Đêm Kéo Đến


Người đăng: nhatbanhan

“May quá, Bạch Hồn Hoa đúng là còn nguyên vẹn, con quái vậy mà nhịn đau không
phá hoại nó a”

Thấy Bạch Hồn Hoa vẫn còn bốn cánh nguyên vẹn, nằm thẳng đứng trên đất nâu, ba
người đều âm thầm vui mừng. Bất quá chỉ một giây sau, họ đều tiếc nuối bởi Vô
Thường là người đã tiêu diệt con quái thú, theo lý hắn sẽ là người có nó, bọn
họ chỉ có nước thèm thuồng mà nhìn.

Ba người đều không tin Vô Thường sẽ có lòng tốt hóa Bạch Hồn Hoa thành điểm
sinh khí hay bỗng dưng cho họ trong khi hắn đã tự ra sức cực khổ để giết chết
quái thú. Chắc hẳn chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy.

Nhưng mà họ không ngờ rằng, Vô Thường lại đúng là người ngu ngốc đó. Hắn bỗng
dưng lụm một nhánh gỗ nhỏ tí tẹo rồi bẻ ra làm ba khúc nắm chặt trong tay.
Vô Thường nhìn ba người Quan Vũ nói.


  • Ai trong số các ngài lấy được khúc gỗ dài nhất trong tay ta sẽ là người sở
    hữu Bạch Hồn Hoa.


  • Hả?


Ba người lập tức kinh ngạc, nhìn Vô Thường như nhìn một sinh vật lạ hiếm hoi
của Nhân Giới.

Quan Vũ lập tức trợn mắt lớn hỏi.


  • Thường huynh, ngươi thật sự là không cần Bạch Hồn Hoa cực kỳ trân quý, có
    hiệu trị liệu thương thế cho linh hồn? Chỉ cần… chỉ cần ai trong chúng ta rút
    ra được khúc gỗ dài nhất sẽ là của người đó?


  • Nói nhảm, ta đã nói ngay từ đầu là không có hứng thú thì dĩ nhiên sẽ không
    lấy nó. Tóm lại, vậy ba người các ngài có muốn lấy Bạch Hồn Hoa không, nếu
    không thì để ta đem quy thành điểm sinh khí vậy.


Vô Thường thẳng thừng trả lời.

Đối với Bạch Hồn Hoa, chính xác mà nói không phải hắn không cần, đem về nhà
rồi nếu hắn không dùng thì có thể đem đi bán, đem đi đổi về những thứ tốt hơn,
nhưng mà lúc này là lúc hắn đang cần tạo thêm tình cảm với ba người Quan Vũ
nên đành phải làm như vậy.

“Mất cọng cỏ để đổi lấy ba con bò (ba cục đá)” để tặng cho Nhân Giới, đây là
lựa chọn của hắn.


  • Không không, rút, bọn ta rút, Thường huynh cứ từ từ đã.

Nghe vậy, Quan Vũ hết sức vui mừng, gấp gáp ngăn chặn ý định quy đổi điểm sinh
khí của Vô Thường.


  • Vậy thì mời Vũ huynh rút trước.

Nhịn xuống cái tay muốn tống thẳng vào cái bản mặt sáng quắc của Quan Vũ, Vô
Thường đưa nắm tay đang giữ chặc ba khúc gỗ ra trước mặt Quan Vũ.


  • Có thể.. có thể dùng linh lực để cảm ứng không a Thường huynh?


  • Không thể.


Lúc này mà không phải có hai tiểu nữ nhân xinh đẹp nơi này, từ “không thể” sẽ
bị hắn thay bằng từ “đéo”.


  • Ài…, vậy Vũ ta sẽ lấy khúc này.

Quan Vũ có chút tiếc nuối bởi nếu được dùng linh lực cảm ứng, hắn có thể soi
được khúc nào dài hơn khúc nào. Vô Thường không cho sử dụng linh lực cảm ứng,
hắn chỉ đành suy nghĩ vài ba giây liền chọn đại khúc gỗ nằm ở bên phải.

Đợi Quan Vũ lấy xong khúc gỗ, Vô Thường bước qua chỗ của Mị Ảnh Lam với một nụ
cười.


  • Tới Lam muội.

Mị Ảnh Lam thoáng ngây ngốc vì nụ cười ấm áp xuất thần này của Vô Thường mặc
cho gương mặt hắn không đẹp, nàng khẽ gật đầu sau đó liền cầm lấy khúc gỗ bên
trái.

Vô Thường cuối cùng bước đến chỗ Phượng Tiên Nhã với vẻ mặt có lỗi.


  • Xin lỗi Tiên Nhã tiểu thư, Vô Thường ta lại không để tiểu thư được lựa chọn
    rồi.

Chỉ có ba khúc gỗ, Mị Ảnh Lam và Quan Vũ đều đã lấy một trong ba, trong tay
hắn giờ chỉ còn đúng một khúc gỗ, Phượng Tiên Nhã liền không có sự lựa chọn
khác.


  • Không sao đâu Vô Thường ca ca, nếu Tiên Nhã chọn, Tiên Nhã cũng sẽ chọn
    khúc gỗ chính giữa này mà thôi, nên Vô Thường không có lỗi gì đâu.

Đôi mắt tròn xoe trong vắt ,lấp lánh hắc bạch nhật nguyệt chuyển động bên
trong nhìn Vô Thường, Phượng Tiên Nhã nói với giọng điệu dịu hiền rồi đưa tay
lắm lấy khúc gỗ còn lại duy nhất trên tay Vô Thường.

Vô Thường bị hành động này của nàng đánh đến, ánh của nàng nhìn xuyến (xao
xuyến) qua, hắn lập tức cuối mặt thầm than.

“Suýt chết, mén thì từ mười hai năm đến hai mươi năm tù, tù chung thân hoặc có
khi là tử hình”

Quay lưng rời đi, Vô Thường nói lớn trong khi ánh mắt Mị Ảnh Lam nhìn chằm
chằm Phượng Tiên Nhã đầy ác liệt, gương mặt dễ thương của nàng đang có cố bình
ổn lại sự run rẩy.


  • Được rồi, các ngài tự so với nhau xem khúc gỗ của ai dài nhất, Bạch Hồn Hoa
    liền của người ấy.

Ba người Quan Vũ bắt đầu chụm lại với nhau.


  • Hi hi, khúc gỗ của muội dài nhất, vậy gốc Bạch Hồn Hoa này là của muội.

Chỉ mất vài giây là đã quá đủ để xác nhận được người có khúc gỗ dài nhất.

Mị Ảnh Lam treo trên mặt nụ cười hết sức vui vẻ mà đi đến Bạch Hồn Hoa ngồi
xuống, đào cả một mảnh đất mà Bạch Hồn Hoa đang cắm rễ bỏ vào nhẫn giới.


  • Ài, xui thật.


  • Nơi này xem như đã xong. Đi thôi, chúng ta sẽ rời khỏi cánh rừng này đến
    nơi khác.


Khi Mị Ảnh Lam thu thập xong Bạch Hồn Hoa, Quan Vũ thởi dài tiếc nuối, Phượng
Tiên Nhã đứng một chỗ im lặng, Vô Thường quay người nói, sau đó tiếp tục dẫn
đầu hướng theo hướng 3h mà đi.

Ba người Quan Vũ chỉnh chu lại trạng thái phòng bị rồi lần nữa theo sau Vô
Thường.
Trong lòng họ, một hình ảnh mới của Vô Thường, một hình ảnh của kẻ xem đồ vật
trân quý dành cho Tướng cảnh chỉ là cỏ rác lập tức hình thành. Sự thần bí, vĩ
đại của Vô Thường lại tăng thêm một bậc.

Hai giờ sau.

Vô Thường dừng lại ở một vị trí gần như đã giáp biên với mảnh đất có những
ngọn núi nhỏ cao trung bình từ 50 đến 100m, dưới đất là sỏi đá xen lẫn các hồ
nước to nhỏ không một tiếng động cách họ chừng 300m.

Nhìn lên bầu trời có ba mặt trời đang bị ba cái bóng đen che đi như hiện tượng
“nhật thực”. Vô Thường ra hiệu.


  • Trời đã về đêm, chúng ta tạm nghỉ ngơi tại đây để chờ trời sáng vậy.

Trên mảnh đại lục kỳ dị này, mặt trời không bao giờ chuyển động nên rất khó
biết chính xác tại thời điểm này, thời điểm kia là mấy giờ. Điều duy nhất biết
được là khi mặt trời bị bóng đen nuốt tức là trời đã về đêm.

Trời về đêm, không gian xung quanh tức thì bị bóng tối mù mịt ban trùm, dù tu
luyện giả có là Linh Nhân cảnh hay Thánh cảnh đều không thể nhìn thấy bàn tay
đặt trước mặt cách họ 1cm. Để nhìn được thì chỉ có thể là nhờ lửa, ánh quang
hoặc đợi trời sáng.

Với tình hình bóng đêm bao phủ như vậy, tộc tham gia cuộc chơi sẽ không thể
duy chuyển linh hoạt trong đêm tối, họ buộc phải dừng chân chờ đợi. Còn may là
khi trời về đêm, tất cả mọi thứ kể cả quái thú của mảnh đại lục đều bất động,
không thì tuyệt đối nguy hiểm cho tộc nào xấu số gặp phải.

Nhóm bốn người Vô Thường mặc dù có Vô Thường là tu luyện giả có khả năng tạo
ra lửa để thắp sáng, nhưng nếu cứ duy trì liên tục trong đêm, Vô Thường sẽ sớm
cạn kiệt linh lực và việc khôi phục lại linh lực vào sáng hôm sau là điều
không thể nào, chí ít là phải cần thời gian 1 tháng chuyên tâm hấp thụ linh
khí tu bổ.*

Nhóm bốn người để mất đi sức mạnh của Vô Thường chẳng khác gì mất đi một thanh
đao sắc bén đang cầm trên tay, khi gặp phải thứ mạnh hơn ba người Quan Vũ, tất
cả đều sẽ chấm dứt. Do vậy, Vô Thường phải dừng, chờ đợi sáng ngày mai mới
tiếp tục di chuyển.

*Lần đầu chuyển linh khí thành linh lực, nó tựa như là tạo ra một cái “bọc
nước” khi đánh nhau, thứ xuất ra là nước trong “bọc”. Do vậy để bổ sung linh
lực (bổ sung nước vào “bọc”) sẽ nhanh hơn, dễ hơn so với việc tạo ra một cái
“bọc nước” mới.

Nhân lúc trời còn một khoảng nắng mới tắt hẳn, Vô Thường lấy ra vài chục miếng
gỗ đã chuẩn bị khi nhóm người nghỉ ngơi trong rừng để xuống mặt đất, đồng thời
nói.


  • Nếu tin tưởng Vô Thường ta, đêm nay các ngài cứ yên ngủ một giấc cho thoải
    mái. Ta sẽ là người thủ hộ bên cạnh tiêu điệt đi mọi mối nguy hiểm nếu có.

Nói xong, Vô Thường khẽ đào một cái hố nhỏ, xếp gỗ đứng nghiêng dựa vào nhau
để chuẩn bị đốt lửa lên khi trời vừa có đêm đen bao lấy.

Tu luyện giả mạnh thì có mạnh nhưng đầu óc của họ vẫn cần được thư giản khi mà
đã hoạt động quá nhiều, vì thế tu luyện giả có tu vi từ Linh Nhân cảnh trở lên
nếu không có việc gì trở ngại, họ cũng cần phải ngủ như người thường để ôn
dưỡng thần kinh và não bộ.

Trong trường hợp cả ba người Quan Vũ đã phải trải qua nhiều cảm xúc, thu thập
thêm nhiều kiến thức quý hiếm từ Vô Thường, lại phải suy tư về kiến thức đó
khá nhiều trên đường đi liên tục trong vài giờ đồng hồ, họ đích xác là đang
cần được ngủ một giấc ngon lành.

Với điều kiện khi trời về đêm, nguy hiểm tụt xuống 0,1% như thế này, lại có Vô
Thường mạnh mẽ mà nếu hắn muốn giết họ thì đã giết từ lâu bên cạnh bảo hộ, ba
người Quan Vũ đều không ngần ngại gật đầu đồng ý.


  • Vậy thì nhờ Thường huynh giúp đỡ, ta quả thật có chút mệt mỏi với việc bỗng
    dưng bị truyền tống đến nơi đây để tham gia cuộc tranh đoạt sinh khí này.


  • Tốt quá, từ lúc có kiến thức của Vô Thường ca thì muội luôn suy nghĩ rất
    nhiều về nó để học tập, muội cũng đang rất cần một lúc nghỉ ngơi đấy.


Quan Vũ và Mị Ảnh Lam đều cảm tạ hắn khá dài dòng, riêng chỉ mình Phượng Tiên
Nhã là nhẹ nhàng, ngắn gọn.


  • Cảm ơn Vô Thường ca ca.

Giọng hoa chỉ thốt ra sáu từ như vậy, Phượng Tiên Nhã lấy ghế hình trụ tròn ra
đặt xuống đất gần chỗ Vô Thường sẽ đốt lửa rồi ngồi lên nhắm mắt tu luyện, tìm
tòi, khám phá tri thức của Vô Thường.

Hai người Mị Ảnh Lam và Quan Vũ gần bên cũng làm hành động tương tự.

Trời lúc này chưa tối, vả lại nếu có tối thì vẫn chưa đến lúc họ phải đi ngủ,
tranh thủ một chút thì giờ cũng tốt. Còn về khoảng hấp thụ linh khí, tăng tiến
tu vi thì căn bản ba người không cần và cũng không thể.

Tu vi họ đều đã ở mức Linh Nhân cảnh đại viên mãn, tức là linh lực Tâm Đan ở
cấp chín đỉnh phong, tuy nhiên để đột phá thành Linh Sư cảnh không phải đơn
giản là chưng cất linh lực cấp chín thành cấp 10. Muốn đột phá thành Linh Sư
cảnh chỉ có một con đường đó là nhờ cơ duyên, nhờ vào “lão thiên” có cho hay
không, không phải tăng thêm linh lực hay ngộ ra chân lý khỉ gió gì mới đột
phá, nó phụ thuộc rất nhiều vào Tâm Đan, số sợi xích và may mắn.

Do vậy ba người Quan Vũ đều không cần hấp thụ linh khí và họ cũng mong là
trong những ngày tháng ở mảnh lục địa kỳ bí, họ đừng nên tự dưng muốn đột phá,
dù cho có đột phá cũng phải áp chế lại để bản thân không hóa thành Linh Sư
cảnh. Bởi nếu thành Linh Sư cảnh, họ sẽ bị loại khỏi cuộc tranh đoạt.

Vì Nhân Giới, họ buộc phải nhịn lại cơ hội đột phá mà người khác nằm mơ ước
thấy cũng không được, vả nếu cố áp chế quá lâu, họ có khi còn phải nhận lấy
cái chết.

Nhìn ba người Quan Vũ yên bình tiến vào trạng thái tu luyện*, Vô Thường cũng
lấy ra một cái ghế ngồi xuống nhắm mắt suy tư về mọi vấn đề đang có.

*Tu luyện không có nghĩa là chỉ hấp thụ linh khí.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #67