Mê Hoặc!


Người đăng: nhatbanhan

Gần năm phút sau, bầu trời hoàn toàn tắt nắng.


  • Phừng…

Một cái búng tay của Vô Thường, một ngọn lửa ban đầu là màu tím bừng cháy bao
trùm lên những khúc gỗ (lửa linh lực), sau vài giây liền đã hóa thành màu lủa
đỏ phập phùng cháy rực trong đêm (lửa thật).

Xung quanh, tất cả mọi vật đều im lặng, bao gồm cả gió, cả nhóm bốn người Vô
Thường, âm thanh lúc này còn vang lên duy nhất chỉ là tiếng gỗ cháy giòn tan
trong ngọn lửa đỏ.

Tại một thời điểm 3 giờ sau đó.


  • Bịch.


  • Bịch.


Hai âm thanh nhỏ vang lên, Quan Vũ và Phượng Tiên Nhã đồng loạt ngã xuống đất
mà chìm vào giấc ngủ yên bình đầy sự kỳ lạ, bởi lẽ tu luyện giả bình thường
vẫn có thể vừa đứng vừa ngủ hoặc vừa ngồi vừa ngủ, không nhất thiết phải lăn
ra đất mới ngủ được.

Hai người nằm xuống đất mà lại còn là té xuống chứ không phải do họ cố ý nằm
xuống, điều này quả rất kỳ lạ.


  • Hử?

Nghe tiếng động nhỏ của hai người Quan Vũ tạo ra, Vô Thường đang nghiên cứu
trận pháp cướp được từ kiến thức của ba người, nhất là của Phượng Tiên Nhã
liền thình lình mở mắt quan sát mọi tình hình động tĩnh diễn ra xung quanh
dưới ngọn lửa đỏ vẫn đang cháy sáng.


  • Thích ngủ như vậy sao?

Nhìn hai người Quan Vũ có nét mặt yên bình, Vô Thường nghi hoặc nói nhỏ.


  • Vô Thường ca, mau lại đây, mau lại đây đi.

Bất quá cũng ngay lúc này thì bên tai hắn chợt truyền đến một âm thanh cực kỳ
quyến rũ, cực kỳ mê người, cứ tựa như âm điệu tràn ngập sự dụ hoặc vô hạn đối
với nam nhân vang lên, nó dường như không cho hắn lối thoát, không cho hắn
kháng cự lại, ép buộc hắn phải nghe theo.

“Chết con mẹ tôi rồi, tiểu nữ nhân này dám…”

Nghe được lời này, ngay tức thì Vô Thường liền biến sắc mặt mà đoán ra được
điều bất ổn đến từ thiếu nữ vốn luôn rụt rè mang tên Mị Ảnh Lam trong nhóm,
thế nhưng là hắn chỉ nói được nửa chừng thì đôi mắt vốn rất sáng suốt của hắn
bỗng ngây như phỗng, sóng mắt yên lặng như màn đêm, cơ thể tự động rời khỏi
ghế mà bước đi, đi về hướng của Mị Ảnh Lam đang ngồi đối diện bên kia ngọn
lửa.


  • Đến đây, nào, đến đây đi Vô Thường ca.

Giọng mê huyễn của Mị Ảnh Lam lại vang lên.

Bịch.

Vô Thường vừa đi đến chính diện nàng liền quỳ rạp xuống đất, gương mặt ngẩn
ngơ của hắn ngước lên nhìn Mị Ảnh Lam vô cùng xinh đẹp khi tóc của nàng đã vén
lên, làm lộ ra gương mặt chẳng khác gì một tuyệt tác nữ nhân của thiên nhiên,
một gương mặt không hề có chút gì tì vết hay dư thừa, tất cả từ mắt, mũi,
miệng đều quá đẹp, hết sức đẹp, đẹp đến mê hồn bất cứ nam nhân nào nhìn thấy.

Song song với gương mặt trắng nõn tựa ánh trăng mông lung là một đôi mắt sáng
long lanh ngập nước màu lam bích, bên trong con ngươi rõ ràng còn có một loại
hoa văn xinh đẹp nhìn như “cỏ bốn lá” lại trông rất huyền bí, hấp dẫn ánh mắt
người nhìn vào.


  • Hi hi hi…

Thích thú nhìn gương mặt đờ đẫn của Vô Thường, Mị Ảnh Lam đưa tay ngọc sờ lên
gương mặt bình thường của hắn mà nói.


  • Vô Thường ca, ngươi hãy cho ta thấy gương mặt chân thật của ngươi đi.

Nhận lệnh, Vô Thường tức thì để lộ ra gương mặt thật được hắn ẩn giấu đi, một
gương mặt khiến tất cả nữ nhân nhìn vào đều chỉ muốn được hắn yêu thương suốt
kiếp, không muốn hắn xa rời mình dù chỉ một bước.

Thấy được gương mặt này của Vô Thường, Mị Ảnh Lam hoàn toàn ngây người đứng
hình, tiếp sau đó một giây, nàng bỗng nhiên nhào ra khỏi ghế mà ôm trầm lấy
thân thể Vô Thường, đè Vô Thường nằm dài trên mặt đất.

Mị Ảnh Lam ngồi thẳng ở trên cái bụng săn chắc của Vô Thường, nàng vui mừng
như sắp phát điên vì “đồ vật Vô Thường” của nàng quá hoàn hảo, nàng liên tục
nhìn Vô Thường nằm ở dưới mà nói.


  • Ta biết mà, ta biết mà! Ngươi mạnh như vậy thì làm sao sẽ có gương mặt xấu
    xí đây, ngươi từ đầu là lừa bọn ta, ngươi.. ngươi thật đáng ghét mà…


  • Hà hà (thở)… nhìn xem, ngươi thật là đẹp, ngươi thật là tuấn mỹ quá mức,
    ta… ta muốn được bảo vệ ngươi, muốn bảo vệ ngươi cho đến suốt cuộc đời của ta,
    ta muốn ngươi chỉ là nam nhân của một mình Mị Ảnh Lam ta.


  • Oa! ngươi xem này, thân thể của ngươi thật rắn chắc, thật dụ hoặc đối với
    nữ nhân a, hà… hà…


Vừa nói, tay Mị Ảnh Lam vừa luồn qua áo Vô Thường, chạm trực tiếp đến từng
đường nét cơ bắp nở nang, lực lưỡng của bụng hắn, của ngực hắn, của eo hắn,
của vai hắn. Mọi thứ trên cơ thể hắn được nàng chạm vào, nó đều như có một
dòng điện kích thích thần trí “thiếu nữ say tình” của nàng, khiến nàng vô thức
đẩy mông gợn trơn mềm của mình lùi về sau, nằm đúng ở bên trên con cổ long
đang yên giấc của Vô Thường.


  • Ta… ta không chịu nổi nữa rồi Vô Thường ca…

Nằm dài trên ngực hắn với đôi mắt ngập nước đang tràn đầy thần sắc mê loạn, Mị
Ảnh Lam mang theo từng tiếng hít thở nặng trĩu men tình “phì phà” phả vào vai
hắn, đôi tay ngọc mềm vẫn không ngừng vút ve thân trên của Vô Thường như là
một món đồ vật mà nàng hết sức yêu quý, không nỡ rời tay.

Sau một hồi lâu thỏa mãn hai bàn tay, Mị Ảnh Lam dùng âm điệu dịu nhẹ, nồng
ấm, tựa như một nữ nhân dịu dàng, ân cần và ấm áp khẽ nói.


  • Vô Thường ca, ngươi là của riêng mình ta có được không?


  • Được.


Vô Thường nằm bên dưới máy móc trả lời.


  • Vậy… ngươi có yêu ta không?


  • Có.


  • Có thật lòng không?


  • Thật lòng.


  • Vậy ngươi… ngươi… ngươi sẽ cưới ta chứ?


  • Sẽ cưới.


  • Ngươi sau này sẽ đối xử tốt với ta?


  • Rất tốt.


  • Ngươi hãy thề đi.


  • Ta thề, ta Vô Thường vĩnh viễn chỉ yêu một mình Mị Ảnh Lam, đối xử cực với
    muội ấy, không bao giờ chia lìa. Nếu ta trái lời sẽ bị trời tru đất diệt, chết
    không chỗ chôn thân.


  • Hi hi, chàng đã hứa với thiếp rồi đó.


Mị Ảnh Lam trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc mặc dù nàng là người khiển Vô
Thường phải thốt ra những lời như vậy.

Tiếp đó nàng lại ra lệnh bằng giọng đầy ma mị.


  • Ôm ta đi.

Vô Thường lập tức dùng đôi tay lớn, rắn chắc vòng từ dưới qua eo nàng, đặt hai
bàn tay trên tấm lưng mềm đến tựa như không xương của nàng mà ôm trầm lấy
nàng, không bao giờ buông tay.

Nằm trên người Vô Thường, ngực tròn vẫn còn đang phát triển bềnh bồng ép lên
ngực chắc khỏe của hắn, đầu mềm mang hương thơm nhẹ nhàng áp lên cổ hắn, Mị
Ảnh Lam ngửi mùi nam nhân của hắn rồi dần dần mỉm cười vui vẻ nhắm mắt, dự
định làm một giấc ngủ hạnh phúc bên người mình yêu…

Trong bất kỳ thế giới nào, dù có là thế giới Trí tuệ, tiền bạc (Trái Đất), thế
giới Pháp thuật, hay thế giới Tu luyện,… nữ nhân đều vĩnh viễn chỉ yêu anh
hùng* đây là định luật muôn thuở không thể phá vỡ.

*Đầy đủ là “Anh hùng trong mắt nữ nhân”. Ở đây nghĩa là chỉ những thứ mà
người nam nhân có được hay làm ra khiến nữ nhân nhìn vào liền yêu thích. Chẳng
hạn: nam nhân đó có tiền, có sức mạnh, có lòng tốt bụng, ga lăng, chịu chơi...

Mị Ảnh Lam và Vô Thường gặp nhau không lâu, tính đến hiện tại chỉ là trên dưới
12 giờ đồng hồ. Có lẽ ở thế giới khác, Mị Ảnh Lam sau khi nhìn một loạt hành
động không tưởng của Vô Thường, nàng cao lắm là chỉ thích, hâm mộ, rồi dần dần
tiếp xúc lâu ngày mới hóa thành yêu đối với hắn. Nhưng nơi đây là thế giới Tu
luyện, là một thế giới mà chỉ cần có sức mạnh thì sẽ là chúa tể muôn vật, muốn
gì được nấy, không ai dám chống cự.

Vô Thường với tu vi Linh Nhân cảnh đại viên mãn 98 sợi xích (thật ra là chỉ
Linh Nhân cảnh bình thường, chưa đạt tầng 1) lại có sức mạnh có thể hạ gục hai
con quái thú thuộc đẳng cấp Linh Sư cảnh mà khiến ba người Mị Ảnh Lam đều
tuyệt vọng khi chứng kiến chúng xuất hiện. Đặc biệt là thần thái khi Vô Thường
giết chết hai con quái thú đó cứ như là giết hai con kiến, không hề bận tâm
một chút gì, nữ nhân nào nhìn thấy mà lại không yêu thích, không say mê, không
muốn hắn lựa chọn mình là người yêu, là vợ, bảo hộ, chiều chuộng mình đây?

Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã đều là nữ nhân, trái tim đều là thuần khiết và
chưa có bất kỳ người nam nhân nào chiếm chỗ ngự trị bên trong, hai nàng đều
không thể kháng cự được nổi sức hút của Vô Thường tỏa ra khi ấy, trong lòng
chỉ ước muốn hắn mãi mãi là của riêng mình.

Tuy nhiên, đối với Phượng Tiên Nhã, vì số phận xấu nên nàng chỉ có thể “khóc”,
vứt bỏ đi lời trái tim kêu gọi để kiềm nén tình cảm trước Vô Thường.

Còn đối với Mị Ảnh Lam, bởi vì gia tộc nguyên cớ, lại bởi vì nàng có Khống Tâm
Nhã nên nàng không hề “mong muốn” mà là khiến hắn thật sự trở thành nam nhân
của nàng.
Lúc này đây, Quan Vũ, Phượng Tiên Nhã bất thình lình ngủ là do nàng điều khống
tâm trạng của hai người, khiến hai người buồn ngủ, ngủ một giấc ngon.

Vô Thường nằm đây, yêu thương ôm ấp Mị Ảnh Lam cũng là do nàng điều khống tâm
trí của hắn, sai khiến hắn mọi thứ.


  • Ta…


  • Nhoa…


Mị Ảnh Lam đang yên ấm nằm nghỉ thì bất chợt miệng Vô Thường như muốn cố gắng
kêu lên một từ khó hiểu, bàn tay ôm lưng nàng cũng bỗng di chuyển xuống dưới,
vô thức bóp nhẹ lấy cặp mông căng mềm của nàng, đụng vào chỗ nhạy cảm thiếu nữ
của nàng, khiến nàng vô ý rên lên một tiếng đầy câu dẫn, gương mặt ánh trăng
cũng chuyển qua vẻ hồng hào, đỏ ửng.

Tiếp đó, Mị Ảnh Lam khẽ chống tay lên ngực hắn ngồi dậy, cặp mông quyến rũ ấy
vẫn ngồi chặc khít ở bên trên con cổ long của Vô Thường, thỉnh thoảng khẽ
nhích vài lần khi nàng sắp mất thăng bằng. Nàng dường như là rất vô tư, không
biết ở bên dưới mông mình là cái thứ gì nguy hiểm vẫn đang nằm ngủ.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #68