khoảng 50m.
Năm giây, mười giây, Phượng Tiên Nhã còn chưa nhìn thấy điều gì.
Hai mươi giây, hai lăm giây, nàng cũng chưa phát hiện thứ gì lạ.
Nhưng đến 30 giây sau, đôi mắt của Phượng Tiên Nhã liền bắt gặp được một sợi
dây màu trắng nối từ vật đó đi ra, bất quá nàng còn chưa kịp nhìn điểm cuối
của sợi dây màu trắng sẽ nối vào vật gì thì sợi dây chợp biến mất.
Bốn mươi giây sau, Phượng Tiên Nhã lại bắt gặp sợi dây màu trắng, tuy nhiên số
lượng là ba sợi và tất cả chúng đều nối từ vật đó với… đúng là nối với con
thủy quái to lớn đang rất điên cuồng di chuyển, công kích loạn xạ mọi nơi mà
Phượng Tiên Nhã vừa lướt qua.
“Sợi dây? Không lẽ vật đó đang điều khiển con quái vật này?”
“Nó là bảo vật, không phá hủy nó. Vậy ý của hắn chính là muốn nói nó là một
Pháp Linh (pháp cụ có linh), chỉ cần ta sở hữu được nó, quái vật này sẽ do ta
điều khiển?”.
Không cần hiện lên đủ 10 sợi dây, chỉ với 3 sợi, Phượng Tiên Nhã cũng đã đủ để
đoán ra ý nghĩa của sự liên kết giữa con quái vật và đồ vật tỏa hồng quang nằm
dưới đáy hồ.
“Ừm, nếu đôi mắt của ta báo đồ vật kia là đồ tốt, không nguy hiểm gì, vậy thì
ta sẽ lấy nó lên”
Âm thầm quyết định, Phượng Tiên Nhã trông đã thấm mệt lập tức “Tốc Bộ” lại gần
hồ nước.
Rầm rầm…
Méo…
Thủy quái sau khi nện nổ một tảng đá lớn gần đó, nó lập tức rống lên đuổi theo
Phượng Tiên Nhã.
Đạt chân lên mặt hồ nước bước đi, Phượng Tiên Nhã một bên vừa tránh né công
kích của thủy quái, một bên vừa dùng linh lực hóa thành trảo mò xuống dưới đáy
hồ.
Liên tục đảo bước chân thoát khỏi hai lần công kích của thủy quái lên mặt hồ,
Phượng Tiên Nhã nhảy vụt người lên, bay qua bên kia bờ hồ đứng, linh lực vẫn
đang dò tìm bên dưới.
“Đây rồi”
Không đến 10 giây, linh lực của Phượng Tiên Nhã mang theo một viên thủy châu
dần dần hướng bên ngoài hồ đi ra.
Trong lúc đó, thủy quái lại cũng bắt trước Phượng Tiên Nhã, nó từ mép hồ nước
bên này bật người nhảy cao lao về phía nàng đánh tới.
Là một Linh Nhân cảnh với không gian đan điền, không gian Tâm Đan rộng gấp 10
lần so với Linh Nhân cảnh 10 sợi xích, Phượng Tiên Nhã mặc dù đã bốn lần sử
dụng Thần thông, vài chục lần sử dụng Thân pháp Thánh cấp “Tốc Bộ”, nhưng mà
linh lực của nàng chỉ hao tổn chưa đến một nửa.
Do vậy dưới tình cảnh vừa lấy đồ, vừa tránh né thủy quái đối với Phượng Tiên
Nhã là quá dễ dàng.
Khoảng 10 giây tiếp theo, bàn tay của Phượng Tiên Nhã đã nắm lấy viên thủy
châu to tròn bằng bàn tay nàng, bên trong lại có ẩn chứa một đám khói màu hồng
đang xoay chuyển.
“Ừm… làm sao để khiến nó cắt đứt liên kết với thủy quái đây nhỉ?”
Tuy là đã nắm được đồ vật mà có lẽ là thứ đã tạo ra thủy quái hoặc đang điều
khiển thủy quái, bất quá thì Phượng Tiên Nhã không thể biết cách phá tan đi sự
liên kết, nàng cứ thế lại vẫn tiếp tục tránh đòn của quái thú “chân người mười
tay thân cá”.
“Hay là… nhìn nó chằm chằm thì sao nhỉ?”
Đã tránh né thủy quái gần thêm 30 giây, nhưng cũng không thể suy luận cách
thức nào có thể dậy tắt đi liên kết, trong đầu Phượng Tiên Nhã chợt nảy sinh
ra một ý nghĩ như vậy.
Nói rồi nàng cũng thực hiện ngay, đôi mắt lại lần nữa dính chặc vào thủy châu
trong bàn tay.
Quái thú không hề mệt mỏi, tiếp tục cuốn lấy nàng mà đánh xuống, hiện tại mảnh
đất trong phạm vi 100m xung quanh hồ đều hóa thành “mặt rỗ” nơi lỗ lớn, nơi lỗ
to.
Ở sau tảng đá kia, Quan Vũ và Mị Ảnh Lam quan sát Phượng Tiên Nhã né tới né
lui đã gần 5 phút, hiện tại trên tay nàng lại còn cầm theo một viên thủy châu
vừa lấy từ đáy hồ lên, điều này không khỏi khiến hai người rất thắc mắc và tò
mò.
Thắc mắc là bởi Phượng Tiên Nhã vì sao cứ tránh né con thủy quái, không công
kích nó, rõ ràng nó không thể nào là đối thủ của nàng.
Tò mò là bởi trong tay Phượng Tiên Nhã là thứ gì, phải chăng là bảo vật, vì
sao nàng cứ nhìn chằm chằm vào nó không rời?
Dù đầu nhiều câu hỏi như vậy, bất quá hai chỉ có thể quan chiến từ xa, đành
đợi cuộc chiến kết thúc lại hỏi trực tiếp Phượng Tiên Nhã sẽ rõ.
Cuộc chiến lại trải qua thêm hai phút.
“Mắt ta thật hay quá!”
Phượng Tiên Nhã vừa tránh né, vừa hí hửng vui mừng ẩn đằng sau chiếc khăn che.
“Thì ra nó là vật vô chủ, còn con thủy quái này chỉ là do nó dùng nước tạo ra
để tự vệ xung quanh chứ không phải quái thú gì. Vì vậy nên muốn loại bỏ con
quái vật mười tay này đơn giản chỉ là nhỏ máu vào thủy châu để nó nhận chủ”
Tự tin suy đoán như đã hiểu rõ vấn đề, Phượng Tiên Nhã tức thì bấm nhẹ vào tay
kia, một giọt máu chảy ra rồi rơi xuống viên thủy châu.
“Hi hi, đã đúng rồi”.
Giọt máu trông bề ngoài nhìn như máu bình thường của Tiên Nhã** rơi xuống thủy
châu, thiên địa pháp tắc lập tức hình thành, giữa nàng và thủy châu đâu đó
liền có một sự liên kết sở hữu với nhau.
**Dù mang thân thể, máu huyết của Thiên Địa ngữ, của Vô Thường, Phượng Tiên
Nhã vẫn dùng được nhẫn giới, vẫn có liên hệ đồ vật vơi trí não. Đơn giản nằm ở
hai chữ “đồng hóa” mà lúc trước Vô Thường đã làm.
Ngay khi Phượng Tiên Nhã đang chuẩn bị giải trừ con thủy quái, Vô Thường ở
cách xa 1km bên trái của nàng liền lộ ra một nụ cười có vui, nhưng không phải
là vui vẻ.
Hắn nói.
Chúc mừng Tiên Nhã tiểu thư. Hy vọng với món quà ta để lại, tiểu thư sẽ tận
dụng tốt cho tương lai của mình.
Tạm biệt, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Hoàn toàn yên tâm khi thấy Phượng Tiên Nhã hiểu rất nhanh cơ chế của Thiên Địa
Nhãn, Vô Thường cảm thấy mình xem như đã trả hết tội lỗi đối với nàng, hắn
hiện tại cũng nên đến lúc rời đi theo con đường của mình, trả lại sự tự do
không còn ai dòm ngó để ba người Quan Vũ tự tìm hướng đi cho họ.
Với Quan Vũ, Vô Thường không có gì để nói.
Với Mị Ảnh Lam, Vô Thường và nàng chắc chắn sẽ gặp lại, vì nàng là của hắn.
Với Phượng Tiên Nhã, nàng mặc dù có phần lớn thân thể là Thiên Địa Ngữ nhưng
vì nó đã đồng hóa với đầu và da thịt còn lại của nàng, nên sau này nàng vẫn sẽ
phát triển rất bình thường, thậm chí nhờ có thiên địa ngữ trộn lẫn, tất cả mọi
thứ của nàng đều sẽ được nâng cao một cách toàn diện, vượt xa mọi tổ tiên thời
đại của Nhân tộc, kể cả sự hấp dẫn chí mạng tỏa ra từ cơ thể của nàng.
Nợ nần giữa Vô Thường và nàng, từ thời điểm này trở đi đã không còn, đường ai
nấy đi.
Riêng Vô Thường, hắn vì cải tạo thân thể của Phương Tiên Nhã nên đã mất rất
nhiều Thiên Địa Ngữ của bản thân, nhưng vì hắn là “con cưng của Thiên Địa”,
hắn vẫn còn đó khả năng hấp thụ Thiên Địa Ngữ bên ngoài để lắp lại hình dáng
Vô Thường tuấn mỹ lúc trước, có lẽ hắn cần ít nhất vài năm.
Và cũng nhờ điều này, nhờ vào việc cứu Phượng Tiên Nhã, Vô Thường lại phát
hiện ra rằng, hắn rồi đây sẽ có những phân thân cho chính mình, những phân
thân vô cùng khủng bố.